Sáng thứ Hai, không khí tại Hoa Phong Địa Ốc căng như dây đàn. Ai cũng biết cuộc họp giữa Lục Minh Thần và trưởng phòng nhân sự sẽ quyết định số phận của Tô Vịnh.
Khi Tô Vịnh bước vào văn phòng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Cô mặc bộ vest màu đen, trang điểm nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi vẻ mệt mỏi. Suốt cuối tuần, cô đã thức trắng để chuẩn bị cho ngày hôm nay.
"Chị Vịnh, sếp bảo chị vào phòng họp số 1 lúc 9 giờ," trợ lý giám đốc thông báo với giọng thiếu thiện cảm.
Tô Vịnh gật đầu, không nói gì. Cô để ý thấy Khương Lộ đang ngồi ở góc phòng, liếc nhìn cô với ánh mắt đầy thách thức.
9 giờ đúng, Tô Vịnh bước vào phòng họp. Lục Minh Thần và trưởng phòng nhân sự đang ngồi đó với những bộ mặt nghiêm nghị.
"Mời chị ngồi," trưởng phòng nhân sự chỉ tay về chiếc ghế đối diện.
Tô Vịnh ngồi xuống, đặt chiếc cặp da lên bàn. "Chúng ta bắt đầu thôi."
Lục Minh Thần nhìn cô với ánh mắt phức tạp. "Tỷ Vịnh, sau sự việc tuần trước, chúng ta cần có một cuộc nói chuyện thẳng thắn."
"Tôi hoàn toàn đồng ý." Tô Vịnh bình thản đáp.
"Chúng tôi nhận được nhiều phản ánh về thái độ làm việc của chị," trưởng phòng nhân sự nói. "Nhiều đồng nghiệp cho rằng chị quá cứng nhắc, không hòa đồng với tập thể, và đặc biệt là có thái độ không tốt với nhân viên mới."
Tô Vịnh mỉm cười. "Cụ thể là những phản ánh nào? Từ ai? Và có bằng chứng không?"
Lục Minh Thần lên tiếng: "Tỷ, đây không phải là buổi thẩm vấn. Chúng ta chỉ muốn tìm ra giải pháp tốt nhất cho mọi người."
"Giải pháp tốt nhất?" Tô Vịnh mở cặp lấy ra một tập tài liệu. "Vậy hãy để tôi trình bày 'giải pháp' của mình."
Cô đẩy tập tài liệu về phía Lục Minh Thần. "Đây là danh sách các khách hàng tôi đã phục vụ trong 6 năm qua, với tổng giá trị giao dịch lên đến 850 tỷ đồng. Trong đó, 65% vẫn đang tiếp tục hợp tác với công ty."
Lục Minh Thần và trưởng phòng nhân sự nhìn nhau, có chút bối rối.
"Tôi không hiểu ý chị..." trưởng phòng nhân sự lên tiếng.
"Ý tôi rất rõ ràng." Tô Vịnh nhìn thẳng vào Lục Minh Thần. "Tôi muốn biết, với thành tích như vậy, tại sao tôi lại bị đối xử như một nhân viên có vấn đề?"
Lục Minh Thần thở dài. "Tỷ Vịnh, không ai phủ nhận đóng góp của tỷ. Nhưng công ty đang trong giai đoạn chuyển mình, chúng ta cần những nhân sự trẻ trung, năng động hơn."
"Trẻ trung, năng động như Khương Lộ - người chưa từng ký được hợp đồng nào trong 5 tháng qua?" Tô Vịnh hỏi.
Đúng lúc đó, cửa phòng họp bật mở. Khương Lộ bước vào, mặt đầy vẻ tức giận.
"Em xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc họp," cô ta nói, giọng run lên. "Nhưng em không thể im lặng được nữa."
Lục Minh Thần nhíu mày. "Có chuyện gì vậy, Khương Lộ?"
Khương Lộ chỉ tay về phía Tô Vịnh. "Sáng nay, chị Vịnh đã gọi điện nói xấu em với một khách hàng quan trọng. Chị ấy bảo em không đủ năng lực, không xứng đáng được giao trọng trách."
Tô Vịnh bật cười. "Tôi đã làm việc đó? Với khách hàng nào? Vào lúc mấy giờ?"
"Với... với giám đốc Trương, lúc 8 giờ sáng!" Khương Lộ khẳng định.
Tô Vịnh lắc đầu. "Từ 7 giờ 30 đến 8 giờ 30 sáng nay, tôi đang ở tiệm cà phê dưới tầng hầm. Tôi có hóa đơn thanh toán và có thể cung cấp camera an ninh nếu cần."
Khương Lộ tái mặt, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bị oan ức.
Lục Minh Thần đứng dậy. "Thôi đủ rồi. Khương Lộ, em ra ngoài đi."
Nhưng trước khi Khương Lộ kịp rời đi, cô ta quay lại nhìn Tô Vịnh, giọng đầy khiêu khích: "Chị Vịnh, chị nên nhận ra rằng chị đã cũ rồi. Đã đến lúc nhường vị trí cho người trẻ như em."
Một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng. Ngay cả Lục Minh Thần và trưởng phòng nhân sự cũng không ngờ Khương Lộ lại thẳng thừng đến vậy.
Tô Vịnh từ từ đứng dậy, khuôn mặt bình thản nhưng ánh mắt lạnh băng.
"Cô vừa nói gì?" Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
Khương Lộ hơi run rẩy, nhưng vẫn cố tỏ ra tự tin. "Em nói chị đã cũ rồi. Thời đại của chị đã qua. Công ty cần những người trẻ như em."
Tô Vịnh quay sang nhìn Lục Minh Thần. "Và anh nghĩ sao về điều này?"
Lục Minh Thần im lặng, ánh mắt lảng tránh. Sự im lặng của anh chính là câu trả lời rõ ràng nhất.
Tô Vịnh mỉm cười, một nụ cười đầy chua chát. "Tôi hiểu rồi."
Cô thu dọn tài liệu trên bàn, cho vào cặp một cách cẩn thận. Rồi cô nhìn thẳng vào Lục Minh Thần.
"Tôi xin nghỉ việc. Hiệu lực ngay lập tức."
Lục Minh Thần giật mình. "Tỷ Vịnh, tỷ đừng nóng giận như vậy. Chúng ta có thể nói chuyện thêm..."
"Không cần thiết nữa." Tô Vịnh lắc đầu. "Tôi đã nhìn thấy rõ sự thật. Sáu năm cống hiến của tôi không có ý nghĩa gì với anh. Những gì tôi đã làm cho Hoa Phong cũng không quan trọng bằng một cô gái trẻ biết nịnh nọt."
Cô quay sang nhìn Khương Lộ. "Còn cô, cô nghĩ rằng chiến thắng được tôi ư? Cô sẽ sớm nhận ra, trong ngành bất động sản này, kinh nghiệm và năng lực thực sự mới là thứ quyết định."
Nói rồi, Tô Vịnh quay lưng bước ra khỏi phòng họp. Cô bước qua văn phòng, nơi tất cả nhân viên đang chăm chú nhìn cô. Không một lời từ biệt, cô đi thẳng về bàn làm việc, thu dọn đồ đạc cá nhân.
Diêu Hạo lén đến gần, giọng lo lắng: "Chị Vịnh, chị thật sự..."
"Ừ, tôi nghỉ việc." Tô Vịnh mỉm cười với anh. "Cảm ơn em vì tất cả."
"Chị có kế hoạch gì chưa?"
Tô Vịnh gật đầu. "Đừng lo, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi."
Khi cô bước vào thang máy, Lục Minh Thần chạy theo.
"Tỷ Vịnh, đợi đã!" Anh nắm lấy tay cô. "Em xin lỗi. Hãy ở lại, chúng ta có thể nói chuyện."
Tô Vịnh nhẹ nhàng rút tay ra. "Đã quá muộn rồi, Minh Thần. Khi anh để cô ta nói những lời đó mà không phản ứng, anh đã đưa ra lựa chọn của mình."
Thang máy đóng lại, để lại Lục Minh Thần đứng đó với khuôn mặt hối hận.
Trên đường về, Tô Vịnh gọi điện cho ba người đầu tiên trong danh sách khách hàng thân thiết của mình.
"Chị Tô đây," cô nói khi điện thoại được nhấc máy. "Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh..."
Buổi tối, tại một nhà hàng sang trọng ở Phố Đông, Tô Vịnh gặp gỡ giám đốc Trương Lập - khách hàng đầu tiên cô liên lạc.
"Tôi rất tiếc khi nghe tin chị rời Hoa Phong," ông Trương nói. "Nhưng tôi không ngạc nhiên. Công ty đó đang đi xuống từ khi họ bắt đầu trọng dụng những kẻ bất tài."
Tô Vịnh mỉm cười. "Tôi đang cân nhắc một số lựa chọn mới. Và tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục hợp tác trong tương lai."
Ông Trương gật đầu. "Chị đi đâu, tôi theo đó. Tôi chỉ tin tưởng chị thôi."
Đêm đó, Tô Vịnh gặp tổng cộng năm khách hàng lớn. Tất cả đều hứa sẽ ủng hộ cô, bất kể cô quyết định thế nào.
Khi trở về căn hộ, Tô Vịnh đứng trước ban công, nhìn xuống dòng sông Hoàng Phố đang lấp lánh ánh đèn. Cô không còn cảm thấy đau khổ hay tức giận nữa. Thay vào đó là một sự bình yên kỳ lạ.
Cô biết rằng việc rời bỏ Hoa Phong là mất mát lớn, nhưng đó cũng là cơ hội để cô bắt đầu lại. Với kinh nghiệm và mạng lưới khách hàng của mình, cô có thể làm được nhiều điều hơn thế.
Điện thoại reo. Là Lục Minh Thần.
"Tỷ Vịnh, em đến nhà tỷ được không? Chúng ta cần nói chuyện."
"Không cần thiết nữa đâu," Tô Vịnh đáp. "Mọi chuyện đã kết thúc."
"Nhưng em..."
Tô Vịnh cúp máy, tắt luôn điện thoại. Cô cần một đêm yên tĩnh để suy nghĩ về tương lai.
Trong bóng tối, cô mỉm cười. Khương Lộ nghĩ rằng đã chiến thắng, Lục Minh Thần nghĩ rằng đã kiểm soát được tình hình. Nhưng họ không biết rằng, Tô Vịnh đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu.
Và khi cô ra đi, cô sẽ không đi một mình. Cô sẽ mang theo những thứ quý giá nhất của Hoa Phong - những khách hàng trung thành.
Ngày mai sẽ là một ngày mới. Và với Tô Vịnh, đó sẽ là một khởi đầu mới.
Kết Của Sự Phản Bội
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 591