Thượng Hải về đêm không bao giờ thực sự ngủ yên. Dưới tầng căn hộ cao cấp nơi Tô Vịnh đang sống, ánh đèn xe cộ vẫn hối hả chảy thành những dòng sáng lấp lánh. Cô đứng trước cửa kính ban công, tay cầm ly rượu vang đỏ, nhìn xuống thành phố đang thở bằng nhịp tim của những kẻ mộng mơ và tham vọng.
Điện thoại trên bàn rung lên, cắt ngang sự yên tĩnh. Tô Vịnh với lấy, nghĩ rằng đó là tin nhắn từ khách hàng quan trọng nào đó. Nhưng không, đó là một tin nhắn từ Diêu Hạo - kế toán công ty.
"Chị Vịnh ơi, tôi vừa gửi nhầm ảnh. Xin lỗi chị, đừng mở ra xem nhé!"
Lời nhắn đi kèm với một biểu tượng mặt cười gượng gạo. Tô Vịnh nhíu mày. Cô vốn không phải người tò mò, nhưng sự vội vàng và hối hối hả trong tin nhắn của Diêu Hạo khiến cô cảm thấy có gì đó bất thường.
Ngón tay cô lướt nhẹ, bức ảnh hiện ra. Đó là ảnh chụp màn hình một nhóm chat có tên "Hoa Phong Bất Động Sản - Nội Bộ". Tô Vịnh chưa bao giờ nghe thấy cái tên này. Trong nhóm có tất cả nhân viên phòng kinh doanh, kể cả Lục Minh Thần - giám đốc công ty, và cả cô nữa. Nhưng cô chưa bao giờ được thêm vào.
Đôi mắt Tô Vịnh dán chặt vào màn hình, từng dòng tin nhắn hiện lên như những nhát dao cứa vào lòng tin của cô.
"Chị Vịnh hôm nay lại mặc bộ vest màu xám đó à? Nhìn cổ lỗ sĩ quá!" - Một tin nhắn từ trưởng phòng kinh doanh.
"Ừa, không hiểu sao sếp vẫn giữ chị ta. Tuổi tác cao, tư duy cũ kỹ, không hợp với xu hướng hiện nay nữa." - Một nhân viên khác.
Rồi đến những tin nhắn về Khương Lộ - cô nhân viên mới vừa tốt nghiệp đại học được năm tháng.
"Lộ Lộ dễ thương quá! Hôm nay lại mang bánh tự tay làm đến cho mọi người."
"Sếp Thần có vẻ rất thích Lộ Lộ, cứ nhìn là cười tươi lắm."
"Phải chi cả phòng đều trẻ trung, xinh đẹp như Lộ Lộ thì tốt biết mấy."
Tô Vịnh lướt xuống dưới, tim đau nhói khi thấy tin nhắn của chính Lục Minh Thần: "Vịnh tỷ đã lớn tuổi rồi, đôi khi không theo kịp nhịp độ của các bạn trẻ. Mọi người thông cảm và giúp đỡ tỷ ấy."
Tỷ ấy? Cô chỉ hơn anh ta năm tuổi. Họ từng là đối tác ngang hàng, cùng nhau xây dựng Hoa Phong Địa Ốc từ hai bàn tay trắng. Bây giờ, khi công ty đã vững mạnh, cô trở thành "tỷ ấy" - một người cần được "thông cảm".
Nhưng điều khiến Tô Vịnh choáng váng hơn cả là một file đính kèm trong nhóm chat - bảng lương tháng này. Cô không bao giờ nghĩ mình sẽ xem nó theo cách này, nhưng giờ thì đã quá muộn.
Lương cơ bản của Khương Lộ: 25 triệu đồng.
Lương cơ bản của Tô Vịnh: 23 triệu đồng.
Hai triệu đồng chênh lệch. Không nhiều nhặn gì với thu nhập từ hoa hồng bất động sản của cô, nhưng đó là sự sỉ nhục. Khương Lộ - cô gái chưa bán được một căn nhà nào trong năm tháng qua, được trả lương cao hơn cô - người đã mang về hơn 40% doanh thu cho công ty trong quý vừa rồi.
Tô Vịnh bật dậy, bước đi loanh quanh trong căn hộ. Ký ức ùa về như thác lũ...
Sáu năm trước, cô và Lục Minh Thần thuê một văn phòng nhỏ chỉ 20 mét vuông ở khu Hồng Khẩu. Họ ngồi đối diện nhau, cùng ăn mì tôm, cùng gọi điện cho từng khách hàng tiềm năng. Cô nhớ rõ cái ngày đầu tiên họ ký được hợp đồng lớn - một dự án chung cư cao cấp ở Phố Đông. Họ đã ôm nhau nhảy cẫng lên vì vui sướng, rồi cùng nhau uống rượu mừng đến tận khuya.
"Tỷ, chúng ta sẽ xây dựng Hoa Phong thành một trong những công ty bất động sản hàng đầu Thượng Hải," Lục Minh Thần nói trong hơi men, đôi mắt sáng rực vì khát vọng.
"Chắc chắn rồi," Tô Vịnh đáp lại, cũng không kém phần nhiệt huyết.
Họ đã làm được. Từ hai nhân sự ban đầu, giờ đây Hoa Phong Địa Ốc có hơn 50 nhân viên, văn phòng đặt tại tòa nhà cao cấp ở trung tâm Phố Đông. Nhưng dường như, càng thành công, khoảng cách giữa họ càng lớn. Lục Minh Thần dần trở thành "sếp Lục" xa cách, còn Tô Vịnh vẫn là nhân viên kinh doanh dù có bao nhiêu năm kinh nghiệm.
Sáng hôm sau, Tô Vịnh đến công ty với đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Cô bước vào văn phòng, nhìn mọi thứ bằng một ánh mắt khác. Chiếc lò vi sóng trong phòng ăn - thứ duy nhất cô mua tặng công ty nhân dịp kỷ niệm 5 năm thành lập - đang được Khương Lộ sử dụng.
"Chị Vịnh, chờ chút nhé, em đang hâm nóng đồ ăn cho Boss," Khương Lộ nói với giọng ngọt ngào.
Boss là con chó poodle nhỏ mà Lục Minh Thần nuôi trong văn phòng. Một điều mà trước đây anh từng nói là "không chuyên nghiệp", nhưng giờ lại cho phép vì "Lộ Lộ thích chơi với nó".
Tô Vịnh gật đầu, định mở tủ lạnh lấy nước thì nghe thấy tiếng Khương Lộ nói với một nhân viên mới:
"Anh nhớ nhé, cái lò vi sóng này chuyên để hâm đồ ăn cho Boss thôi. Sếp nói vậy để đảm bảo vệ sinh cho Boss."
Tô Vịnh đứng hình. Chiếc lò vi sóng do chính cô bỏ tiền mua, giờ trở thành vật dụng chuyên biệt cho con chó của sếp? Và cô còn không được phép sử dụng nó?
Cô quay lại, nhìn thẳng vào Khương Lộ: "Tôi mua cái lò vi sóng này."
Khương Lộ bật cười khẩy: "Dạ, nhưng giờ nó là của công ty mà chị. Sếp giao cho em quản lý khu vực phòng ăn, nên em có quyền quy định cách sử dụng."
Đôi mắt Tô Vịnh lạnh đi. Cô không nói thêm lời nào, quay lưng bước đi. Nhưng trong lòng, một cơn sóng giận dữ đang cuộn trào.
Suốt buổi sáng, Tô Vịnh ngồi tại bàn làm việc, mắt nhìn vô hồn vào màn hình máy tính. Cô thấy Khương Lộ đi qua đi lại, tiếng cười nói lanh lảnh vang khắp văn phòng. Cô thấy các đồng nghiệp khác xúm xít quanh cô ta, khen ngợi chiếc váy mới, đôi giày mới. Và cô thấy Lục Minh Thần đi ngang, xoa đầu Khương Lộ như xoa đầu một đứa trẻ, với ánh mắt trìu mến mà trước đây anh từng dành cho cô.
Đến giờ nghỉ trưa, Tô Vịnh xuống nhà ăn một mình. Khi trở lại văn phòng, cô nghe thấy tiếng cười nói từ phòng họp nhỏ. Cánh cửa hé mở, cô thấy Khương Lộ đang ngồi trên bàn, chân đung đưa, xung quanh là các đồng nghiệp và Lục Minh Thần.
"Thật ra em không giỏi như mọi người nghĩ đâu," Khương Lộ nói với vẻ giả bộ khiêm tốn. "Chỉ là em may mắn được sếp và mọi người yêu quý thôi."
"Lộ Lộ đừng khiêm tốn quá," Lục Minh Thần cười nói. "Em có năng lượng tích cực, đó là điều công ty cần lúc này."
Tô Vịnh lặng lẽ rút lui, trở về bàn làm việc. Cô mở email, xem lại những hợp đồng cô đã ký trong tháng này - giá trị gấp mười lần tất cả nhân viên khác cộng lại. Nhưng dường như, chẳng ai còn quan tâm đến điều đó nữa.
Cuối giờ chiều, khi Tô Vịnh đang chuẩn bị về, Diêu Hạo - kế toán - lén lút đến gần.
"Chị Vịnh... về ảnh hôm qua..." anh ta nói nhỏ, mặt đầy vẻ áy náy.
"Không sao," Tô Vịnh đáp, giọng bình thản.
"Thực ra... mọi người trong group đó không có ý xấu," Diêu Hạo ấp úng. "Chỉ là... Khương Lộ biết cách làm mọi người vui vẻ, còn chị thì hơi... nghiêm túc quá."
Tô Vịnh nhìn thẳng vào mắt Diêu Hạo: "Vậy em nghĩ thế nào là tốt cho công ty? Một người làm việc hiệu quả, hay một người chỉ biết làm trò vui?"
Diêu Hạo im lặng, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Trên đường về nhà, Tô Vịnh nhận được tin nhắn từ Lục Minh Thần: "Tỷ, mai em muốn nói chuyện với tỷ về việc điều chuyển một số khách hàng lớn cho Khương Lộ. Cô ấy cần cơ hội để phát triển."
Tô Vịnh không trả lời. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Thượng Hải lúc hoàng hôn đẹp đến nao lòng, nhưng trong lòng cô chỉ thấy trống rỗng.
Về đến căn hộ, cô đứng trước ban công một lần nữa, ly rượu vang trên tay. Sáu năm. Sáu năm cô dồn hết tâm huyết cho Hoa Phong Địa Ốc. Cô từ chối nhiều lời mời từ các công ty khác với mức lương hấp dẫn hơn, chỉ vì niềm tin vào Lục Minh Thần và giấc mơ mà họ cùng ấp ủ.
Giờ thì tấm màn đã bị xé toạc. Cô nhìn thấy rõ sự thật phũ phàng: mình không còn được trân trọng, không còn được xem là quan trọng. Công sức và cống hiến của cô bị lãng quên, nhường chỗ cho sự trẻ trung và khéo nịnh của Khương Lộ.
Nhưng Tô Vịnh không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Cô nhấc điện thoại, nhắn tin cho Lục Minh Thần: "Sáng mai chúng ta nói chuyện. 9 giờ, phòng họp."
Cô cần một lời giải thích. Và nếu không có lời giải thích thỏa đáng, cô sẽ tự tìm cách để bảo vệ những gì mình xứng đáng được nhận.
Thượng Hải không dành cho kẻ yếu đuối. Và Tô Vịnh đã học được cách trở thành mạnh mẽ từ chính thành phố này.
Kết Của Sự Phản Bội
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 589