Một luồng ánh sáng trắng xóa bao phủ lấy tôi. Tôi nhắm nghiền mắt, cảm giác đau đớn từ trái tim vẫn còn đó, nhưng kỳ lạ thay, không còn cảm thấy khó thở nữa.
Khi tôi mở mắt ra, mọi thứ khiến tôi choáng váng.
Tôi đang ngồi trong phòng xử án. Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa sổ rọi vào bàn tay tôi. Trước mặt là tờ đơn ly hôn màu trắng, và giọng nói quen thuộc của Lục Tranh vang lên:
"Con gái theo cô, tôi không tranh."
Tôi ngẩn người nhìn xuống bàn tay mình - không còn là bàn tay gầy guộc, xanh xao trên giường bệnh nữa. Tôi sờ lên mặt - không còn những nếp nhăn, không còn dấu vết của nước mắt.
"Thưa tòa, tôi đồng ý." Lục Tranh nói tiếp, giọng điệu nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng.
Tôi nhìn quanh. Luật sư của tôi đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Phía xa xa, Tô Điềm năm tuổi đang ngồi chơi với búp bê trong góc phòng, không hề hay biết cuộc tranh chấp của người lớn.
Đây là... mười hai năm trước?
"Bà Hạ, ý kiến của bà thế nào?" Chánh án hỏi.
Tôi nhìn Lục Tranh - khuôn mặt anh ta lúc đó còn trẻ trung, phảng phất vẻ hớn hở vì sắp được tự do. Tôi nhớ lại cảnh anh ta trên chương trình truyền hình, đóng vai "người cha tốt" mà cả thế giới ngưỡng mộ.
Rồi tôi nhớ đến giọng nói lạnh lùng của Tô Điềm: "Mẹ chết con cũng không tha thứ."
Trái tim tôi lại đau nhói, nhưng lần này, không phải vì tổn thương, mà vì sự thức tỉnh.
Tôi cầm bút lên. Mọi người trong phòng xử đều nghĩ tôi sẽ ký vào tờ đơn ly hôn như dự kiến.
Nhưng tôi đặt bút xuống.
"Không." Giọng tôi vang lên rõ ràng và kiên định. "Con gái nên theo cha — người mà nó luôn ngưỡng mộ."
Cả phòng xử im lặng. Luật sư của tôi tròn mắt kinh ngạc. Lục Tranh sững sờ nhìn tôi, không tin vào tai mình.
"Cô... cô nói gì?" Lục Tranh lắp bắp.
"Tôi nói, con gái nên theo anh." Tôi lặp lại, giọng bình thản. "Anh là người cha tuyệt vời mà nó luôn mong ước, phải không?"
Lục Tranh nhìn tôi chằm chằm, dường như đang cố tìm kiếm dấu hiệu của sự mỉa mai hay giận dữ trong mắt tôi. Nhưng không, tôi chỉ bình thản nhìn lại anh ta.
"Thưa tòa, tôi đồng ý nhường quyền nuôi con cho chồng cũ." Tôi nói với chánh án. "Tôi chỉ yêu cầu quyền thăm nom và nghĩa vụ cấp dưỡng từ phía anh ấy."
Lục Tranh vẫn chưa hết bàng hoàng. "Nhưng... cô biết đấy, công việc của tôi rất bận rộn, làm sao tôi có thể..."
"Anh đã từng nói rằng anh sẽ là một người cha tốt." Tôi ngắt lời. "Giờ là lúc anh chứng minh điều đó."
Tôi ký vào tờ đơn ly hôn, nhưng với các điều khoản hoàn toàn khác.
Khi bước ra khỏi tòa án, Lục Tranh vội vã theo sau tôi.
"Cô điên rồi sao? Cô biết tôi không thể nuôi con!"
Tôi dừng bước, quay lại nhìn anh ta. "Anh đã nói trên truyền hình rằng anh luôn đồng hành cùng con trong mười hai năm qua. Giờ anh có cơ hội để thực sự làm điều đó."
Ánh mắt tôi kiên định khiến Lục Tranh lùi lại một bước.
"Đây có phải là cách cô trả thù tôi không?" Anh ta hỏi.
Tôi lắc đầu. "Không, đây là cách tôi cho cả ba chúng ta một cơ hội."
Tôi quay lưng bước đi, không ngoái lại nhìn Tô Điềm lần cuối. Trái tim tôi đau nhói, nhưng tôi biết đây là lựa chọn duy nhất.
Hai tuần sau, tôi chuyển đến một thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới.
Tôi xin vào làm giáo viên tại một trường tiểu học địa phương. Công việc này cho tôi thời gian linh hoạt và môi trường yên tĩnh để chữa lành.
Ban đêm, tôi thường ngồi bên cửa sổ nhìn ra những ngôi nhà xa xa, tự hỏi Tô Điềm bây giờ thế nào. Có phải nó đang vui vẻ với người cha mà nó hằng ngưỡng mộ? Hay đã bắt đầu nhận ra sự khác biệt giữa lời nói và hành động?
Đôi khi, tôi nhận được tin nhắn từ Lục Tranh, toàn là những lời phàn nàn về việc chăm con vất vả làm ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống cá nhân của anh ta. Tôi không trả lời. Anh ta cần tự mình trải qua những gì tôi đã trải qua.
Một năm trôi qua.
Tôi dần quen với cuộc sống mới. Tôi bắt đầu tham gia các khóa học về tâm lý trẻ em, học cách lắng nghe và thấu hiểu thay vì áp đặt. Có lẽ, nếu ngày xưa tôi biết những điều này, mọi chuyện đã khác.
Một ngày nọ, tôi nhận được cuộc gọi từ Lục Tranh. Giọng anh ta căng thẳng:
"Tô Điềm bị sốt. Tôi phải đi công tế gấp, không thể chăm con được."
"Anh định làm gì?" Tôi hỏi, cố giữ bình tĩnh.
"Tôi... tôi có thể đưa con đến nhà cô được không? Chỉ vài ngày thôi."
Tôi im lặng một lúc. Nhớ lại cảnh Tô Điềm nói "mẹ chết con cũng không tha thứ", trái tim tôi lại thắt lại.
"Nhưng tôi ở xa, anh biết mà."
"Tôi sẽ trả tiền máy bay cho cả hai cha con." Lục Tranh nhanh chóng đáp, giọng đầy vẻ tuyệt vọng.
Cuối cùng, tôi đồng ý.
Khi nhìn thấy Tô Điềm tại sân bay, tim tôi như vỡ òa. Con bé gầy đi nhiều, khuôn mặt không còn vẻ hồn nhiên như trước. Nó ôm chặt lấy con búp bê mà tôi đã mua cho sinh nhật năm tuổi - món quà duy nhất tôi mang theo khi rời đi.
"Mẹ." Nó gọi tôi, giọng nhỏ nhẹ.
Tôi muốn ôm chặt lấy nó, nhưng lại kìm nén lại. Tôi chỉ mỉm cười và nhẹ nhàng xoa đầu nó.
"Con sốt à? Về nhà mẹ cho con uống thuốc nhé."
Trên đường về nhà, Tô Điềm im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Tranh thì liên tục gọi điện thoại, giải quyết công việc.
Khi đến nơi, Lục Tranh vội vã từ biệt sau khi để lại ít tiền và lời hứa sẽ quay lại trong ba ngày.
Căn hộ nhỏ của tôi đơn sơ nhưng ấm cúng. Tô Điềm ngồi trên ghế sofa, vẫn ôm con búp bê.
"Mẹ không giận con sao?" Nó đột nhiên hỏi.
Tôi dừng tay đang pha trà, quay lại nhìn nó. "Tại sao con nghĩ mẹ giận con?"
"Bởi vì... con đã chọn bố."
Tôi đến ngồi cạnh nó, nhẹ nhàng vuốt tóc nó. "Mẹ không giận con. Mẹ chỉ hy vọng con được hạnh phúc."
Tô Điềm khẽ cúi đầu. "Bố... bố rất bận. Con thường phải ở nhà một mình với cô giúp việc."
Tim tôi đau nhói, nhưng tôi vẫn mỉm cười. "Bố bận kiếm tiền để cho con cuộc sống tốt hơn."
"Con biết." Tô Điềm nói, giọng nhỏ dần. "Nhưng... con nhớ những bữa tối với mẹ."
Tôi ôm nó vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé. "Bây giờ con đang ở đây với mẹ rồi."
Ba ngày tiếp theo, tôi không ép Tô Điềm học hành hay làm bất cứ điều gì. Tôi để nó tự do chơi đùa, vẽ tranh, thậm chí cùng nó xem phim hoạt hình. Tôi học cách lắng nghe khi nó kể chuyện ở trường, về những người bạn mới và giáo viên của nó.
Khi Lục Tranh quay lại, Tô Điềm đã khỏi bệnh và có vẻ vui vẻ hơn hẳn.
"Cảm ơn cô." Lục Tranh nói, giọng có chút ngại ngùng. "Con bé trông tốt hơn nhiều."
Tôi gật đầu. "Nó là con gái của chúng ta, tôi luôn mong điều tốt nhất cho nó."
Khi họ rời đi, Tô Điềm ôm chặt lấy tôi. "Con sẽ trở lại thăm mẹ, được không?"
"Tất nhiên rồi." Tôi hôn lên trán nó.
Đêm đó, tôi ngồi bàn làm việc, lật giở tấm ảnh cũ chụp Tô Điềm lúc ba tuổi đang cười rạng rỡ trong vòng tay tôi.
"Điềm Điềm, kiếp này mẹ sẽ không cản con nữa." Tôi thì thầm. "Mẹ muốn xem, ai mới là người thật lòng yêu con."
Nước mắt tôi rơi xuống trang nhật ký, nhưng lần này, không phải là nước mắt của sự tuyệt vọng, mà là của hy vọng.
Tôi biết cuộc hành trình này chỉ mới bắt đầu. Nhưng lần này, tôi sẽ không còn là người mẹ độc đoán, áp đặt nữa. Tôi sẽ học cách yêu thương đúng cách, dù có thể phải đứng từ xa nhìn con mình trưởng thành.
Và tôi cũng muốn xem, tình yêu của "người cha tốt" Lục Tranh kéo dài được bao lâu, khi anh ta phải đối mặt với những trách nhiệm thực sự của việc làm cha.
Trang chủ >
Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu >
Chương 2: Trở Lại Ngày Ly Hôn
Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 419