Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Hoa trong sóng nước > Chương 5: Trả lại tương lai

Hoa trong sóng nước

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 379

Chương 5: Trả lại tương lai

Bão tố rồi cũng qua đi, nhưng những hậu chấn của nó vẫn còn dai dẳng. Sau sự kiện phơi bày tại buổi họp phụ huynh, làng chài nhỏ như bị chia cắt làm hai. Một bên là những người ủng hộ Hạ Lâm, thương cảm cho số phận và khâm phục sự dũng cảm của cô. Một bên, dù ít hơn, vẫn còn những lời xì xầm, cho rằng cô là đứa con bất hiếu, "ăn cháo đá bát". Dù vậy, không khí ngột ngạt của sự dối trá đã được xua tan phần nào. Hạ Lâm biết đây là thời điểm then chốt để cô hành động, không phải bằng cảm xúc, mà bằng lý trí và pháp luật.

Với sự giúp đỡ của cô giáo Hà, Hạ Lâm đã tiếp cận được một luật sư trẻ ở thị trấn lân cận, anh Nam. Anh là người nhiệt huyết, từng chứng kiến nhiều vụ việc bất công trong các làng quê. Sau khi nghe câu chuyện và xem xét các bằng chứng Hạ Lâm thu thập được, anh đồng ý hỗ trợ cô với mức phí tượng trưng.

Cùng với luật sư Nam, Hạ Lâm bắt đầu kiện một cách có hệ thống. Đơn kiện không nhằm mục đích trả thù, mà để đòi lại sự minh bạch và công bằng. Trước hết, họ yêu cầu một bản báo cáo tài chính minh bạch về tất cả các khoản thu chi liên quan đến hai đứa trẻ họ Trần, bao gồm cả các khoản vay mượn được thực hiện dưới danh nghĩa của chúng. Thứ hai, họ yêu cầu đòi lại những tài sản có giá trị đã bị mẹ cô chuyển dịch bất hợp pháp sang cho họ Trần, như chiếc tivi, chiếc quạt máy, và đặc biệt là một sổ tiết kiệm nhỏ mà cha Hạ Lâm để lại trước khi mất, vốn được mẹ cô rút toàn bộ số tiền dưới danh nghĩa "lo cho tương lai các con".

Song song với vụ kiện, Hạ Lâm, với sự hỗ trợ của cô Hà, bắt đầu nộp hồ sơ xin học bổng toàn phần cho một khóa học quản trị kinh doanh nhỏ tại một trường trung cấp ở tỉnh. Cô không làm điều này để chạy trốn, mà để chứng minh rằng cô có khả năng, và quan trọng hơn, để truyền cảm hứng cho những ai đang bị kẹt trong những mối quan hệ độc hại rằng: họ hoàn toàn có thể vùng lên và giành lấy tương lai cho chính mình.

Tuy nhiên, phía bên kia không dễ dàng buông tha. Mẹ Đặng Thúy Lan và họ Trần, cảm thấy bị dồn vào thế đường cùng, đã sử dụng đến những chiêu bài cũ rích. Họ tổ chức một màn kịch thảm thương trước tòa án dân sự cấp làng. Mẹ Hạ Lâm, với bộ dạng tiều tụy, quỳ rạp xuống đất, nức nở kể lể về công ơn nuôi dưỡng, về sự "phản bội" của đứa con gái ruột. Bà còn cho phát tờ rơi khắp làng, với nội dung đổ lỗi Hạ Lâm là kẻ vong ân bội nghĩa, ham tiền mà quay lưng lại với gia đình, với những đứa em mồ côi tội nghiệp.

Những chiêu trò này ban đầu cũng có tác dụng. Một số người trong làng, vốn trung lập hoặc ít thông tin, quay ra chỉ trích Hạ Lâm. Họ cho rằng dù sao bà cũng là mẹ, đã nuôi nấng cô khôn lớn. Thậm chí, có người còn chửi bới cô ngay trước cổng nhà. Áp lực dư luận đè nặng lên đôi vai gầy của cô.

Nhưng lần này, Hạ Lâm không còn đơn độc. Bài báo của phóng viên trẻ với những bằng chứng xác thực đã được đăng tải trên báo địa phương và lan truyền trên mạng xã hội. Công chúng rộng rãi hơn, những người không bị ảnh hưởng bởi các mối quan hệ làng xã, đã nhìn thấy rõ sự thật. Họ lên tiếng ủng hộ Hạ Lâm, lên án mạnh mẽ hành vi lợi dụng và bóc lột. Áp lực từ dư luận bên ngoài bắt đầu đè nặng lên làng chài.

Phía họ Trần bị phát hiện có nhiều khoản vay mờ ám không chỉ từ các cá nhân mà còn từ một số ngân hàng địa phương dưới danh nghĩa "hỗ trợ giáo dục". Khi sự việc vỡ lở, các ngân hàng bắt đầu siết nợ. Một số người cho vay tư nhân, vốn chỉ dựa vào danh tiếng "nhân đạo" của mẹ Hạ Lâm, giờ đòi lại tiền gấp. Uy tín của bà ta hoàn toàn sụp đổ. Họ Trần và mẹ Hạ Lâm mất chỗ đứng trong cộng đồng, bị cô lập trong sự khinh miệt và nghi ngờ.


Điều khiến mọi người bất ngờ nhất, chính là cách Hạ Lâm ứng xử sau đó. Với số tiền ít ỏi thu hồi được từ vụ kiện (phần lớn đã bị tiêu pha hết), cùng với một quỹ nhỏ được những người ủng hộ công lý trên mạng xã hội quyên góp, cô đã không giữ cho riêng mình. Thay vào đó, cô cùng với cô Hà và luật sư Nam thành lập một quỹ học bổng nhỏ với cái tên "Ước mơ Từ bến cảng", dành cho những trẻ em nghèo hiếu học trong làng. Đồng thời, cô cũng lập một quỹ khởi nghiệp nho nhỏ, hỗ trợ phụ nữ trong làng có ý tưởng kinh doanh nhưng thiếu vốn.

Hành động này của cô xuất phát từ chính trải nghiệm đau thương của bản thân. Cô hiểu rằng, oán hận chỉ kéo dài thêm đau khổ. Cách tốt nhất để chữa lành, là biến nỗi đau của mình thành hành động có ích, giúp đỡ những người có hoàn cảnh tương tự. Cô không muốn ai phải trải qua những gì cô đã trải qua. Việc làm của cô khiến nhiều người trong làng, kể cả những người từng chỉ trích, phải nể phục. Họ thấy được một sự trưởng thành vượt bậc và một tấm lòng nhân hậu thực sự.

Trong một buổi chiều hoàng hôn nhuộm vàng cả bến cảng, Hạ Lâm đứng đó, một mình. Gió từ biển thổi về, vuốt ve mái tóc dài của cô. Trước mắt cô, những đứa trẻ trong làng đang nô đùa, chạy nhảy trên con cầu gỗ nhỏ dẫn ra bãi cát. Ánh mắt cô dịu lại, một nụ cười nhẹ nở trên môi. Đó là nụ cười của sự thanh thản, của một người đã vượt qua bão tố và tìm thấy lẽ sống cho mình. Cô đã giành lại được tương lai, không phải bằng sự thù hận, mà bằng lòng nhân ái và sự kiên cường.

Nhưng, trong bóng chiều đang buông xuống, ở một góc khuất nào đó của làng chài, những âm mưu vẫn còn. Mẹ Đặng Thúy Lan, với ánh mắt hằn học, và người họ Trần, với nỗi căm hận vì bị mất mặt và mất lợi, đang thầm thì bàn tính một kế hoạch trả thù mới. Họ không thể chấp nhận sự thất bại, và càng không thể chấp nhận việc Hạ Lâm, kẻ mà họ xem như công cụ, lại có thể đứng lên và tỏa sáng. Bóng tối chưa thực sự tan biến, nó chỉ tạm lắng xuống, chờ đợi thời cơ để trỗi dậy. Cuộc chiến của Hạ Lâm cho một cuộc sống tự do và bình yên thực sự, vẫn còn đầy thử thách phía trước.
Chương 6 👉
Chương 4
Chương 6 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt