Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Kiệt Lặc Trọng Sinh > Chương 1: Trở Về Giữa Nạn Đói

Kiệt Lặc Trọng Sinh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 338

Chương 1: Trở Về Giữa Nạn Đói

Mùa đông năm 1980, bầu trời xám xịt, gió bấc tràn về, cuốn bụi đất khô cằn lăn lóc trên những con đường làng gập ghềnh. Thôn Cửu Long vốn nghèo nàn lại càng trở nên tiêu điều sau mấy mùa vụ thất bát. Đất đai nứt nẻ, mạ chẳng kịp bén rễ đã úa vàng, trong nhà nhiều người không còn gì ngoài khoai sắn héo quắt.

Trong căn nhà tranh xiêu vẹo ở cuối thôn, một thiếu niên nằm mê man trên chiếc giường tre ọp ẹp. Hơi thở cậu dồn dập, trán đẫm mồ hôi. Đó chính là Kiệt Lặc – người sẽ thay đổi số phận của cả gia đình này.

Cậu vừa trải qua một giấc mơ kỳ lạ. Ở đó, cậu nhìn thấy mình chết đi vì đói rét, nhìn thấy chị hai Hương Liên mắt đỏ hoe, ôm ba đứa em nhỏ mà chẳng thể lo nổi bữa cơm. Cậu còn thấy cảnh người trong làng xô đẩy nhau tranh từng bát cháo loãng. Cảnh tượng đau đớn ấy khiến tim cậu nhói buốt.

Khi mở mắt, Kiệt Lặc chợt nhận ra: cậu đã quay về. Từ một thế giới khác, nơi cậu từng sống đủ đầy, nay số phận đưa cậu xuyên không về năm 1980 – đúng vào giai đoạn gia đình kiệt quệ nhất. Trước mắt cậu là căn nhà quen thuộc, mùi khói bếp ám vào vách tre, và tiếng ho khẽ của Hương Liên từ góc nhà.

“Lặc, em tỉnh rồi à?” – Giọng chị hai dịu dàng nhưng đầy mệt mỏi. Hương Liên mới mười chín tuổi, gương mặt gầy gò, áo vá chằng chịt. Từ khi cha mẹ mất sớm vì bệnh dịch, chị đã thay mẹ chăm lo cho các em, gồng mình gánh vác cả gia đình.

Bên cạnh, ba đứa em nhỏ cũng xúm lại. Thằng út mới sáu tuổi, đôi mắt tròn xoe nhưng ánh lên vẻ lo lắng.

Kiệt Lặc nhìn họ, lòng chợt dâng lên một tình cảm mãnh liệt. Cậu biết, lần này nhất định không thể để gia đình đi vào vết xe đổ như trong giấc mơ.

“Chị hai, em sẽ tìm cách. Chúng ta sẽ không chết đói đâu.” – Cậu nói bằng giọng chắc nịch.

Hương Liên cười nhạt, khẽ lắc đầu. “Em còn nhỏ, lo gì được. Để chị tính…” Nhưng chính chị cũng chẳng biết phải tính thế nào. Trong kho thóc chỉ còn ít ngô mốc, đủ ăn vài bữa nữa là hết.

Khởi Đầu Của Hy Vọng

Ngày hôm sau, khi mặt trời còn chưa nhô lên khỏi rặng tre, Kiệt Lặc đã dậy. Cậu nhớ đến khả năng đặc biệt của mình – món quà từ số phận khi cậu xuyên không về đây: cậu có thể cảm nhận và dẫn đường tới nguồn lương thực, thú rừng và cả những vật dụng hữu ích.

Mang theo dao rựa cùn, cậu lặng lẽ vào rừng. Đường mòn phủ đầy lá rụng, tiếng quạ kêu vẳng lại như điềm gở. Nhưng lòng Kiệt Lặc không run sợ. Cậu đi theo trực giác, và thật bất ngờ, chỉ một lúc sau đã nghe tiếng sột soạt trong bụi rậm.

Một con lợn rừng to đang gặm rễ cây!

Trái tim Kiệt Lặc đập thình thịch. Đây là cơ hội. Nếu hạ được nó, cả nhà sẽ có thịt ăn nhiều ngày, thậm chí còn chia cho dân làng. Cậu len lén dựng bẫy, rồi kiên nhẫn chờ đợi. Khi con lợn vô tình dẫm trúng, bẫy sập xuống, nó kêu eng éc vang cả khu rừng. Kiệt Lặc lao tới, dùng hết sức ghì chặt. Trận vật lộn dữ dội, nhưng cuối cùng cậu cũng thắng.

Khi cậu vác con lợn về làng, người người đều tròn mắt kinh ngạc.

“Trời đất, thằng Lặc bắt được lợn rừng thật à?”
“Không thể tin nổi, nó mới mười bảy tuổi thôi mà!”

Trong ánh mắt tò mò và khâm phục của dân làng, Kiệt Lặc mỉm cười. Cậu chia thịt cho hàng xóm, giữ lại một phần cho gia đình. Đêm ấy, lần đầu tiên sau bao tháng ngày, nhà Kiệt Lặc có một bữa cơm no với thịt lợn thơm lừng. Các em cười nói rộn ràng, Hương Liên lặng lẽ lau nước mắt.

“Lặc à, em thật sự đã cứu cả nhà rồi.”

Một Con Đường Mới

Nhưng chỉ bắt được lợn thôi chưa đủ. Kiệt Lặc hiểu, để sống lâu dài, gia đình phải có nguồn thu nhập ổn định.

Ít hôm sau, cậu mạnh dạn lên huyện, tìm việc ở nhà máy cơ khí. Nhờ sự tháo vát, lại có kiến thức cơ bản từ kiếp trước, cậu nhanh chóng chứng tỏ được năng lực. Quản đốc ngạc nhiên khi thấy một chàng trai trẻ có thể lắp ráp máy móc thành thạo.

“Cậu nhóc này… ta nhận cậu làm công nhân thử việc. Cứ làm tốt, sẽ có lương tháng.”

Tin vui ấy khiến Hương Liên mừng rỡ. Chưa dừng lại ở đó, Kiệt Lặc còn giúp chị hai xin việc tại cửa hàng mậu dịch, phụ bán hàng. Dù lương ít ỏi, nhưng cộng lại đủ để mua thêm gạo muối cho cả nhà.

Từ đó, gia đình Kiệt Lặc dần có sinh khí. Các em được ăn học, không còn phải chạy vạy từng bữa. Làng xóm cũng nhìn cậu bằng con mắt khác: thằng Lặc ngày nào ngơ ngác, nay đã trưởng thành, biết gánh vác như một trụ cột.

Sóng Gió Bắt Đầu

Tuy nhiên, niềm vui chưa kéo dài thì rắc rối ập đến.

Một số người trong làng ghen ghét. Họ đồn rằng Kiệt Lặc đầu cơ, giấu thịt lợn rừng không chia đủ, hay lấy tiền bất chính từ chợ đen. Trưởng thôn Thư Đại Cường bắt đầu nghi ngờ, cho người đến điều tra.

Hương Liên lo lắng: “Lặc ơi, nếu họ bắt em tội đầu cơ, cả nhà ta khốn mất.”

Nhưng Kiệt Lặc chỉ mỉm cười. “Chị yên tâm, em làm gì cũng đường đường chính chính. Sự thật sẽ chứng minh.”

Đúng lúc ấy, làng lại gặp một hiểm họa mới: bầy lợn rừng tràn xuống phá ruộng, dân tình kêu trời. Ai nấy nhìn về phía Kiệt Lặc, mong cậu giúp đỡ.

Cậu hiểu rằng, đây chính là cơ hội để khẳng định mình, cũng là bước ngoặt thay đổi số phận cả gia đình lẫn ngôi làng này…
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt