Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu > Chương 5: Giải Thoát

Kiếp này, tôi muốn xem tình yêu của “người cha tốt” kéo dài được bao lâu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 417

Chương 5: Giải Thoát

Mùa đông năm đó đến sớm và khắc nghiệt hơn mọi năm. Những cơn gió lạnh buốt thổi qua khe cửa căn phòng trọ tồi tàn nơi hai cha con Lục Tranh đang sống. Tôi vẫn thỉnh thoảng nhận được tin tức về họ qua những người quen, nhưng không còn chủ động tìm hiểu nữa.

Một buổi sáng, điện thoại reo. Giọng Tô Điềm run rẩy:
"Mẹ... bố... bố bị xuất huyết dạ dày. Bác sĩ nói phải mổ gấp."

Tôi im lặng một lúc. "Con cần mẹ giúp gì?"

"Con... con không biết." Tiếng nấc nghẹn vang lên. "Bố cần nằm viện lâu, con vừa đi học vừa làm thêm không đủ tiền..."

"Để mẹ lo," tôi nói nhẹ nhàng.

Đến bệnh viện, tôi thấy Tô Điềm gầy đi trông thấy. Đôi mắt thâm quầng, bộ đồng phục nhàu nhĩ. Con bé đang ngồi bên giường bệnh của Lục Tranh - người đàn ông giờ đây tiều tụy, da bọc xương.

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ đi đóng viện phí và mua những vật dụng cần thiết.

"Mẹ..." Tô Điềm gọi tôi, ánh mắt đầy xấu hổ.

"Con không cần nói gì cả," tôi mỉm cười. "Lo cho bố trước đã."

Những ngày sau đó, tôi chứng kiến cảnh Tô Điềm xoay xở giữa việc học, làm thêm và chăm sóc người cha bệnh tật. Có những đêm con bé ngủ gục trên ghế bệnh viện, sáng dậy lại vội vã đến trường.

Lục Tranh ngày càng yếu đi. Căn bệnh không chỉ hủy hoại cơ thể mà còn làm thay đổi tính tình anh ta. Có những lúc tỉnh táo, anh nhìn con gái với ánh mắt hối hận. Nhưng phần lớn thời gian, anh chìm trong cơn đau và sự oán giận.

Một chiều mưa, khi tôi đến thay Tô Điềm chăm sóc Lục Tranh, anh ta đột nhiên mở mắt, nhìn tôi chằm chằm.

"Hạ Dao..." giọng nói yếu ớt.

"Tôi ở đây," tôi đáp.

"Tôi... tôi xin lỗi." Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác.

Tôi cầm lấy tay anh. "Mọi chuyện đã qua rồi."

"Không... chưa qua đâu." Anh lắc đầu yếu ớt. "Tôi đã hủy hoại tất cả... gia đình... con gái..."

Đúng lúc đó, Tô Điềm bước vào phòng. Nghe thấy những lời đó, con bé dừng lại ở cửa.

Lục Tranh không nhận ra sự có mặt của con gái. Anh tiếp tục lẩm bẩm: "Kỷ Nguyệt... tại sao... tại sao nó bỏ tôi..."

Tô Điềm đứng chết lặng. Trên khuôn mặt con bé là sự thất vọng tột cùng. Ngay cả trong những giây phút cuối đời, người cha mà nó đã hy sinh bao nhiêu thứ để chăm sóc vẫn chỉ nghĩ về người đàn bà khác.

Tôi nhìn thấy đôi mắt Tô Điềm như vỡ vụn. Con bé quay lưng bước đi, không một lời.

Đêm đó, Lục Tranh rơi vào hôn mê. Bác sĩ nói anh chỉ còn vài ngày.

Tôi tìm thấy Tô Điềm trong canteen bệnh viện. Con bé ngồi đó, đôi mắt khô ráo nhưng trống rỗng.

"Con muốn về nhà với mẹ," con bé thì thầm.

"Được," tôi đáp đơn giản.

Khi chúng tôi về đến căn hộ của tôi, Tô Điềm đứng trước cửa do dự, như thể sợ rằng mình không còn xứng đáng bước vào nơi này.

Tôi mở cửa, ánh đèn ấm áp tỏa ra.

"Căn nhà vẫn thế," Tô Điềm thì thầm, đôi mắt ngấn lệ.

"Mẹ cũng vậy," tôi nói.

Con bé bước vào, nhìn quanh căn hộ gọn gàng, nơi kệ sách vẫn đầy ắp, cây xanh vẫn tươi tốt, và trên bàn vẫn có bình hoa tươi như ngày xưa.

"Mẹ... mẹ đã thay đổi," Tô Điềm nói.

"Ừ, mẹ đã học được cách buông bỏ," tôi trả lời.

Tô Điềm òa khóc. "Con xin lỗi! Con thật ngu ngốc! Con đã..."

Tôi ngắt lời con bé. "Con từng nói mẹ hãy buông tha, giờ mẹ thật sự đã buông. Còn con, đã sống tự do chưa?"

Câu hỏi khiến Tô Điềm sững người. Con bé nhận ra rằng, dù đã rời xa tôi, nó vẫn không tìm được tự do thực sự.

"Con... con không biết," Tô Điềm thú nhận.

Tôi vỗ nhẹ lên vai con. "Đừng xin lỗi. Mẹ chỉ mong kiếp này, con học được cách nhìn thấu người, đừng vì ai mà quên mất chính mình."

Đêm đó, chúng tôi ngồi bên cửa sổ uống trà. Tô Điềm kể cho tôi nghe về những tháng ngày qua - về sự thay đổi của Lục Tranh, về sự phản bội của Kỷ Nguyệt, về những khó khăn khi vừa học vừa làm.

Tôi chỉ lắng nghe, không phán xét, không can thiệp.

Sáng hôm sau, chúng tôi nhận được tin Lục Tranh qua đời. Trong giây phút cuối cùng, anh vẫn gọi tên Kỷ Nguyệt.

Tô Điềm nghe tin mà không khóc. Con bé chỉ gật đầu, rồi quay sang nói với tôi:
"Mẹ, chúng ta hãy để quá khứ ở lại phía sau."

Chúng tôi tổ chức một đám tang đơn giản cho Lục Tranh. Chỉ có vài người bạn cũ đến tiễn biệt anh. Khi quan tài được hạ huyệt, Tô Điềm đứng đó rất lâu, đôi mắt đẫm buồn nhưng kiên định.

Trên đường về, tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết trắng xóa phủ lên con đường, như xóa đi mọi dấu vết của quá khứ.

Tô Điềm nắm lấy tay tôi. "Mẹ ơi, con muốn bắt đầu lại."

"Chúng ta sẽ cùng nhau," tôi nói.

Hai mẹ con bước đi dưới trời tuyết, bàn tay nắm chặt lấy nhau. Không còn là sự kiểm soát và phản kháng, không còn là oán hận và tổn thương. Chỉ còn hai linh hồn đã tìm thấy sự giải thoát.

Khi về đến nhà, Tô Điềm đứng trước cửa, nhìn tấm biển tiệm sách nhỏ của tôi.

"Cuối cùng thì con cũng hiểu," con bé nói. "Tự do không phải là chạy trốn khỏi ai đó, mà là tìm thấy bình yên trong chính mình."

Tôi mỉm cười, biết rằng con gái tôi cuối cùng đã trưởng thành.

Đêm đó, khi Tô Điềm đã ngủ, tôi ngồi viết nhật ký:
"Hôm nay, chúng tôi đã chôn cất quá khứ. Không phải với sự hận thù, mà với lòng thương xót. Lục Tranh đã nhận lấy báo ứng của mình, nhưng điều đó không khiến tôi vui sướng."

"Con gái tôi cuối cùng đã trở về. Không phải vì thất bại, mà vì thức tỉnh."

"Và tôi, tôi đã học được bài học cuối cùng: Buông bỏ không có nghĩa là từ bỏ, mà là chấp nhận để tiến về phía trước."

Gấp cuốn nhật ký lại, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết vẫn rơi, phủ trắng mọi thứ, như một khởi đầu mới.

Tôi biết rằng, từ đây, hai mẹ con chúng tôi sẽ viết nên một câu chuyện khác - không còn là những nhân vật trong bi kịch, mà là những người đồng hành trên con đường tìm lại chính mình.

Và đó mới là sự giải thoát thực sự.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt