Sau cơn bão, bề mặt tưởng chừng đã lắng xuống, nhưng những dòng chảy ngầm của lòng tham và hận thù chưa bao giờ thực sự biến mất. Mẹ Đặng Thúy Lan và hai đứa con nuôi họ Trần, giờ đây đã mất hết gia sản, tiền bạc và quan trọng nhất là danh dự, vẫn không chịu tỉnh ngộ. Sự sụp đổ không khiến họ thức tỉnh, ngược lại, còn khiến lòng dạ họ thêm đen tối. Cùng với lão Trần - một người họ hàng xa, cũng là kẻ chủ mưu trong nhiều vụ vay mượn mờ ám - họ âm thầm bàn mưu tính kế, tìm cách quay lại vũ đài, dù chỉ là vai diễn thảm hại.
Trong căn nhà thuê tồi tàn ở rìa làng, nơi ánh sáng khó lọt vào, bốn con người ấy ngồi quây quần. Gương mặt mẹ Đặng Thúy Lan hốc hác, in hằn sự tàn nhẫn. Trần Hạo, đứa con trai từng được tung hô là thần đồng, giờ ánh mắt đầy vẻ gian xảo và oán hận. Trần Nhi, cô gái nhỏ từng được nuông chiều, giờ đây cũng không giấu nổi sự đanh đá. Còn lão Trần, với bộ râu lởm chởm, luôn miệng xúi giục.
"Chúng ta phải lấy lại những gì đã mất," lão Trần gằn giọng. "Thằng Hạo, con Nhi, hai đứa phải ra vẻ thật khốn khổ. Bà Lan, bà phải khóc lóc, kể lể làm sao để người ta thương hại. Chúng ta sẽ tiếp cận những người quen cũ của con Hạ Lâm, những kẻ ngây thơ dễ bị cảm động. Chúng ta sẽ xin xỏ, mượn tiền, hoặc ít nhất cũng khiến họ nghi ngờ Hạ Lâm, rằng nó bất hiếu, nó vô ơn!"
Thế là, một kế hoạch nhem nhuốc được vạch ra. Họ giả làm những kẻ khốn cùng, ăn mặc rách rưới, lang thang đến những nơi quen thuộc. Mẹ Đặng Thúy Lan tìm đến quán nước của anh Tú, nơi Hạ Lâm từng được giúp đỡ. Bà ta khóc lóc, kể về sự "bạc bẽo" của con gái, về việc bà ta giờ không còn gì, thậm chí còn dựng lên chuyện Hạ Lâm đã đánh đập, đuổi bà ra khỏi nhà. Trần Hạo và Trần Nhi thì tìm đến chị Thảo thợ may, hay anh Duy ở công ty vận tải, với vẻ mặt nhếch nhác, xin xỏ một chút việc làm, hoặc ít nhất là vài đồng bạc lẻ.
Họ còn tung ra những tin đồn thất thiệt. Nào là Hạ Lâm giấu đi một khoản tiền lớn, nào là cô ta cấu kết với luật sư để chiếm đoạt tài sản của mẹ, thậm chí còn vu khống rằng Hạ Lâm có quan hệ bất chính với anh Duy để được giúp đỡ. Mẹ Đặng Thúy Lan, với kinh nghiệm diễn tuồng lão luyện, thậm chí còn giả vờ ngất xỉu trước cổng nhà một số người dân trong làng, gào lên rằng mình bị chính con gái ruột hãm hại.
Nhưng lần này, mọi thứ đã khác.
Hạ Lâm, qua những trải nghiệm đau thương, đã học được bài học về sự chuẩn bị. Cô không chỉ phơi bày sự thật một lần, mà còn liên tục cập nhật những bằng chứng mới, những âm mưu mới của họ lên mạng xã hội, với sự giúp đỡ của vị phóng viên trẻ. Cộng đồng mạng, và cả người dân trong làng, đã được cảnh báo từ trước. Họ biết rõ bộ mặt thật của mẹ con họ. Những câu chuyện giả dối, những màn kịch thảm thương, giờ đây chỉ như tiếng kêu vô vọng trong sa mạc.
Không một ai tin.
Anh Tú, khi thấy mẹ Đặng Thúy Lan đến quán, chỉ lạnh lùng quay đi, nói với nhân viên: "Đuổi bà ta đi, đừng để làm phiền khách." Chị Thảo thì nhìn Trần Hạo và Trần Nhi với ánh mắt khinh bỉ: "Các người còn mặt mũi nào đến đây? Hãy đi đi, đừng làm bẩn cửa hàng của tôi." Anh Duy thậm chí còn đe dọa sẽ gọi cảnh sát nếu họ còn tiếp tục quấy rối.
Dư luận, một thời từng bị lừa dối, giờ quay sang phẫn nộ. Người ta không chỉ không thương hại, mà còn chửi bới, khinh miệt họ thậm tệ. "Đồ ăn bám! Đồ lừa đảo! Còn mặt mũi nào mà sống!" - những lời lẽ cay độc vang lên khắp nơi. Hàng xóm cắt đứt mọi quan hệ, không ai thèm nhìn, thèm chào. Cửa hàng, quán ăn từ chối phục vụ họ. Họ bị cô lập hoàn toàn, như những kẻ mang dịch bệnh.
Nhà cửa đã mất. Tiền bạc tiêu tán hết vì nợ nần và những thói quen xa xỉ. Quan hệ xã hội đứt đoạn. Không còn chỗ dung thân, ba mẹ con họ và lão Trần buộc phải rời khỏi ngôi nhà thuê, bắt đầu cuộc sống lang thang. Họ trở thành những kẻ ăn xin, ngồi vạ vật ở các góc phố, ngã tư, chìa tay xin từng đồng xu lẻ.
Hình ảnh một kẻ từng đứng trên bục vinh quang, được cả làng tôn vinh là "người mẹ vĩ đại", giờ phải ngồi bệt xuống lề đường, mặt mày lem luốc, áo quần rách rưới, khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình. Đó là một sự trừng phạt không chỉ bằng vật chất, mà còn bằng tinh thần, một sự sỉ nhục tột cùng. Trần Hạo, từng là học sinh giỏi được kỳ vọng, giờ đây ánh mắt đờ đẫn, thỉnh thoảng lại nhen lên một tia hận thù vô vọng. Trần Nhi, cô gái nhỏ từng được cưng chiều, giờ khóc lóc rồi lại cáu kỉnh, mắng chửi những người qua đường không bố thí.
Mỗi lần có người quen cũ đi ngang, họ liền cúi gằm mặt xuống, không dám ngẩng lên. Nhưng trong ánh mắt họ, người ta không thấy sự hối hận, mà chỉ thấy sự tuyệt vọng, sự oán hận, và lòng tham vẫn còn âm ỉ cháy. Họ không hối hận vì những gì đã làm, mà chỉ hối hận vì đã bị phát hiện.
Một buổi chiều, Hạ Lâm từ thị trấn trở về sau buổi học. Cô đã nhận được học bổng và đang theo đuổi ước mơ của mình. Khi xe buýt dừng ở đầu làng, cô quyết định đi bộ một quãng để hít thở không khí quê hương. Bước chân cô dẫn lối qua con phố chính, nơi ồn ào và nhộn nhịp.
Và rồi, cô nhìn thấy họ.
Ba cái bóng thảm hại ngồi co ro dưới một gốc cây cổ thụ. Mẹ Đặng Thúy Lan, khuôn mặt nhăn nheo, đôi mắt vô hồn, chiếc áo bẩn thỉu. Trần Hạo và Trần Nhi ngồi cạnh, vẻ mặt u ám. Trước mặt họ là một chiếc mũ rách, bên trong lẻ tẻ vài tờ tiền lẻ và đồng xu. Một cảnh tượng bẩn thỉu, thảm hại, như một bức tranh biếm họa cho sự suy vong.
Hạ Lâm dừng bước một chút. Cô nhìn họ, không một chút xúc động. Ký ức về những ngày tháng bị lợi dụng, bị bóc lột, bị đối xử bất công ùa về, nhưng không còn khiến cô đau đớn nữa. Nó chỉ như một bài học đắt giá.
Một người qua đường thấy cô, khẽ hỏi: "Hạ Lâm à, nhìn họ thật tội nghiệp phải không?"
Hạ Lâm quay lại, nhẹ nhàng lắc đầu. Một nụ cười nhẹ nở trên môi cô, ánh mắt cô như băng giá.
"Tội nghiệp? Không." Giọng cô bình thản, rõ ràng. "Đây chỉ là hồi báo mà thôi. Gieo nhân nào, gặt quả nấy. Họ đã chọn con đường của họ, và giờ là lúc họ phải gánh chịu hậu quả."
Nói rồi, cô quay lưng, bước đi. Bóng lưng cô thẳng, kiêu hãnh, hòa vào dòng người tấp nập. Cô không ngoảnh lại nhìn những kẻ đã từng hủy hoại tuổi trẻ của mình. Bởi vì với cô, quá khứ đã qua, và tương lai mới là thứ cô hướng đến.
Hoa trong sóng nước
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 381