Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu > Chương 3: Mặt Nạ

Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 420

Chương 3: Mặt Nạ

Ba năm trôi qua kể từ ngày tôi trở lại thời điểm ly hôn.

Từ cửa sổ căn hộ nhỏ của mình, tôi có thể nhìn thấy những chiếc lá bàng chuyển màu từ xanh sang đỏ rực, rồi rụng xuống, để rồi lại đâm chồi nảy lộc. Chu kỳ của tự nhiên giống như cuộc đời - luôn có những sự thay đổi, tàn phai và tái sinh.

Thỉnh thoảng, tôi nhận được tin nhắn hoặc cuộc gọi từ Tô Điềm. Mỗi lần như vậy, trái tim tôi lại rung lên những nhịp đập khác lạ - vừa mong chờ, vừa sợ hãi. Tôi học cách trở thành một người lắng nghe, không còn là kẻ ra lệnh như trước kia.

Qua những mẩu chuyện rời rạc của con bé, tôi biết được cuộc sống của nó bên Lục Tranh và Kỷ Nguyệt - người phụ nữ đã từng phá vỡ gia đình chúng tôi.

Ban đầu, mọi thứ có vẻ hoàn hảo. Kỷ Nguyệt đối xử với Tô Điềm rất tốt, mua sắm quần áo đẹp, đồ chơi đắt tiền. Lục Tranh thì chiều chuộng con gái hết mực, đưa đón đi học, mua sắm những thứ nó thích.

"Bố dẫn con đi ăn nhà hàng Ý tối qua," Tô Điềm khoe trong một cuộc gọi. "Món mì Ý ở đó ngon lắm mẹ ạ."

Tôi mỉm cười, dù trong lòng có chút chua xót. "Thế à, con ăn có no không?"

"Có ạ! Bố còn hứa cuối tuần sẽ đưa con đi xem phim nữa."

Giọng nói hồ hởi của con bé khiến tôi nhớ lại những ngày tháng khó khăn khi chỉ có hai mẹ con, khi một bát mì tôm cũng phải chia đôi.

Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu thay đổi khi Kỷ Nguyệt sinh con trai.

Qua những cuộc gọi sau đó, giọng Tô Điềm dần trầm xuống.

"Bố bận chăm em trai nên không đưa con đi mua sách được," con bé nói trong một lần gọi.

"Vậy con nhờ dì Nguyệt mua giúp đi," tôi gợi ý.

"Dì... dì bảo dì cũng bận."

Tôi im lặng, không muốn nói ra những nghi ngờ trong lòng. Tôi muốn Tô Điềm tự mình nhận ra sự thật, thay vì nghe nó từ tôi.

Một năm sau khi đứa con trai chào đời, tình hình càng trở nên tệ hơn.

"Con phải chuyển sang phòng nhỏ hơn rồi," Tô Điềm kể trong một lần đến thăm tôi. "Dì bảo con trai cần không gian rộng để chơi đùa."

Tôi nhìn thấy trong mắt con bé sự thất vọng, nhưng vẫn cố gắng không can thiệp.

"Phòng nhỏ cũng ấm cúng mà con," tôi an ủi.

"Vâng... nhưng từ cửa sổ phòng đó không nhìn thấy vườn hoa như phòng cũ."

Rồi đến chuyện học hành. Tô Điềm từng là học sinh giỏi toàn diện, nhưng điểm số bắt đầu giảm sút.

"Lớp học thêm văn cô giáo giỏi đó, con không học nữa," con bé thông báo.

"Tại sao vậy?" Tôi hỏi, dù đã đoán được câu trả lời.

"Dì bảo học phí đắt quá, mà em trai cũng cần tiền học ngoại khóa."

Tôi nén lòng không đề nghị trả tiền học thêm cho con. Tôi muốn nó tự nhận ra giá trị của đồng tiền và sự quan tâm thực sự.

Mùa đông năm Tô Điềm mười tám tuổi, một sự kiện khiến mọi thứ thay đổi hoàn toàn.

Hôm đó trời mưa rét, tôi đang soạn bài thì nhận được tin nhắn từ Lục Tranh: "Đi công tế gấp, không thể đón Điềm Điềm được."

Tôi nhắn lại: "Con có ô không? Trời mưa to lắm."

Không có hồi âm.

Đợi đến tối mà không thấy tin tức gì, tôi gọi cho Tô Điềm. Chuông reo rất lâu trước khi con bé bắt máy.

"A... lô?" Giọng nói yếu ớt, run rẩy.

"Điềm Điềm, con sao vậy?" Tôi hỏi, lòng đầy lo lắng.

"Con... con ổn." Tiếng ho khan vang lên.

"Con bị ốm à? Ở nhà một mình sao?"

"Vâng... bố đi công tế, dì và em trai về nhà ngoại."

Tôi thở dài. "Con ăn cơm chưa?"

Chỉ một câu hỏi đơn giản ấy, nhưng đã khiến Tô Điềm bật khóc.

"Con... con chưa," giọng nói nghẹn ngào qua điện thoại. "Nhưng con ổn, thực sự ổn."

"Con đợi mẹ chút." Tôi nói và cúp máy.

Không do dự, tôi lái xe đến thành phố nơi họ sống. Trời mưa tầm tã, những hạt mưa đập vào kính xe như trút xuống toàn bộ nỗi lòng của tôi.

Khi đến nơi, tôi bấm chuông rất lâu nhưng không ai mở cửa. Cuối cùng, tôi phải gọi cho bảo vệ tòa nhà và trình bày sự việc.

Cánh cửa mở ra, tôi thấy Tô Điềm đang đứng đó, khuôn mặt đỏ ửng, mắt nhắm nghiền, thân hình run rẩy.

"Điềm Điềm!" Tôi chạy đến đỡ lấy con bé đang loạng choạng.

"Con không sao," nó thì thầm trước khi ngất đi.

Tôi vội đưa con bé đến bệnh viện. Bác sĩ chẩn đoán sốt cao và mất nước nghiêm trọng.

"Bệnh nhân cần được chăm sóc cẩn thận," bác sĩ nói với tôi. "Cô ấy đã bị sốt ít nhất hai ngày rồi."

Tôi ngồi bên giường bệnh, nhìn con gái mình thở đều. Trái tim tôi đau nhói, nhưng tôi biết đây là bài học cần thiết cho cả hai chúng tôi.

Đêm đó, khi Tô Điềm tỉnh dậy, nó nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ.

"Tại sao mẹ đến?" Nó hỏi.

"Bởi vì mẹ yêu con." Tôi trả lời đơn giản.

"Con xin lỗi," nó khóc. "Con đã sai khi nghĩ rằng..."

Tôi đặt ngón tay lên môi con bé. "Không cần xin lỗi. Điều quan trọng là con đã hiểu."

Sáng hôm sau, Lục Tranh và Kỷ Nguyệt xuất hiện tại bệnh viện.

"Tại sao cô không gọi cho chúng tôi?" Lục Tranh hỏi, giọng đầy trách móc.

"Tôi đã gọi," tôi nói bình tĩnh. "Nhưng không ai trả lời."

Kỷ Nguyệt bước tới, trên tay bế đứa con trai. "Chúng tôi có việc gia đình. Vả lại, Điềm Điềm đã mười tám tuổi, nó có thể tự chăm sóc bản thân."

Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta. "Một người mẹ thực sự sẽ không bao giờ nói như vậy."

Lục Tranh định nói điều gì đó, nhưng Tô Điềm đã lên tiếng:

"Con muốn về nhà với mẹ."

Cả phòng im lặng.

"Con không thể," Lục Tranh nói. "Chúng ta là một gia đình."

"Gia đình ư?" Tô Điềm lắc đầu, nước mắt lăn dài trên má. "Bố có coi con là gia đình không? Khi bố để con một mình trong nhà lạnh giá? Khi bố không quan tâm đến việc học của con? Khi bố để con phải nhường nhịn mọi thứ cho em trai?"

Lục Tranh sững sờ, không nói nên lời.

Kỷ Nguyệt cau mày. "Điềm Điềm, con nên biết ơn những gì bố dì đã làm cho con."

"Biết ơn ư?" Tô Điềm cười chua chát. "Dì muốn con biết ơn vì điều gì? Vì đã lấy đi căn phòng của con? Vì cắt bỏ các lớp học thêm của con? Hay vì để con nằm một mình khi ốm đau?"

Tôi đứng im, để con gái tôi nói ra tất cả những uất ức đã chất chứa bấy lâu.

Cuối cùng, Lục Tranh thở dài. "Bố xin lỗi."

Nhưng lời xin lỗi ấy đã quá muộn màng.

Tô Điềm nhìn tôi. "Mẹ, con muốn về nhà với mẹ."

Tôi gật đầu. "Nếu đó là điều con muốn."

Kỷ Nguyệt dường như thở phào nhẹ nhõm, còn Lục Tranh thì gục đầu đồng ý.

Trên đường về nhà tôi, Tô Điềm im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Con có hối hận không?" Tôi hỏi.

Con bé lắc đầu. "Không. Con đã nhìn thấy sự thật. Tình yêu của bố chỉ là mặt nạ, còn tình yêu của mẹ... luôn ở đây." Nó đặt tay lên ngực trái.

Tôi mỉm cười, biết rằng cuối cùng con gái tôi đã trưởng thành.

Khi chúng tôi về đến nhà, Tô Điềm nhìn quanh căn hộ nhỏ của tôi.

"Ở đây thật ấm áp," nó nói.

"Bởi vì có tình yêu," tôi trả lời.

Đêm đó, khi Tô Điềm đã ngủ, tôi ngồi bên bàn uống trà, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt nạ của "người cha tốt" đã rơi xuống, và con gái tôi cuối cùng đã nhìn thấy sự thật.

Nhưng tôi không cảm thấy vui sướng chiến thắng. Thay vào đó, tôi thấy xót xa cho một đứa trẻ đã mất đi hình tượng người cha trong lòng.

Tuy nhiên, tôi biết rằng từ đây, chúng tôi có thể bắt đầu lại - với sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau.

Và lần này, tôi sẽ là một người mẹ thực sự - không áp đặt, không kiểm soát, mà chỉ yêu thương và dẫn dắt.
Chương 4 👉
Chương 2
Chương 4 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt