Tôi ngồi trong hậu trường, ánh đèn sân khấu xuyên qua khe hở của tấm màn chiếu vào đôi mắt đã đỏ hoe. Lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi, tim đập thình thịch như muốn vỡ tung. Chỉ cách đó một bức màn, con gái tôi - Tô Điềm - đang ngồi đó. Mười bảy tuổi, khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt đã mang nét cứng rắn khiến tôi thấy xa lạ.
"Chào mừng quý vị đến với chương trình 'Góc Nhìn Cuộc Sống' hôm nay." Giọng người dẫn chương trình vang lên. "Chúng tôi rất vinh dự được chào đón thủ khoa kỳ thi đại học toàn tỉnh - Tô Điềm."
Tiếng vỗ tay như sấm rền. Tôi nín thở, cố gắng nhìn qua khe hở nhỏ. Con bé mặc chiếc váy trắng tôi mua cho sinh nhật năm ngoái, nhưng giờ đây nó ngồi bên cạnh Lục Tranh - người đàn ông đã từ bỏ hai mẹ con chúng tôi mười hai năm trước.
"Tô Điềm, em có thể chia sẻ bí quyết học tập của mình không?"
Giọng con gái tôi vang lên trong trẻo: "Thực ra, em không có bí quyết gì đặc biệt. Chỉ là... em muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại. Muốn chạy thật xa, đến một nơi mà mẹ em không thể với tới."
Tim tôi đau nhói. Những lời đó như nghìn mũi kim đâm vào trái tim tôi. Có lẽ nào con bé không hiểu rằng, tất cả những gì tôi làm đều vì nó?
"Nghe nói mẹ em đã rất nghiêm khắc trong việc học của em?"
Tô Điềm mím chặt môi, ánh mắt phức tạp. "Mỗi ngày, em phải học đến hai giờ sáng. Sáng sớm năm giờ đã phải dậy ôn bài. Không được xem TV, không được chơi điện thoại, không được tham gia các hoạt động ngoại khóa. Thậm chí... không được kết bạn với những người bạn mà mẹ không ưng ý."
Khán giả xôn xao bàn tán. Tôi muốn hét lên rằng tôi đã từng thấy nó khóc vì bị bạn bè trêu chọc, rằng tôi đã thức bao đêm cùng nó học bài, rằng tôi sợ nó sẽ thua kém bạn bè trong tương lai.
"Đó là tình yêu của mẹ dành cho em." Tô Điềm nói, giọng chua chát. "Một thứ tình yêu ngột ngạt, khiến em không thể thở nổi. Giống như... xiềng xích."
"Xiềng xích" - từ đó như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi lảo đảo, vội vịn vào tường. Có ai hiểu được không, một người mẹ đơn thân như tôi, làm thế nào để bảo vệ con gái khỏi những tổn thương trong cuộc sống?
Trái tim tôi thắt lại, khi một người không ngờ lại xuất hiện. Anh ta đi từ dưới lên, tiến đến cạnh con bé.
Lục Tranh - người đã từng ngoại tình và bỏ rơi hai mẹ con tôi - giờ dịu dàng vỗ vai Tô Điềm. "Đừng nói vậy, mẹ con cũng vì tương lai của con."
"Bố à, con biết." Tô Điềm quay sang Lục Tranh, ánh mắt tràn đầy sự tin tưởng. "Nhờ có bố những năm qua, con mới có thể kiên trì đến ngày hôm nay. Bố luôn tôn trọng ý kiến của con, luôn lắng nghe tâm tư của con. Bố mới thực sự hiểu con cần gì."
Lục Tranh mỉm cười, ánh mắt đượm vẻ yêu thương. Trên màn hình lớn phía sau, những bức ảnh anh ta chụp cùng Tô Điềm lần lượt hiện lên. Tôi nhận ra, đó đều là những dịp cuối tuần anh ta đón con đi chơi - những khoảnh khắc vui vẻ mà tôi không có mặt.
Tôi nhớ lại mười hai năm trước, khi phát hiện Lục Tranh ngoại tình, tôi đã bế Tô Điềm năm tuổi ra đi. Lúc đó, anh ta không những không giữ lại mà còn vui vẻ tiễn hai mẹ con. "Con gái tôi, tôi sẽ nuôi." - Tôi từng nói thế. "Được thôi, tôi sẽ không tranh giành quyền nuôi con với cô." - Anh ta đáp.
Giờ đây, khi Tô Điềm trở thành thủ khoa, anh ta lại xuất hiện, trở thành "người cha tốt" trong mắt mọi người.
"Vậy Tô Điềm, em có điều gì muốn nói với mẹ không?" Người dẫn chương trình hỏi.
Tô Điềm quay mặt thẳng về phía ống kính, ánh mắt kiên định. "Con muốn theo bố. Con không muốn sống với mẹ nữa."
Tôi choáng váng, cả thế giới như sụp đổ. Đêm đó, tôi không nhớ mình đã về nhà như thế nào.
Trên mạng xã hội, mọi người đều bàn tán về câu chuyện của chúng tôi.
"Thủ khoa nói quá đúng, tình yêu của mẹ đúng là xiềng xích!"
"Người cha này thật tuyệt, một mình nuôi con gái thành tài."
"Người mẹ thật ích kỷ, chỉ coi con cái là công cụ để thỏa mãn tham vọng của mình."
Tôi lướt điện thoại, đọc những bình luận này, nước mắt rơi không ngừng. Có ai biết rằng, trong mười hai năm qua, tôi đã làm việc cật lực thế nào để nuôi con? Những đêm thức trắng chấm bài, những giờ tăng ca mệt nhoài, tất cả chỉ để con tôi có một tương lai tốt đẹp.
Điện thoại reo, là số của công ty.
"Hạ Dao, công ty quyết định cho cô nghỉ việc." Giọng sếp lạnh lùng. "Gần đây, danh tiếng của cô ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh công ty."
"Nhưng tôi..." Tôi chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã tắt máy.
Tiếp theo là tin nhắn từ bạn học cũ: "Hạ Dao, buổi họp lớp sắp tới... cô đừng đến nhé. Mọi người đang bàn tán về cô rất nhiều."
Rồi tin nhắn từ hàng xóm: "Cô Hạ, hay là... cô chuyển đi nơi khác đi. Con gái tôi sắp thi đại học rồi, tôi sợ nó bị ảnh hưởng..."
Tôi cúp máy, cảm thấy mình như đang chìm trong biển nước lạnh giá. Tất cả những gì tôi có giờ đây chỉ là sự cô đơn và tuyệt vọng.
Hai tuần sau, tôi bị bệnh nặng. Có lẽ không phải do cảm lạnh, mà do trái tim quá đau đớn. Tôi nằm trên giường bệnh, thân hình gầy gò, khuôn mặt tái nhợt.
Bác sĩ nói tôi cần phẫu thuật, nhưng tỷ lệ thành công không cao.
Trước ca mổ, tôi do dự rất lâu, cuối cùng vẫn bấm số điện thoại của Tô Điềm.
"Alo?" Giọng con bé vang lên, pha chút bất đắc dĩ.
"Điềm Điềm, là mẹ đây." Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh. "Mẹ... mẹ sắp phải phẫu thuật rồi. Có lẽ... không qua khỏi. Con có thể đến gặp mẹ lần cuối được không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
"Hôm nay con đi chơi với bố." Tô Điềm nói. "Mẹ tự lo cho bản thân nhé."
"Điềm Điềm!" Tôi gọi gấp, sợ con gái cúp máy. "Mẹ biết mẹ đã sai. Mẹ không nên quá nghiêm khắc với con, không nên bắt con học ngày học đêm. Nhưng mẹ... mẹ chỉ sợ con không có tương lai tốt, sợ con phải chịu khổ như mẹ..."
"Vậy mẹ có bao giờ hỏi con muốn gì không?" Tô Điềm ngắt lời. "Mẹ có bao giờ thực sự lắng nghe con không?"
Tôi nghẹn lời. Có lẽ con bé nói đúng, tôi luôn cho rằng mình biết điều gì là tốt nhất cho nó.
"Mẹ luôn cho rằng những gì mẹ làm là tốt cho con." Giọng Tô Điềm lạnh lùng. "Nhưng mẹ có biết không? Mỗi lần mẹ bắt con học đến hai giờ sáng, mỗi lần mẹ xé bài kiểm tra không đạt điểm cao của con, mỗi lần mẹ cấm con chơi với những người bạn mà con yêu quý... con đều cảm thấy vô cùng tổn thương."
"Con... con tha thứ cho mẹ đi." Tôi nói, giọng run run.
"Tha thứ?" Tô Điềm cười lạnh. "Mẹ nghĩ mọi chuyện đơn giản vậy sao?"
"Còn nhớ lần con học lớp sáu không? Con muốn tham gia đội kịch của trường, mẹ không cho phép, bắt con phải đi học thêm toán."
"Học lớp tám, con bị sốt trong kỳ thi giữa kỳ, nhưng mẹ vẫn bắt con phải hoàn thành bài thi."
"Học lớp mười, con có bạn trai, mẹ đến tận trường làm ầm lên, khiến con xấu hổ không dám ngẩng đầu lên."
Tô Điềm nói từng việc một, giọng ngày càng lạnh lùng.
"Mẹ nói yêu con, nhưng thứ tình yêu đó khiến con không thể thở nổi." Tô Điềm thở dài. "Mẹ à, hãy để con được tự do đi."
"Vậy..." Tôi yếu ớt hỏi. "Vậy mẹ chết, con cũng không tha thứ sao?"
"Ừ." Tô Điềm trả lời không chút do dự. "Mẹ chết con cũng không tha thứ."
"Tút... tút..."
Điện thoại đã bị cúp.
Tôi buông tay, điện thoại rơi xuống đất. Tôi nằm trên giường bệnh, đôi mắt mở to nhưng không còn chút sức lực nào.
Nước mắt từ từ chảy ra, thấm vào gối.
Tôi nhớ lại ngày Tô Điềm chào đời, khi tôi ôm đứa con nhỏ vào lòng, thề sẽ cho con những điều tốt đẹp nhất thế gian.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên Tô Điềm bi bô gọi "mẹ", trái tim tôi tan chảy.
Tôi nhớ lại những đêm đông giá rét, tôi ôm con vào lòng, hát ru cho con ngủ.
Tất cả những ký ức đẹp đẽ ấy, giờ đã bị phủ lên một lớp bụi của sự oán hận.
"Điềm Điềm... mẹ xin lỗi..." Tôi thì thầm, tầm nhìn dần mờ đi.
Trái tim tôi ngừng đập vào lúc nửa đêm.
Khi y tá phát hiện, trên khuôn mặt tôi vẫn còn đọng lại hai hàng nước mắt.
Tôi ra đi trong sự hối hận và đau đớn. Có lẽ, đây là sự trừng phạt dành cho một người mẹ thất bại như tôi.
Nhưng tôi vẫn hy vọng, một ngày nào đó, Tô Điềm sẽ hiểu rằng, dù thế nào đi nữa, tình yêu tôi dành cho nó vẫn luôn chân thật.
Kiếp này, tôi buông tay.
Nhưng tình yêu của "người cha tốt" Lục Tranh, liệu có thể kéo dài được bao lâu?
Trang chủ >
Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu >
Chương 1: Khi Con Gái Nói Muốn Rời Xa Mẹ
Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 421