Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Kết Của Sự Phản Bội > Chương 2: Đối Chất

Kết Của Sự Phản Bội

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 604

Chương 2: Đối Chất

Sáng hôm sau, Tô Vịnh đến công ty sớm hơn mọi ngày. Cô mặc bộ vest màu navy - không phải màu xám "cổ lỗ sĩ" mà mọi người chế giễu, mà là màu navy sang trọng mà cô đã mua nhân dịp ký thành công hợp đồng dự án "Thái Bình Dương" trị giá 50 tỷ đồng. Trên tay cô là chiếc iPad chứa đầy đủ bằng chứng - từ ảnh chụp group chat bí mật, bảng lương, cho đến danh sách các hợp đồng cô đã mang về cho công ty.

9 giờ sáng, cô bước vào phòng giám đốc. Lục Minh Thần đang ngồi sau bàn làm việc, khuôn mặt trẻ trung hơn so với tuổi 35 nhờ được chăm sóc kỹ lưỡng. Anh mỉm cười khi thấy cô, nhưng nụ cười không còn sự chân thành như ngày nào.

"Tỷ Vịnh, mời ngồi." Anh chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện.

Tô Vịnh ngồi xuống, đặt chiếc iPad lên bàn. "Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn."

Lục Minh Thần nhướng mày, vẻ mặt hơi ngạc nhiên trước thái độ quyết đoán của cô. "Vâng, em cũng nghĩ vậy. Như em đã nhắn tin, em muốn đề cập đến việc chuyển giao một số khách hàng lớn cho Khương Lộ..."

"Trước khi nói về điều đó," Tô Vịnh cắt ngang, "tôi muốn hỏi về cái group chat 'Hoa Phong Bất Động Sản - Nội Bộ' này."

Cô mở ảnh chụp màn hình và đẩy iPad về phía anh. Lục Minh Thần liếc nhìn, sắc mặt thoáng biến đổi.

"À... cái này..." Anh lúng túng. "Đó chỉ là group nhỏ để mọi người trao đổi thoải mái hơn. Tỷ biết đấy, đôi khi có những chuyện khó nói trong group chính."

"Chuyên như thế nào? Những chuyện như tôi 'cổ lỗ sĩ', 'lớn tuổi', 'không theo kịp nhịp độ'?" Tô Vịnh hỏi thẳng, giọng lạnh băng.

Lục Minh Thần thở dài. "Tỷ Vịnh, tỷ đừng quá nhạy cảm. Khương Lộ còn trẻ con, cần được tạo cơ hội. Mọi người trong phòng chỉ đang cổ vũ tinh thần cho cô ấy thôi."

"'Trẻ con'?" Tô Vịnh bật cười, nhưng nụ cười không chạm đến mắt. "Cô ta đã 24 tuổi, tốt nghiệp đại học, và được trả lương cơ bản 25 triệu - cao hơn tôi 2 triệu. Đó không phải là cách đối xử với 'trẻ con'."

Lục Minh Thần im lặng một lúc, ánh mắt lảng tránh. "Lương của Khương Lộ là do em quyết định. Cô ấy có tố chất, và chúng ta cần giữ chân nhân tài trẻ."

"Tố chất?" Tô Vịnh mở file báo cáo doanh số. "Trong 5 tháng qua, Khương Lộ không bán được một căn nhà nào. Trong khi đó, tôi đã mang về 18 hợp đồng với tổng giá trị 120 tỷ đồng."

"Đừng chỉ nhìn vào con số, tỷ ạ." Lục Minh Thần vòng tay trước ngực. "Khương Lộ mang lại năng lượng tích cực cho văn phòng. Cô ấy gắn kết mọi người, tạo ra môi trường làm việc vui vẻ."

Tô Vịnh cảm thấy một cơn giận dâng lên. "Vậy ý anh là, những đóng góp thực tế của tôi không quan trọng bằng 'năng lượng tích cực' của cô ta?"

"Không phải vậy..." Lục Minh Thần đứng dậy, đi về phía cửa sổ. "Tỷ Vịnh, em biết tỷ đã gắn bó với công ty từ ngày đầu. Nhưng thị trường thay đổi, chúng ta cần thay đổi theo. Khách hàng bây giờ thích những nhân viên trẻ trung, năng động như Khương Lộ."

"Anh có biết tại sao Khương Lộ không bán được căn nhà nào không?" Tô Vịnh hỏi, giọng đầy thách thức.

Lục Minh Thần quay lại. "Cô ấy cần thời gian."

"Không." Tô Vịnh lắc đầu. "Là vì cô ta đang cấu kết với trưởng phòng kinh doanh để ăn chặn hoa hồng. Họ tạo ra các giao dịch ảo, rồi chia nhau số tiền hoa hồng đó."

"Tỷ có bằng chứng không?" Lục Minh Thần hỏi, giọng nghiêm nghị.

Tô Vịnh mở một file khác. "Đây là danh sách các giao dịch mà Khương Lộ được ghi nhận đã 'hỗ trợ'. Nhưng khi tôi kiểm tra hồ sơ khách hàng, không có ai trong số đó tồn tại. Và đây là biên lai chuyển khoản từ tài khoản của trưởng phòng kinh doanh sang tài khoản của Khương Lộ - đúng bằng số tiền hoa hồng mà cô ta nhận được."

Lục Minh Thần cầm iPad, mắt chăm chú đọc từng dòng. Khuôn mặt anh dần tái đi.

"Em... em sẽ điều tra việc này."

"Nhưng đó không phải là điều khiến tôi thất vọng nhất," Tô Vịnh nói, giọng trầm xuống. "Điều khiến tôi thất vọng là thái độ của anh. Chúng ta từng là đối tác, cùng nhau xây dựng Hoa Phong từ hai bàn tay trắng. Anh từng nói sẽ không bao giờ quên những đêm thức trắng cùng nhau, những lần cùng nhau thuyết phục khách hàng khó tính..."

Lục Minh Thần ngồi xuống ghế, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cô.

"Bây giờ, khi công ty đã thành công, anh đối xử với tôi như một nhân viên bình thường - thậm chí còn tệ hơn những nhân viên bình thường. Anh cho phép mọi người chê bai tôi sau lưng, cho phép một nhân viên mới được trả lương cao hơn tôi dù không có thành tích, và thậm chí... anh còn định lấy đi những khách hàng mà tôi đã dành bao tâm huyết xây dựng mối quan hệ."

"Tỷ Vịnh, em..." Lục Minh Thần định nói gì đó, nhưng Tô Vịnh đã đứng dậy.

"Tôi không cần nghe giải thích nữa." Cô nhìn thẳng vào mắt anh. "Tôi chỉ muốn nói rằng, sự thiên vị của anh không chỉ là bất công với tôi, mà còn đang hủy hoại chính công ty mà chúng ta đã cùng nhau gây dựng."

Cô quay lưng bước về phía cửa, nhưng dừng lại khi tay đã chạm vào nắm cửa.

"Còn một điều nữa. Chiếc lò vi sóng trong phòng ăn - thứ tôi mua tặng công ty - giờ đã trở thành vật dụng chuyên dụng để hâm thức ăn cho con chó của anh. Và tôi không được phép sử dụng nó."

Lục Minh Thần mở to mắt, rõ ràng là không biết chuyện này.

"Tôi... em sẽ nói chuyện với Khương Lộ."

"Không cần nữa đâu." Tô Vịnh mở cửa. "Tôi nghĩ tôi đã hiểu rõ mọi chuyện."

Cô bước ra ngoài, để lại Lục Minh Thần ngồi đó với khuôn mặt đầy xung đột. Nhưng điều khiến Tô Vịnh đau lòng nhất là, ngay cả khi đã nghe tất cả những sự thật đó, anh vẫn không hề xin lỗi hay thừa nhận mình đã sai.

Khi cánh cửa phòng giám đốc đóng lại, Tô Vịnh biết rằng một chương trong cuộc đời cô cũng vừa khép lại. Niềm tin mà cô dành cho Lục Minh Thần, cho Hoa Phong Địa Ốc, đã tan vỡ không thể hàn gắn.

Nhưng cô không hề hối hận vì đã nói ra sự thật. Đôi khi, bạn phải đối mặt với sự phản bội để nhận ra giá trị thực sự của bản thân.

Và Tô Vịnh đã nhận ra. Cô xứng đáng được đối xử tốt hơn thế này.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt