Thời gian trôi qua lặng lẽ như dòng nước. Tôi mở một tiệm sách nhỏ trong con ngõ yên tĩnh gần nhà. Cửa hàng không lớn, nhưng đủ để tôi sống một cuộc đời bình yên. Mỗi sáng, tôi mở cửa đón ánh nắng đầu ngày, pha một ấm trà và ngồi đọc sách. Đôi khi, tôi nhìn những chiếc lá rơi ngoài cửa sổ mà lòng bình thản đến lạ.
Khách hàng của tôi chủ yếu là những người yêu sách, có cụ già hằng ngày đến đọc báo, có những sinh viên tìm sách tham khảo. Tôi học cách không còn bận tâm đến ánh mắt người đời, không còn tự trách mình về những quyết định trong quá khứ.
Thỉnh thoảng, tôi nhận được tin tức về Lục Tranh từ những người quen cũ. Công ty anh ta đang gặp khó khăn, có người nói do quản lý kém, có người nói do đối tác rút vốn. Tôi chỉ lắng nghe mà không bình luận. Trái tim tôi giờ đây như mặt hồ thu, không còn những gợn sóng dữ dội mỗi khi nhắc đến tên anh.
Một buổi chiều mưa, khi tôi đang sắp xếp lại kệ sách, điện thoại reo. Đó là một người bạn cũ làm cùng ngành với Lục Tranh.
"Công ty Lục Tranh phá sản rồi," giọng người bạn có chút ngập ngừng. "Anh ta còn nợ ngân hàng một khoản lớn."
Tôi thở dài. "Còn con gái tôi thì sao?"
"Nghe nối Kỷ Nguyệt đã bỏ đi cùng người khác, mang theo đứa con trai. Nhà cửa bị siết nợ, hai cha con Điềm Điềm đang thuê một căn phòng trọ nhỏ."
Tim tôi thắt lại khi nghĩ đến cảnh con gái phải sống trong cảnh đó. Nhưng tôi biết mình không thể vội vàng can thiệp. Đôi khi, sự trưởng thành cần đến từ những trải nghiệm đau đớn.
Mấy tuần sau, tôi tình cờ gặp Tô Điềm tại một hiệu sách lớn trong thành phố. Con bé đang đứng trước kệ sách tham khảo, trên tay cầm một cuốn sách nhưng ánh mắt xa xôi. Bộ đồng phục đã cũ, đôi giày cũng có vẻ đã mòn đế.
"Điềm Điềm," tôi gọi nhẹ.
Con bé giật mình quay lại, vội vàng gạt đi những giọt nước mắt đang ứa trên khóe mắt.
"Mẹ..." giọng nói nghẹn ngào.
"Con đang tìm sách gì thế?" Tôi hỏi, cố tạo ra không khí nhẹ nhàng.
"Con... con chỉ xem thôi." Tô Điềm cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi nhìn thấy trong túi nó có mấy gói mì tôm. Có lẽ đó là bữa trưa của con bé. Trái tim tôi đau nhói, nhưng tôi biết mình phải kiên nhẫn.
"Hôm nay mẹ có vài cuốn sách hay, con muốn xem không?" Tôi mỉm cười.
Tô Điềm lắc đầu. "Con... con phải về."
Tôi không giữ con bé lại. Khi nó bước đi, tôi nhìn thấy sự mệt mỏi và tổn thương trong dáng vẻ của nó. Nhưng tôi biết mình phải chờ đợi.
Một tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi lúc nửa đêm. Đầu dây bên kia chỉ nghe thấy tiếng thở dốc và tiếng khóc nức nở.
Tôi im lặng chờ đợi.
"Mẹ..." cuối cùng Tô Điềm cũng lên tiếng, giọng nói đầy xấu hổ và đau khổ.
"Ừ, mẹ nghe đây."
"Con... con..." tiếng nói nghẹn lại.
Phía sau, tôi nghe thấy tiếng Lục Tranh gào thét: "Đồ vô dụng! Tao khổ sở nuôi mày bao nhiêu năm, giờ mày cũng giống cái người đàn bà đó thôi!"
Tôi nhắm mắt lại, hình dung ra cảnh tượng đó. Nhưng giọng nói của tôi vẫn bình thản: "Nếu con mệt, cứ về. Mẹ không giận nữa."
Tiếng khóc của Tô Điềm vang lên thảm thiết. "Con... con xin lỗi mẹ. Con đã sai, thực sự sai rồi."
"Con không cần xin lỗi," tôi nói nhẹ nhàng. "Mẹ luôn hiểu."
"Bố... bố bây giờ khác lắm. Bố uống rượu suốt ngày, chửi mẹ, chửi con, chửi tất cả..." giọng Tô Điềm run rẩy. "Nhưng con... con vẫn chưa thể..."
"Không sao," tôi an ủi. "Khi nào con sẵn sàng, cánh cửa nhà mẹ luôn mở."
Cuộc gọi kết thúc trong tiếng nấc nghẹn của Tô Điềm.
Đêm đó, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi. Tôi nhớ lại hình ảnh Tô Điềm ngày xưa, khi nó còn là một đứa trẻ hồn nhiên, luôn chạy đến ôm chầm lấy tôi mỗi khi tôi đi làm về.
Giờ đây, nó đã trải qua quá nhiều tổn thương. Nhưng tôi tin rằng, chỉ khi tự mình trải qua, nó mới thực sự trưởng thành.
Sáng hôm sau, tôi đến căn phòng trọ nơi hai cha con họ đang sống. Tôi không vào, chỉ đứng từ xa quan sát. Tô Điềm bước ra với bộ đồng phục nhàu nhĩ, trên tay cầm chiếc cặp sách cũ kỹ. Con bé đi về phía trường học, nhưng dáng đi thiếu sức sống.
Tôi quay về tiệm sách, tiếp tục công việc thường ngày. Nhưng trong lòng, tôi đã có quyết định.
Chiều hôm đó, tôi đến trường của Tô Điềm. Tôi gặp giáo viên chủ nhiệm của con bé và xin phép được hỗ trợ học phí dưới dạng một nhà hảo tâm ẩn danh.
"Cô có muốn gặp em ấy không?" Cô giáo hỏi.
Tôi lắc đầu. "Không cần. Chỉ xin cô đừng cho em ấy biết."
Trên đường về, tôi dừng chân tại một hiệu sách cũ, mua vài cuốn sách tham khảo mà tôi biết Tô Điềm đang cần. Tôi gửi chúng đến trường với danh nghĩa "thư viện tặng".
Tôi biết mình không thể làm thay đổi mọi thứ ngay lập tức. Nhưng ít nhất, tôi có thể đảm bảo rằng việc học của con gái không bị gián đoạn.
Một tuần sau, tôi nhận được tin nhắn từ Tô Điềm: "Mẹ ơi, trường con có suất học bổng. Con không phải lo học phí nữa."
Tôi mỉm cười. "Thế tốt quá. Con giỏi lắm."
"Con... con cảm thấy có lỗi với mẹ."
"Đừng nghĩ nhiều," tôi trả lời. "Chỉ cần con cố gắng hết sức là được."
Cuộc trò chuyện kết thúc ở đó. Nhưng tôi biết, đó là một bước tiến mới.
Đêm đó, khi đang đóng cửa tiệm, tôi thấy bóng một người đàn ông lảo đảo đi qua. Đó là Lục Tranh. Anh ta dừng lại trước cửa tiệm sách của tôi, ánh mắt mơ hồ.
"Hạ Dao..." anh ta lẩm bẩm.
Tôi im lặng nhìn anh.
"Tôi... tôi sai rồi." Giọng nói đầy cay đắng. "Tất cả đều sai."
"Quá khứ đã qua rồi," tôi nói nhẹ nhàng.
"Kỷ Nguyệt... nó bỏ tôi. Nó lấy hết tiền, mang con tôi đi." Lục Tranh ngồi phịch xuống vỉa hè. "Còn Điềm Điềm... nó ghét tôi."
"Con bé không ghét anh," tôi nói. "Nó chỉ thất vọng."
Lục Tranh ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu. "Cô... cô có thể tha thứ cho tôi không?"
Tôi nhìn anh ta, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa kỳ lạ. "Tha thứ không quan trọng nữa rồi. Quan trọng là anh phải tự đứng dậy."
Tôi quay vào tiệm, lấy ra một phong bì đựng số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình.
"Đây không phải là giúp anh," tôi nói. "Mà là giúp con gái chúng ta."
Lục Tranh nhìn phong bì, rồi nhìn tôi, nước mắt lăn dài.
"Tôi... tôi xin lỗi."
Khi anh ta bước đi, tôi đứng đó rất lâu, nhìn theo bóng lưng cô độc của người đàn ông từng là chồng tôi.
Trở về nhà, tôi ngồi trước bàn viết, lật giở cuốn nhật ký đã cũ. Tôi viết:
"Hôm nay, tôi thấy được sự sụp đổ của một con người. Nhưng kỳ lạ thay, tôi không cảm thấy hả hê. Có lẽ, khi ta thực sự buông bỏ, mọi oán giận cũng theo đó mà tan biến."
"Điềm Điềm vẫn chưa sẵn sàng trở về. Nhưng không sao, tôi có thể chờ đợi."
Gấp cuốn nhật ký lại, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn rơi, nhưng trong lòng tôi đã thấy bình yên.
Tôi biết rằng, khi người mẹ không còn chạy theo, không còn cố gắng kiểm soát, mọi thứ sẽ tự tìm về đúng quỹ đạo của nó.
Và tôi tin rằng, một ngày không xa, con gái tôi sẽ tìm được con đường của riêng mình.
Trang chủ >
Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu >
Chương 4: Người Mẹ Tốt
Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 418