Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Kết Của Sự Phản Bội > Chương 3: Ngọn lửa ngầm

Kết Của Sự Phản Bội

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 605

Chương 3: Ngọn lửa ngầm

Tin đồn về cuộc đối chất trong phòng giám đốc lan khắp văn phòng Hoa Phong Địa Ốc với tốc độ chóng mặt. Đến trưa, không ai là không biết chuyện Tô Vịnh "gây sự" với sếp Lục vì "ghen tị" với Khương Lộ.

Khi Tô Vịnh bước vào phòng ăn, một sự im lặng đột ngột bao trùm. Những đồng nghiệp vừa còn đang cười nói rôm rả bỗng dưng cúi đầu làm ngơ, hoặc quay đi chỗ khác. Cô cảm nhận rõ những ánh mắt soi mói, những cái nhìn ái ngại, và cả sự xa lánh không giấu giếm.

"Chị Vịnh, ngồi đây đi." Diêu Hạo - kế toán - lên tiếng phá vỡ không khí căng thẳng, vẫy tay mời cô đến bàn của anh.

Tô Vịnh gật đầu cảm ơn, mang khay đồ ăn đến ngồi cạnh anh.

"Chuyện hôm qua... tôi xin lỗi," Diêu Hạo nói nhỏ.

"Không phải lỗi của em." Tô Vịnh mỉm cười nhạt. "Cảm ơn em đã vô tình cho tôi thấy sự thật."

Diêu Hạo liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng: "Mọi người đang đồn rằng chị ghen tị với Khương Lộ nên mới đi gặp sếp. Còn Khương Lộ... sáng nay cô ta khóc trong nhà vệ sinh, nói rằng chị đã xúc phạm và đe dọa cô ấy."

Tô Vịnh không khỏi bật cười. "Cô ta thực sự là một diễn viên tài ba."

"Chị nên cẩn thận," Diêu Hạo nói. "Khương Lộ không đơn giản như vẻ ngoài. Tôi nghe nói cô ta có quan hệ với con gái của Chủ tịch Hiệp hội Bất động sản Thượng Hải."

Đúng lúc đó, Khương Lộ bước vào phòng ăn, mắt hơi đỏ hoe, dáng vẻ yếu đuối. Cô ta đi thẳng đến quầy lấy nước, giả vờ không thấy Tô Vịnh.

"Lộ Lộ, ngồi đây với bọn anh đi!" Trưởng phòng kinh doanh Lưu Gia Hào đứng dậy vẫy tay.

Khương Lộ khẽ lắc đầu, giọng nghẹn ngào: "Em... em không muốn làm phiền ai nữa. Em chỉ muốn một mình."

Một nhân viên nữ liền đứng dậy, ôm lấy vai Khương Lộ: "Đừng sợ, có chúng tôi ở đây. Không ai có thể bắt nạt em đâu."

Tô Vịnh lặng lẽ đứng dậy, bỏ đi mà không nói thêm lời nào. Cô hiểu rằng trong cuộc chiến này, cô đang đơn độc chống lại cả một hệ thống.

Buổi chiều, khi Tô Vịnh đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc gặp quan trọng với khách hàng dự án "Green River", điện thoại cô reo.

"Chị Tô, tôi là Trương Lập - giám đốc công ty Thịnh Vượng. Tôi nghe nói dự án Green River có vấn đề về pháp lý phải không? Chúng tôi định ký hợp đồng 10 căn với chị, nhưng giờ phải xem xét lại."

Tô Vịnh nhíu mày: "Anh Trương, dự án hoàn toàn minh bạch, tôi có thể cung cấp đầy đủ giấy tờ pháp lý..."

"Thôi được rồi, để tôi suy nghĩ thêm." Trương Lập cúp máy đột ngột.

Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, điện thoại lại reo. Lần này là bà Châu - giám đốc một công ty xuất nhập khẩu, cũng là khách hàng thân thiết của Tô Vịnh.

"Cô Vịnh, tôi nghe nói cô sắp nghỉ việc? Có nhân viên tên Khương gọi điện cho tôi, nói rằng cô sẽ chuyển giao công việc cho cô ta. Nhưng tôi chỉ tin tưởng cô thôi."

Tô Vịnh nắm chặt điện thoại. "Cô Châu, tôi chưa có kế hoạch nghỉ việc. Và tôi cũng không ủy quyền cho ai liên lạc với khách hàng của tôi."

"Vậy thì lạ rồi." Giọng bà Châu đầy nghi hoặc. "Cô ta còn nói dự án Green River có vấn đề, khuyên tôi nên chuyển sang dự án khác do cô ta phụ trách."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tô Vịnh lập tức kiểm tra hệ thống quản lý khách hàng. Cô phát hiện ra rằng, trong tuần qua, Khương Lộ đã tự ý truy cập vào hồ sơ khách hàng của cô, gọi điện cho họ mà không có sự cho phép.

Cô đứng dậy, định đi tìm Lục Minh Thần thì thấy Khương Lộ đang đứng trước bàn làm việc của mình, trên tay cầm tập tài liệu.

"Chị Vịnh, sếp bảo em đến lấy tài liệu dự án Green River," Khương Lộ nói với vẻ mặt vô tư.

"Tài liệu của tôi, không ai được phép động vào." Tô Vịnh giật lại tập tài liệu.

"Nhưng sếp nói từ giờ em sẽ hỗ trợ chị tiếp cận khách hàng của dự án này." Khương Lộ mím môi, làm bộ bị xúc phạm.

Một số đồng nghiệp xung quanh bắt đầu thì thầm bàn tán.

Tô Vịnh hít sâu một hơi. "Tôi không cần sự 'hỗ trợ' của em. Và tôi cũng không cho phép em tự ý liên lạc với khách hàng của tôi, cung cấp thông tin sai lệch cho họ."

"Em không hiểu chị nói gì." Khương Lộ mắt ngân ngấn nước. "Em chỉ muốn giúp đỡ chị thôi. Chị đừng hiểu lầm em."

Lục Minh Thần bước ra từ phòng giám đốc, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Có chuyện gì vậy?" Anh hỏi.

Khương Lộ lập tức chạy đến bên anh, giọng run run: "Sếp, em chỉ muốn giúp chị Vịnh chuẩn bị tài liệu cho dự án Green River, nhưng chị ấy..."

Tô Vịnh không để cô ta nói hết: "Khương Lộ đã tự ý liên lạc với khách hàng của tôi, nói xấu dự án Green River và cố gắng chuyển hướng họ sang các dự án khác. Cô ta còn tung tin tôi sắp nghỉ việc."

Lục Minh Thần nhìn Khương Lộ: "Có đúng vậy không?"

Khương Lộ lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má: "Không, em không làm vậy. Chắc là có sự hiểu lầm gì đó..."

"Tôi có ghi âm cuộc gọi với khách hàng," Tô Vịnh lạnh lùng nói. "Và tôi cũng có lịch sử truy cập hệ thống. Mọi thứ đều rõ ràng."

Lục Minh Thần nhìn Tô Vịnh, rồi nhìn Khương Lộ đang khóc, thở dài.

"Thôi, chuyện nhỏ. Có lẽ Khương Lộ nhiệt tình quá nên làm không đúng cách. Tô Vịnh, tỷ đừng quá khắt khe với người mới."

Tô Vịnh cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. "Anh gọi đây là 'chuyện nhỏ'? Cô ta đang phá hoại quan hệ với khách hàng của công ty!"

"Tỷ Vịnh, bình tĩnh nào." Lục Minh Thần vỗ vai cô, nhưng bị cô né tránh. "Em sẽ nói chuyện riêng với Khương Lộ. Mọi người trở lại làm việc đi."

Khương Lộ liếc nhìn Tô Vịnh với ánh mắt đắc thắng trước khi theo Lục Minh Thần vào phòng giám đốc.

Tô Vịnh trở về bàn làm việc, lòng đầy chua xót. Cô nhận ra rằng đây không chỉ đơn giản là sự thiên vị. Có một âm mưu có hệ thống nhằm hạ bệ cô, đẩy cô ra khỏi công ty.

Cuối giờ chiều, khi Tô Vịnh đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về, Diêu Hạo lén đưa cho cô một mẩu giấy.

"Chị xem cái này," anh thì thầm. "Tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa sếp Lục và Khương Lộ."

Trên mẩu giấy là những dòng ghi chép vội vàng: "Kế hoạch thay thế Tô Vịnh... Chuyển giao khách hàng cho Khương Lộ... Dùng quan hệ của Khương Lộ để ký hợp đồng mới..."

Tô Vịnh gật đầu với Diêu Hạo: "Cảm ơn em."

"Chị định làm gì?" Diêu Hạo hỏi.

Tô Vịnh nhìn về phía phòng giám đốc, nơi Khương Lộ đang cười nói vui vẻ với Lục Minh Thần.

"Tôi sẽ cho họ thấy, thay thế tôi không dễ như họ nghĩ."

Trên đường về, Tô Vịnh nhận được cuộc gọi từ bà Châu.

"Cô Vịnh, tôi đã xem xét kỹ và quyết định vẫn hợp tác với cô. Tôi không tin những lời đồn thổi kia. Nhưng cô nên cẩn thận, có người đang cố tình hạ bệ cô."

"Cảm ơn cô Châu." Tô Vịnh mỉm cười, lòng ấm lên đôi chút. "Tôi sẽ không để họ thành công."

Khi bước vào căn hộ trống trải của mình, Tô Vịnh nhận ra rằng cô đã đánh mất quá nhiều thứ cho công ty này: thời gian, sức khỏe, và cả những mối quan hệ cá nhân. Giờ đây, khi công ty không cần cô nữa, họ sẵn sàng vứt bỏ cô như một món đồ cũ.

Nhưng họ đã lầm. Tô Vịnh không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Nếu họ muốn chiến tranh, cô sẽ cho họ thấy thế nào là một cuộc chiến thực sự.

Cô mở laptop, bắt đầu soạn một danh sách những khách hàng trung thành nhất của mình. Nếu ngày đó phải đến, cô sẽ không ra đi tay trắng.

Ngọn lửa ngầm trong lòng Tô Vịnh đã bùng cháy. Và cô biết, sớm muộn gì nó cũng sẽ thiêu rụi tất cả những âm mưu và bất công mà cô phải chịu đựng.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt