Gian hàng ăn sáng nhỏ của Hạ Lâm dần trở thành một điểm quen thuộc, mang lại cho cô chút hơi thở độc lập hiếm hoi. Nhưng cô biết, đó chỉ là bước khởi đầu. Để thực sự thoát khỏi vòng kiềm tỏa, cô cần một đòn quyết định hơn. Và rồi, cơ hội ấy đã đến một cách tình cờ, như một món quà từ số phận cho sự kiên nhẫn và tỉnh táo của cô.
Một buổi chiều, khi mẹ Đặng Thúy Lan dắt hai đứa con nuôi đi mua sắm quần áo mới cho một buổi lễ ở trường, Hạ Lâm ở nhà dọn dẹp. Trong lúc lau chùi chiếc tủ gỗ cũ kỹ của mẹ - nơi bà vẫn cất giữ những giấy tờ quan trọng - cô vô tình làm rơi một xấp giấy tờ. Khi cúi xuống nhặt, một tờ giấy có chữ ký và dấu tay đỏ chót lọt vào tầm mắt cô. Tò mò, Hạ Lâm cầm lên xem. Đó là một hợp đồng vay tiền với lãi suất cắt cổ, số tiền không nhỏ. Điều khiến cô lạnh người là người đi vay được ghi rõ ràng là Trần Hạo, và phần chữ ký, dấu điểm chỉ được thực hiện bởi mẹ cô, với dòng ghi chú nhỏ: "Đại diện hợp pháp và người bảo lãnh".
Hạ Lâm nhanh chóng lục tìm thêm. Cô tìm thấy một số giấy tờ khác, bao gồm giấy khai sinh bản sao của Trần Hạo, và một đơn xin xác nhận hoàn cảnh khó khăn do chính mẹ cô viết, với nội dung kêu gọi sự giúp đỡ để "lo cho các con ăn học đến nơi đến chốn". Tất cả đều được chuẩn bị một cách công phu, với đầy đủ chữ ký và dấu điểm chỉ giả mạo. Rõ ràng, mẹ cô không chỉ dùng danh nghĩa hai đứa trẻ để mua chuộc lòng thương hại, mà còn trực tiếp lợi dụng chúng để vay mượn, vơ vét tiền bạc.
Tim Hạ Lâm đập loạn xạ. Đây chính là thứ cô cần - một bằng chứng không thể chối cãi về sự lừa đảo có hệ thống. Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp ảnh lại toàn bộ các giấy tờ, từng trang một, đảm bảo rõ nét chữ ký và dấu điểm chỉ. Sau đó, cô cẩn thận sắp xếp lại mọi thứ y nguyên như cũ. Những bản sao ảnh được cô gửi ngay cho anh Duy - người bạn làm trong công ty vận tải, nhờ anh nhờ người quen trong lĩnh vực pháp lý kiểm tra tính xác thực. Kết quả sơ bộ trở về: những chữ ký và dấu điểm chỉ này rất có thể là giả mạo, và hợp đồng vay nặng lãi này hoàn toàn có thể trở thành căn cứ để khởi kiện.
Nhưng Hạ Lâm không vội. Cô hiểu rằng, để hạ gục một người đã dày công xây dựng hình tượng "từ bi" như mẹ cô, cần phải có một cú đánh trúng vào điểm yếu nhất: lòng tin của mọi người. Cô bắt đầu âm thầm chuẩn bị một kế hoạch phơi bày có chủ đích.
Cô tập hợp tất cả các bằng chứng mình đã thu thập được bấy lâu: những bức ảnh chụp biên lai mua sắm đắt tiền cho hai đứa con nuôi; những bức ảnh mẹ cô mang những túi hàng hiệu khi đi lên tỉnh; những tin nhắn vay mượn từ một số điện thoại lạ trong điện thoại của mẹ; và những hóa đơn cho thấy mẹ cô đã lén chuyển những đồ gia dụng có giá trị trong nhà (chiếc tivi cũ, chiếc quạt máy còn tốt) sang nhà họ Trần, với lý do "cho các cháu dùng tạm".
Tất cả được cô sắp xếp thành một bộ hồ sơ nhỏ gọn, logic. Rồi cô nhờ anh Duy, người có quen biết với một phóng viên trẻ của đài truyền hình huyện (chính là người từng quay cảnh mẹ cô nhận bằng khen "người mẹ nhân đạo"), gửi bộ hồ sơ này một cách kín đáo. Kèm theo đó là một lá thư ngắn, nêu rõ "mong muốn được chia sẻ câu chuyện phía sau ánh hào quang của sự hy sinh".
Vị phóng viên trẻ, vốn dĩ đã ấn tượng với câu chuyện trước đây, nay nhận được những thông tin gây sốc này, bắt đầu âm thầm điều tra. Anh ta lần theo các đầu mối, gặp gỡ những người cho vay nặng lãi, thậm chí tiếp cận cả một số người trong họ tộc nhà họ Trần. Những thông tin ban đầu bắt đầu rò rỉ, gây ra làn sóng xôn xao trong làng.
Không khí trong làng dần thay đổi. Những người hàng xóm từng tôn vinh, ngưỡng mộ mẹ Hạ Lâm giờ đây bắt đầu lảng tránh, nhìn bà với ánh mắt nghi ngờ. Những cuộc nói chuyện xì xầm nổ ra ở các quán nước, đầu ngõ. Một số cụ già trong làng, vốn đã chứng kiến nhiều chuyện, bắt đầu kể lại những việc làm đáng ngờ của bà từ trước: việc bà "nhặt" những món đồ công đức của chùa rồi biến mất, những lần vay mượn tiền bạc của người khác rồi tìm cách khất lần... Cái vỏ bọc "đạo đức" bắt đầu rạn nứt.
Quan trọng hơn, sự thật về hai đứa trẻ họ Trần cũng dần được hé mở. Hóa ra, chúng không hoàn toàn "mồ côi" như lời mẹ Hạ Lâm kể. Họ hàng bên nội của chúng vẫn còn, và cũng có ý định nuôi dạy, nhưng mẹ Hạ Lâm và lão Trần, bằng những thủ đoạn và lời nói ngon ngọt, đã tìm cách tách chúng ra, tự nhận lấy quyền nuôi dạy, với động cơ không mấy trong sáng. Sự thật này khiến nhiều người bàng hoàng.
Đặng Thúy Lan biết tin khi đã muộn, bà ta vội vàng liên hệ lão Trần, vạch lại kế hoạch ngay trong đêm.
Và rồi, thời khắc quyết định đã đến. Buổi họp phụ huynh lớn tại trường của Trần Hạo và Trần Nhi được tổ chức long trọng trong hội trường lớn nhất của trường. Không khí trang nghiêm bao trùm không gian, với sự hiện diện của đông đảo phụ huynh, giáo viên, ban giám hiệu nhà trường, cùng đại diện chính quyền địa phương. Những chiếc áo dài truyền thống, những bộ vest chỉnh tề và những gương mặt đầy kỳ vọng tạo nên một khung cảnh trang trọng.
Trong không khí ấy, mẹ Hạ Lâm - bà Đặng Thúy Lan - xuất hiện với vẻ ngoài được chuẩn bị kỹ lưỡng. Bà mặc chiếc áo dài màu nâu giản dị, mái tóc được búi gọn gàng, khuôn mặt in hằn những nếp nhăn của sự vất vả. Đôi mắt bà đỏ hoe, như vừa khóc nhiều, và đôi tay hơi run run khi cầm micro.
Khi được mời phát biểu, bà bước lên bục với dáng vẻ chậm rãi, đầy vẻ tâm trạng. Giọng nói của bà run run, đầy cảm xúc khi bắt đầu: "Kính thưa các vị đại biểu, thưa các thầy cô giáo, và các bậc phụ huynh..."
Bà kể lại hành trình "vượt khó" của mình trong việc nuôi dạy ba đứa trẻ, nhấn mạnh vào sự hy sinh thầm lặng. Bà dùng những từ ngữ đầy cảm xúc: "Một nắng hai sương", "đầu tắt mặt tối", "thương các cháu mồ côi không nơi nương tựa". Những giọt nước mắt thật sự lăn dài trên gò má khi bà nhắc đến những ngày tháng khó khăn.
Rồi bà chuyển hướng sang Hạ Lâm, với giọng điệu đầy tự hào nhưng cũng không kém phần đau khổ: "Cháu Hạ Lâm, từ nhỏ đã biết thương mẹ, thương các em... Nhưng giờ đây..." Bà ngừng lại, hít một hơi thật sâu, "Tôi biết cháu đã dành dụm được một số tiền nhỏ, là công sức nhiều năm làm lụng vất vả của cháu. Nhưng các em cháu... Trần Hạo và Trần Nhi... tương lai của các cháu..."
Giọng bà nghẹn lại, "Tôi không biết làm sao để lo cho các cháu được ăn học đến nơi đến chốn. Chỉ mong... chỉ mong cháu Hạ Lâm có thể vì tình thương, vì tương lai của các em mà..." Bà không nói hết câu, nhưng ý nghĩa đã rõ ràng: bà đang kêu gọi Hạ Lâm đưa nốt số tiền tích cóp cuối cùng cho hai đứa em.
Những giọt nước mắt của bà, cùng với cách diễn đạt đầy kịch tính, đã khiến nhiều người có mặt xúc động. Một số phụ huynh đã lấy khăn lau nước mắt, những tiếng xì xào đồng cảm vang lên khắp hội trường. Chính trong không khí xúc động ấy, bà Đặng Thúy Lan tin rằng mình đã thành công.
Nhưng bà không ngờ rằng, Hạ Lâm - người mà bà nghĩ sẽ im lặng hoặc đồng ý vì áp lực đám đông - đã đứng dậy, với vẻ mặt bình tĩnh khác thường, đôi mắt sáng rõ và quyết đoán. Sự xuất hiện của cô lập tức thu hút sự chú ý của toàn bộ hội trường, làm gián đoạn màn kịch cảm xúc mà mẹ cô đang dàn dựng.
Khi bà đang thao thao bất tuyến, giọng đầy nước mắt, kể về sự vất vả và tình thương bao la của mình, thì Hạ Lâm, với huôn mặt cô tái nhợt nhưng đôi mắt sáng rực, cầm trên tay một chiếc USB.
"Thưa các bác, các chú, các cô và toàn thể mọi người," giọng Hạ Lâm vang lên, rõ ràng và dứt khoát, cắt ngang lời nói của mẹ cô. "Tôi có một số sự thật cần được chia sẻ, để mọi người hiểu rõ hơn về câu chuyện 'hy sinh' mà mẹ tôi vừa kể."
Cả hội trường ồ lên kinh ngạc. Mẹ Hạ Lâm đứng hình, mặt biến sắc. Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Hạ Lâm cắm USB vào máy chiếu. Những hình ảnh, tin nhắn, hóa đơn, giấy tờ lần lượt hiện lên. Cô trình bày một cách logic, rõ ràng: từ những bằng chứng cho thấy sự chênh lệch trong đối xử, đến những khoản vay nặng lãi giả mạo chữ ký, những lời khai của người cho vay được ghi âm lại, và cả những bức ảnh chứng minh việc chuyển đồ đạc trong nhà sang cho họ Trần.
Mỗi bằng chứng được đưa ra như một nhát búa đập thẳng vào hình tượng mà mẹ cô đã dày công gây dựng. Không khí trong hội trường trở nên ngột ngạt. Những ánh mắt từ ngưỡng mộ, thương cảm chuyển sang kinh hoàng, phẫn nộ.
Khi Hạ Lâm kết thúc, mẹ cô, như một con thiêu thân lao vào ánh sáng, cố gắng diễn trò lần cuối. Bà gào khóc, thậm chí quỳ xuống, van xin: "Con gái tôi nó dối trá! Nó ghét tôi! Nó ghét các em nó! Mọi người đừng tin nó!"
Họ Trần, những người có mặt, cũng lập tức lu loa, cho rằng họ bị vu oan, rằng Hạ Lâm muốn phá hoại danh dự của gia đình.
Nhưng lúc này, sự thật đã được phơi bày quá rõ ràng. Một số phụ huynh, vốn đã nghe tin đồn, giờ chứng kiến bằng chứng cụ thể, đã đứng lên ủng hộ Hạ Lâm. Họ lên án sự lừa dối và thủ đoạn. Một cuộc tranh luận công khai nổ ra giữa những luồng ý kiến trái chiều, biến hội trường thành một tòa án thu nhỏ.
Kết thúc buổi họp, mẹ Hạ Lâm không còn có thể giữ được hình tượng "người mẹ vĩ đại" nữa. Bà bị buộc phải rút lui tạm thời trong sự xấu hổ và giận dữ. Phía họ Trần cũng tiu nghỉu, nhưng trong mắt lóe lên sự giận dữ và ý định trả thù. Họ biết, kế hoạch lợi dụng lâu dài của họ có nguy cơ đổ vỡ.
Hạ Lâm bước ra từ hội trường, lòng nặng trĩu nhưng cũng cảm thấy một sự nhẹ nhõm kỳ lạ. Cô đã có được thắng lợi nhỏ đầu tiên: phá vỡ hình tượng giả tạo của mẹ và khiến sự thật được hé lộ. Nhưng cô biết, đây mới chỉ là bước khởi đầu. Bàn cờ lớn vẫn chưa ngã ngũ. Mẹ cô và họ Trần chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha. Họ sẽ tìm cách trả thù, hoặc thao túng theo một hướng khác.
Ánh mắt Hạ Lâm kiên định nhìn về phía chân trời, nơi những đám mây đang xám xịt. Cô biết, để thực sự bảo vệ được tương lai của mình, để không bao giờ phải sống trong bóng tối của sự lợi dụng nữa, cô còn phải chiến đấu nhiều hơn nữa. Trận chiến vì quyền được sống cho chính mình của cô vừa mới thực sự bắt đầu.
Hoa trong sóng nước
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 377