Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hẹn Ước Dưới Hoa Đào > Chương 5: Sóng gió gia tộc

Hẹn Ước Dưới Hoa Đào

Tác giả: Khát Nước | Chương: 5 | Lượt xem: 349

Chương 5: Sóng gió gia tộc

Những ngày tháng ngọt ngào sau đêm hội hoa đào như một giấc mơ ngắn ngủi. Hiện thực khắc nghiệt nhanh chóng ập đến, mang theo những sóng gió không ngừng.

Thương hội Lạc Thủy, sau thất bại trong âm mưu đầu độc, đã chuyển sang những thủ đoạn thương trường còn tàn nhẫn hơn. Họ liên tục chèn ép giá, cướp đoạt đối tác, và tung tin đồn thất thiệt về việc Tạ gia phá sản. Một chuyến hàng lớn của Tạ gia trên đường thủy bị đắm một cách bí ẩn, thiệt hại nặng nề. Các chủ nợ nghe tin đồn, kéo đến Tạ Phủ đòi nợ ồn ào.

Tạ Kính Viễn, vừa hồi phục sức khỏe, đã phải lao vào cuộc chiến thương trường đầy khói lửa. Ánh mắt anh lại đầy ưu tư, những nếp nhăn trên trán ngày càng sâu. Anh vẫn dành thời gian ghé thăm Tô Dao, nhưng những lúc đó, anh thường ngồi im lặng, vẻ mệt mỏi không giấu nổi. Tô Dao nhìn anh, lòng đau như cắt. Cô muốn giúp đỡ, nhưng kiến thức kinh doanh thời hiện đại của cô dường như vô dụng trong hoàn cảnh này.

Một buổi sáng, tiếng xe ngựa dừng trước cổng Tạ Phủ vang lên. Một vị khách quan trọng từ tỉnh xa đến - cụ Triệu, một thương nhân lớn và cũng là bạn cũ của lão gia họ Tạ. Nhưng điều khiến Tô Dao sửng sốt là đi cùng cụ Triệu còn có một thiếu nữ trẻ, xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, dáng vẻ đài các. Cô ta được giới thiệu là Triệu Tuyết Mai, con gái út của cụ Triệu, và quan trọng hơn, từ nhỏ đã được hứa hôn với Tạ Kính Viễn.

Tin này như một tiếng sét giữa trời quang đối với Tô Dao. Cô đứng sau cánh cửa, nhìn thấy Tạ Kính Viễn ra đón tiếp hai cha con họ Triệu. Khuôn mặt anh tỏ ra lịch sự nhưng có phần xa cách. Còn Triệu Tuyết Mai, với ánh mắt đầy ngưỡng mộ và thân mật, đã tiến lại gần Tạ Kính Viễn, gọi anh bằng một giọng ngọt ngào: "Kính Viễn ca."

Tô Dao quay lưng bỏ đi, trái tim như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt. Cô nên biết mà. Một thiếu gia của gia tộc danh giá như Tạ Kính Viễn, hôn nhân của anh sao có thể tự do? Nó phải là sự kết hợp của lợi ích và sự sắp đặt. Sự xuất hiện của cô, rốt cuộc chỉ là một tia nắng ngoài dự tính chiếu vào cuộc đời được lập trình sẵn của anh.

Tối hôm đó, Tạ Kính Viễn tìm đến vườn nhỏ. Anh nhìn thấy Tô Dao đang ngồi trên xích đu, khuôn mặt ủ rũ dưới ánh trăng.

"Tô Dao," anh gọi, giọng khàn đặc.

Tô Dao ngẩng lên, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo: "Chào anh. Hôm nay có khách quan trọng nhỉ?"

Tạ Kính Viễn thở dài, ngồi xuống bên cạnh cô. "Em đã thấy rồi đó. Cô ta là Triệu Tuyết Mai... hôn thê được cha mẹ sắp đặt của ta."

Dù đã biết trước, nhưng khi nghe chính miệng anh nói ra, Tô Dao vẫn cảm thấy một cơn đau nhói. "Cô ấy... rất xinh đẹp, và có vẻ rất hợp với anh."

"Đó chỉ là sự sắp đặt!" Tạ Kính Viễn đột ngột nắm chặt tay cô, ánh mắt đầy cam chịu. "Trước đây, ta không quan tâm. Hôn nhân đối với ta chỉ là một phần của trách nhiệm gia tộc. Nhưng bây giờ... bây giờ thì khác rồi."

"Bây giờ thì sao?" Tô Dao hỏi, giọng run run.

"Bây giờ ta đã gặp em." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, không chút giấu giếm. "Ta biết điều này thật ích kỷ. Gia tộc ta đang trong cơn khủng hoảng, liên minh với họ Triệu là cách duy nhất để vực dậy. Nhưng trái tim ta... không còn thuộc về ta nữa."

Tô Dao rút tay lại, lòng cô rối bời. Cô yêu anh, nhưng cô không muốn trở thành gánh nặng, thành nguyên nhân khiến anh rơi vào bế tắc. "Anh Kính Viễn, anh không được nói vậy. Gia tộc, trách nhiệm... đó là những thứ anh phải gánh vác. Em... em chỉ là một kẻ qua đường."

"Qua đường?" Tạ Kính Viễn đứng dậy, giọng đầy xúc động. "Em nghĩ những gì chúng ta có chỉ là thoáng qua? Em nghĩ ta có thể dễ dàng quên đi ánh mắt, nụ cười, và sự thẳng thắn khác biệt của em sao?"

"Vậy thì anh muốn em làm gì?" Tô Dao cũng đứng dậy, nước mắt lưng tròng. "Ở lại đây, nhìn anh kết hôn với người khác? Hay là yêu cầu anh từ bỏ gia tộc, từ bỏ trách nhiệm để ở bên em? Anh làm được không? Và em, em có thể đón nhận tình yêu đó trong sự dằn vặt không?"

Những câu hỏi như những mũi tên xuyên vào tim cả hai. Tạ Kính Viễn im lặng. Anh biết cô nói đúng. Anh không thể. Sự tồn vong của cả một gia tộc đang đè nặng lên vai anh.

Đúng lúc căng thẳng nhất, Tiểu Liên chạy vào, mặt tái mét: "Thiếu gia! Cô gái! Không tốt rồi! Lão gia... lão gia ngất xỉu rồi!"

Hai người giật mình, vội vã chạy về phía phòng của lão gia. Căn phòng tràn ngập mùi thuốc Bắc. Lão gia họ Tạ nằm trên giường, da mặt xám ngoét, thở yếu ớt. Thầy thuốc lắc đầu thở dài: "Lão gia tức giận vì chuyện nợ nần, khí uất kết hợp với bệnh cũ... e là..."

Tạ Kính Viễn quỳ xuống bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của cha, khuôn mặt đau đớn. Cụ Triệu và Triệu Tuyết Mai cũng có mặt, vẻ mặt lo lắng.

"Kính Viễn," cụ Triệu lên tiếng, giọng trầm nặng. "Tình hình Tạ gia bây giờ, chú cũng biết. Chỉ có cách hợp tác với thương hội chúng tôi, mới có thể vượt qua khó khăn. Việc hôn ước... nên sớm được tiến hành, cũng coi như để lão gia yên lòng."

Triệu Tuyết Mai đỏ mặt, liếc nhìn Tạ Kính Viễn đầy mong đợi.

Tạ Kính Viễn quay đầu lại, ánh mắt anh gặp ánh mắt đầy nước mắt của Tô Dao đang đứng ở cửa. Trong ánh mắt ấy có tình yêu, có thông cảm, nhưng cũng có sự giã biệt. Anh biết, đây là lúc anh phải đưa ra lựa chọn.

Anh cúi đầu xuống, giọng nói khô khốc: "Vâng... mọi việc... xin cụ Triệu làm chủ."

Lời nói đó như một nhát dao cuối cùng, cắt đứt mọi hy vọng của Tô Dao. Cô lặng lẽ quay người, bước ra khỏi căn phòng ngột ngạt đó. Cô chạy, chạy một mạch ra khỏi Tạ Phủ, không quan tâm đến những tiếng gọi đằng sau.

Cô chạy về phía khu rừng hoa đào. Trên đường đi, ký ức về những khoảnh khắc bên Tạ Kính Viễn ùa về: lần đầu gặp mặt ánh mắt nghi ngờ của anh, nụ cười thoáng qua dưới ánh trăng, hơi ấm từ bàn tay anh trong đêm hội hoa đào... Tất cả giờ đây đều trở nên xa xôi.

Khi cô đến được gốc đào nghìn năm, trời đã chập choạng tối. Kỳ lạ thay, dù chưa đến mùa hoa nở rộ, nhưng trên cây đào cổ thụ, những nụ hoa đang bắt đầu hé nở, tỏa ra một thứ ánh sáng nhạt màu hồng kỳ ảo. Không khí xung quanh dường như cũng trở nên khác thường, những làn gió nhẹ xoáy lại, mang theo hương thơm nồng nàn.

Đây chính là thời điểm! Tô Dao nhận ra. Cơ hội ngàn năm có một mà Tiểu Liên đã nói đến. Gốc đào đang thức tỉnh, mở ra cánh cửa không-thời gian.

Nhưng khi đứng trước cơ hội trở về nhà, chân cô lại như dính chặt xuống đất. Quay về nghĩa là từ bỏ tất cả, từ bỏ Tạ Kính Viễn, từ bỏ mối tình đầu chớm nở nhưng sâu đậm. Ở lại nghĩa là phải chứng kiến anh thuộc về người khác, sống một cuộc đời không thuộc về mình.

"Nàng muốn đi sao?" Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.

Tô Dao quay lại. Tạ Kính Viễn đứng đó, dáng vẻ tiều tụy, ánh mắt đau khổ. Anh đã đuổi theo cô.

"Anh... anh không nên đến đây." Tô Dao nói, nước mắt rơi.

"Ta không thể để em đi mà không nói lời nào." Anh bước lại gần. Những cánh hoa đào mới hé rơi lả tả trên vai anh. "Ta biết em không thuộc về nơi này. Từ những câu chuyện kỳ lạ của em, từ những kiến thức khác thường của em... ta đã đoán được phần nào."

Tô Dao sửng sốt. Thì ra anh đã biết, hoặc ít nhất là nghi ngờ.

"Vâng," cô thừa nhận, giọng nức nở. "Em đến từ một thế giới khác, một trăm năm sau. Cơn gió đó, gốc cây này, đã đưa em đến đây. Và bây giờ, nó đang mở ra để đưa em về."

Tạ Kính Viễn nhắm mắt lại, như thể chịu đựng một cơn đau tột cùng. "Vậy thì... em hãy đi đi."

"Anh... anh nói gì?" Tô Dao không tin vào tai mình.

"Ở lại đây, em sẽ chỉ khổ." Giọng anh run rẩy. "Gia tộc ta... trách nhiệm của ta... ta không thể cho em hạnh phúc. Ta không thể nhìn em phải chịu thiệt thòi. Em thuộc về thế giới tự do của em. Nơi đó mới thực sự là nhà của em."

Những lời nói đó xuất phát từ tình yêu sâu sắc, nhưng lại khiến Tô Dao đau lòng hơn gấp bội. Anh yêu cô đủ để buông tay.

"Nhưng... còn anh thì sao?" Cô hỏi.

"Ta?" Anh cười khẽ, một nụ cười đầy cay đắng. "Ta sẽ sống cuộc đời mà số phận đã an bài. Đó là trách nhiệm của ta."

Gió bắt đầu thổi mạnh hơn, những cánh hoa đào rơi nhiều hơn, tạo thành một cơn lốc màu hồng xung quanh gốc cây. Ánh sáng kỳ ảo càng lúc càng rõ. Cánh cửa không-thời gian sắp mở ra hoàn toàn.

Tô Dao đứng giữa ngã ba đường của số phận. Một bên là thế giới quen thuộc với cuộc sống tự do nhưng cô độc. Một bên là tình yêu sâu đậm nhưng đầy chông gai và sự hy sinh.

Cô nhìn vào mắt Tạ Kính Viễn, nơi chứa đựng tất cả tình yêu, nỗi đau và sự dằn vặt. Rồi cô nhìn về phía cơn lốc hoa đào đang cuộn xoáy, nơi dẫn lối về nhà.

Lựa chọn cuối cùng của cô là gì?
Cơn lốc hoa ngày càng mạnh, ánh sáng hồng bao phủ lấy Tô Dao, khiến hình ảnh cô trở nên mờ ảo. Tạ Kính Viễn đứng im, nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không hay biết.

"Tạ Kính Viễn!" Tô Dao gọi thật to, cố gắng át đi tiếng gió. "Em yêu anh!"

Đó là lần đầu tiên cô nói ra ba từ đó, cũng có thể là lần cuối cùng.

Rồi cô quay người, lao vào trong cơn lốc hoa đào.

Ánh sáng chói lòa bùng lên, che khuất mọi thứ.

Khi ánh sáng dịu xuống, trước mắt Tạ Kính Viễn chỉ còn lại gốc đào cổ thụ im lặng, và những cánh hoa rơi đầy trên mặt đất. Bóng dáng Tô Dao đã biến mất không một dấu vết, như chưa từng tồn tại.

Anh quỳ sụp xuống, thân hình cao lớn run rẩy. Một tiếng nấc nghẹn ngào vỡ ra từ sâu trong trái tim anh, giữa khu rừng hoa đào vắng lặng.

Còn Tô Dao, khi cô mở mắt ra, cô sẽ thấy gì? Là ánh đèn neon của thành phố hiện đại, hay vẫn là màu hồng của những cánh hoa đào?

Mối tình xuyên thời gian ấy, rốt cuộc là đoạn kỳ duyên thiên định, hay chỉ là một giấc mơ đẹp mà ai rồi cũng phải tỉnh giấc?

Sóng gió gia tộc vẫn chưa kết thúc, nhưng trái tim của vị thiếu gia họ Tạ, có lẽ đã vĩnh viễn hóa đá tại nơi này, dưới gốc đào nghìn năm, nơi người con gái anh yêu đã biến mất.
Chương 6 👉
Chương 4
Chương 6 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt