Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Kết Của Sự Phản Bội > Chương 5: Lật ngược ván cờ

Kết Của Sự Phản Bội

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 590

Chương 5: Lật ngược ván cờ

Sáng sớm, Tô Vịnh đã có mặt tại quán cà phê quen thuộc gần tòa nhà Hoa Phong. Cô ngồi ở góc khuất, trước mặt là laptop và một tách cà phê đen. Trên màn hình hiện lên danh sách những khách hàng quan trọng nhất - những người đã hứa sẽ ủng hộ cô.

8 giờ sáng, điện thoại đầu tiên reo lên.

"Chị Tô, tôi là Trương Lập. Như đã hẹn, tôi vừa gửi email hủy hợp đồng với Hoa Phong. Khi nào chị có kế hoạch mới, nhớ liên lạc với tôi nhé."

Tô Vịnh mỉm cười. "Cảm ơn anh. Tôi sẽ sớm thông báo cho anh."

Chưa đầy mười phút sau, điện thoại lại reo. Lần này là bà Châu.

"Cô Vịnh, tôi và hội đồng quản trị đã quyết định. Chúng tôi sẽ tạm dừng hợp tác với Hoa Phong và chờ cô. Hy vọng cô sớm có thông tin mới."

Đến 9 giờ sáng, Tô Vịnh đã nhận được 7 cuộc gọi từ các khách hàng lớn, tất cả đều xác nhận đã hủy hợp đồng với Hoa Phong. Tổng giá trị các hợp đồng bị hủy lên đến 85 tỷ đồng.

Cô nhìn đồng hồ. Giờ này, ở Hoa Phong hẳn đang hỗn loạn.

Đúng như dự đoán của Tô Vịnh, văn phòng Hoa Phong Địa Ốc đang chìm trong khủng hoảng.

"Không được! Hợp đồng với công ty Thịnh Vượng vừa bị hủy!" Một nhân viên kinh doanh hốt hoảng báo cáo.

"Bên công ty Xuất nhập khẩu Đại Dương cũng vừa thông báo dừng hợp tác!" Một người khác hét lên.

Lục Minh Thần bước ra từ phòng giám đốc, khuôn mặt tái nhợt. "Có chuyện gì vậy?"

Trưởng phòng kinh doanh Lưu Gia Hào chạy đến, trên tay cầm một tập giấy. "Sếp, 7 khách hàng lớn nhất của chúng ta vừa đồng loạt hủy hợp đồng. Tổng giá trị lên đến 85 tỷ!"

"Lý do là gì?" Lục Minh Thần hỏi, giọng run rẩy.

"Tất cả đều nói... họ chỉ muốn làm việc với chị Tô Vịnh."

Khương Lộ đứng ở góc phòng, mặt mày biến sắc. "Không thể nào! Em sẽ gọi điện thuyết phục họ!"

Nhưng mọi nỗ lực của cô ta đều vô ích. Các khách hàng một mực từ chối, thậm chí có người còn thẳng thừng nói: "Chúng tôi chỉ tin tưởng chị Tô Vịnh. Nếu chị ấy không còn ở Hoa Phong, chúng tôi cũng không hợp tác nữa."

Đến 10 giờ sáng, tin tức càng tồi tệ hơn. Một số đối tác dự án lớn bắt đầu gọi điện chất vấn về việc hợp đồng bị đình trệ.

Lục Minh Thần ngồi thừ trong phòng giám đốc, mắt nhìn vô hồn vào màn hình máy tính. Anh không ngờ rằng Tô Vịnh lại có ảnh hưởng lớn đến vậy. Mất cô không chỉ là mất đi một nhân viên xuất sắc, mà còn là mất đi trụ cột của công ty.

"Sếp..." Khương Lộ bước vào, giọng nhỏ nhẹ. "Em... em xin lỗi."

Lục Minh Thần ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh băng. "Cô xin lỗi vì điều gì? Vì đã đuổi đi người quan trọng nhất công ty? Hay vì đã không bán được một căn nhà nào trong 5 tháng qua?"

Khương Lộ sửng sốt. Đây là lần đầu tiên Lục Minh Thần nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu như vậy.

"Nhưng... nhưng em có quan hệ..."

"Quan hệ?" Lục Minh Thần cười gằn. "Cô nghĩ quan hệ có thể thay thế cho năng lực thực sự ư? Cô nghĩ những lời nịnh nọt có thể giữ chân khách hàng ư?"

Anh đứng dậy, đi về phía cửa sổ. "Tô Vịnh đã đúng. Tôi đã sai. Tôi để cho sự nông nổi và ngu ngốc của mình phá hủy công ty mà chúng tôi đã cùng nhau xây dựng."

Trong khi đó, tại quán cà phê, Tô Vịnh đang có cuộc gặp quan trọng.

"Chị Tô, tôi là Trần Quốc Tuấn - giám đốc công ty Bất động sản Thiên Môn." Người đàn ông trung niên ngồi đối diện cô lên tiếng. "Chúng tôi đã nghe danh chị từ lâu. Khi biết tin chị rời Hoa Phong, chúng tôi lập tức tìm cách liên lạc."

Tô Vịnh mỉm cười. "Cảm ơn anh đã đánh giá cao tôi."

"Chúng tôi muốn mời chị về làm Giám đốc Kinh doanh," Trần Quốc Tuấn nói thẳng. "Mức lương sẽ cao hơn 50% so với ở Hoa Phong, cộng với phần trăm hoa hồng hấp dẫn. Và quan trọng hơn, chị sẽ có toàn quyền quyết định trong việc xây dựng đội ngũ kinh doanh."

Tô Vịnh nhìn thẳng vào mắt ông ta. "Tôi có một điều kiện."

"Xin chị cứ nói."

"Tôi sẽ mang theo một số nhân viên thân thiết của mình. Và tôi cần sự đảm bảo rằng công ty sẽ tôn trọng mối quan hệ đó."

Trần Quốc Tuấn gật đầu. "Đương nhiên. Chúng tôi đánh giá cao những mối quan hệ mà chị đã xây dựng."

Hai người bắt tay thỏa thuận. Tô Vịnh sẽ bắt đầu công việc mới vào tuần sau.

Khi trở về căn hộ, Tô Vịnh nhận được cuộc gọi từ Diêu Hạo.

"Chị Vịnh, công ty hỗn loạn lắm rồi!" Giọng Diêu Hạo đầy phấn khích. "Khương Lộ bị sếp Lục mắng cho một trận. Cô ta đang khóc trong nhà vệ sinh."

"Và sếp Lục?" Tô Vịnh hỏi.

"Anh ấy đóng cửa trong phòng cả buổi chiều. Nghe nói Hội đồng quản trị đang họp khẩn. Có thể sẽ có thay đổi lớn."

Tô Vịnh thở dài. "Cảm ơn em đã thông tin."

"Chị ơi..." Diêu Hạo ngập ngừng. "Nếu chị có kế hoạch mới, cho em đi theo với."

Tô Vịnh mỉm cười. "Tôi sẽ cân nhắc."

Tối hôm đó, khi Tô Vịnh đang chuẩn bị bữa tối, chuông cửa reo. Cô mở cửa và thấy Lục Minh Thần đứng đó, khuôn mặt tiều tụy.

"Tỷ Vịnh..." Anh lên tiếng, giọng khàn đặc. "Em... em đến để xin lỗi."

Tô Vịnh im lặng, bước sang một bên để anh bước vào.

Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng khách. Lục Minh Thần cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

"Hôm nay công ty mất 7 hợp đồng lớn," anh nói. "Hội đồng quản trị đe dọa sẽ cách chức em nếu không khắc phục được tình hình."

Tô Vịnh gật đầu. "Tôi đã đoán trước điều đó."

"Em biết em đã sai." Lục Minh Thần ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoe. "Em đã để cho sự nông nổi và mù quáng che mắt. Em đã phản bội lại người bạn, người đồng nghiệp đã cùng em xây dựng sự nghiệp."

Tô Vịnh nhìn anh, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa. Dù sao, họ cũng đã từng là bạn, từng cùng nhau trải qua bao khó khăn.

"Nhưng đã quá muộn rồi, Minh Thần," cô nói nhẹ nhàng. "Tôi đã nhận lời mời từ Thiên Môn Địa Ốc."

Lục Minh Thần sửng sốt. "Thiên Môn? Đối thủ cạnh tranh lớn nhất của chúng ta?"

"Đúng vậy." Tô Vịnh gật đầu. "Họ cho tôi vị trí xứng đáng và sự tôn trọng mà tôi đáng được nhận."

"Em... em có thể trả lương cao hơn! Em có thể cho tỷ vị trí Phó giám đốc!" Lục Minh Thần vội vàng nói.

Tô Vịnh lắc đầu. "Không phải là vấn đề tiền bạc hay chức vụ. Đó là vấn đề về sự tôn trọng và công bằng. Anh đã cho tôi thấy rõ rằng, ở Hoa Phong, tôi không còn được trân trọng nữa."

Lục Minh Thần im lặng, nước mắt lăn dài trên má. Anh biết rằng mình đã mất đi thứ quý giá nhất.

"Về Khương Lộ..." Tô Vịnh nói.

"Em đã sa thải cô ta," Lục Minh Thần ngắt lời. "Và cả trưởng phòng kinh doanh Lưu Gia Hào nữa. Họ đã cấu kết với nhau để ăn chặn hoa hồng. Em đã có đầy đủ bằng chứng."

Tô Vịnh gật đầu. "Đó là quyết định đúng đắn."

Hai người ngồi im lặng một lúc lâu. Quá khứ ùa về như một thước phim quay chậm - những ngày tháng khó khăn nhưng tràn đầy nhiệt huyết, những chiến thắng đầu tiên, những đêm thức trắng cùng nhau hoàn thành dự án...

"Em xin lỗi, tỷ Vịnh." Lục Minh Thần đứng dậy. "Em thực sự xin lỗi."

Tô Vịnh cũng đứng lên. "Chúc anh may mắn, Minh Thần. Tôi hy vọng anh sẽ tìm được cách vực dậy Hoa Phong."

Khi cánh cửa đóng lại, Tô Vịnh biết rằng mình đã thực sự khép lại một chương cuộc đời. Nhưng cô không hối hận. Đôi khi, bạn phải can đảm từ bỏ để tiến về phía trước.

Một tháng sau, Tô Vịnh chính thức nhậm chức Giám đốc Kinh doanh tại Thiên Môn Địa ốc. Cô mang theo không chỉ những khách hàng trung thành, mà còn cả Diêu Hạo và một số nhân viên xuất sắc khác từ Hoa Phong.

Trong khi đó, Hoa Phong Địa ốc ngày càng sa sút. Mất đi Tô Vịnh và những khách hàng lớn, công ty không còn giữ được vị thế trên thị trường. Lục Minh Thần phải vật lộn để duy trì hoạt động, nhưng dường như đã quá muộn.

Một buổi chiều, Tô Vịnh nhận được tin nhắn từ Lục Minh Thần: "Chúc mừng tỷ. Em nghe nói tỷ vừa ký được hợp đồng dự án lớn nhất quý. Tỷ xứng đáng nhận được điều đó."

Tô Vịnh mỉm cười, nhưng không trả lời. Cô đã bước sang một trang mới của cuộc đời.

Đứng trước cửa sổ văn phòng mới ở tầng 35, nhìn xuống thành phố Thượng Hải nhộn nhịp, Tô Vịnh cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ. Cô đã chứng minh được giá trị của bản thân, không phải bằng cách tranh đấu hay hạ bệ người khác, mà bằng năng lực thực sự và sự kiên định với nguyên tắc của mình.

Trên bàn làm việc, khung ảnh cô chụp cùng Lục Minh Thần trong những ngày đầu thành lập Hoa Phong đã được cất đi. Thay vào đó là bức ảnh cô và các thành viên mới trong đội ngũ - những người tôn trọng và đánh giá cao năng lực của cô.

Bài học mà cô rút ra không phải là sự thù hận hay oán giận. Mà là sự thấu hiểu rằng, trong sự nghiệp cũng như cuộc sống, bạn phải biết trân trọng bản thân trước khi mong người khác trân trọng mình.

Và đôi khi, từ bỏ không phải là thất bại, mà là bước ngoặt để tiến đến những thành công lớn hơn.

Tô Vịnh đã lật ngược ván cờ. Và trong ván cờ mới này, cô không còn là quân tốt, mà là người cầm quân.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt