Tiếng kêu eng éc vang vọng từ cánh đồng ngô, từng luống cây bị giẫm nát, bắp xanh non văng tứ tung. Đêm xuống, cả thôn Cửu Long không ai dám ngủ, bởi bầy lợn rừng hung dữ lại kéo về.
Mấy cụ già ngồi ở hiên nhà, gương mặt nhăn nhó. Người phụ nữ thì loay hoay che chắn thóc lúa ít ỏi. Lũ trẻ con nắm chặt tay nhau, hoảng sợ khi nghe tiếng động dữ dội từ ngoài ruộng.
Trưởng thôn Thư Đại Cường cầm gậy, đứng giữa sân đình, giọng khàn đặc:
“Bà con, bầy lợn rừng này ngày càng manh động. Đêm qua chúng phá nát ba sào ngô của nhà ông Phát, hôm nay lại nhằm ruộng tập thể. Nếu không chặn lại, mùa màng năm nay coi như bỏ!”
Người dân xôn xao, nhưng ai cũng e dè. Lợn rừng không chỉ khỏe mà còn dữ, từng có người bị nó húc gãy xương.
Trong đám đông, Kiệt Lặc bước ra, ánh mắt sáng rực dưới ánh đuốc.
“Bác Đại Cường, bà con! Chúng ta không thể chỉ đứng nhìn. Nếu ai đồng ý, tối nay tôi sẽ dẫn đội đi săn, lập bẫy ngăn lợn rừng.”
Đám đông im phăng phắc, rồi nổ ra những tiếng bàn tán.
“Thằng Lặc dám sao?”
“Nó mới chỉ mười bảy, sức mấy chống nổi cả bầy lợn…”
“Nhưng hôm trước nó bắt được một con thật đấy!”
Thư Đại Cường hừ lạnh:
“Thằng nhỏ ngông cuồng, coi chừng hại mình hại cả làng. Săn một con lợn khác với đối đầu cả bầy. Tôi không cho phép làm liều!”
Kiệt Lặc nhìn thẳng vào ông ta, giọng rắn rỏi:
“Bác, nếu chúng ta chậm trễ, cả thôn chết đói. Tôi không sợ, ai muốn cùng tôi thì đi.”
Nói rồi, cậu quay người, bước thẳng ra khỏi sân đình. Sau lưng, vài thanh niên trẻ bồn chồn nhìn nhau. Cuối cùng, bốn người xách gậy, vác rựa chạy theo.
Lập Kế Hoạch
Trăng non treo lơ lửng, soi bóng những cánh đồng loang lổ. Kiệt Lặc và nhóm thanh niên men theo bìa rừng. Cậu dùng năng lực cảm nhận, hình dung đường đi của bầy lợn.
“Chúng sẽ kéo tới bãi ngô phía nam,” cậu nói khẽ, “nơi đó có khe nước, chúng thường xuống uống.”
Một chàng trai tên Tòng ngạc nhiên:
“Sao cậu biết?”
Kiệt Lặc chỉ cười. Cậu không thể tiết lộ năng lực của mình.
“Tin tôi đi, giờ phải đào hố, giăng dây, dựng chông. Khi bầy lợn chạy, chúng ta dồn vào đó.”
Mọi người bắt tay vào việc. Dưới ánh trăng, những hố sâu nhanh chóng được đào, cọc nhọn chôn ngầm, dây thừng buộc chặt. Dù mệt mỏi, ai cũng hừng hực quyết tâm – đây là lần đầu tiên có người dám tổ chức chống lại lợn rừng.
Cuộc Chạm Trán
Khoảng nửa đêm, mặt đất bỗng rung lên, tiếng rầm rập như trống trận. Bầy lợn rừng xuất hiện – phải đến hơn mười con, con nào con nấy to như trâu nghé, ánh mắt đỏ ngầu.
“Chúng tới rồi!” Kiệt Lặc hét.
Người cầm đuốc lao ra, ánh sáng làm lợn rừng chững lại. Rồi cả bầy húc thẳng. Tiếng gầm rú, tiếng gậy gộc va chạm chan chát.
“Dồn chúng về phía hố bẫy!” Kiệt Lặc quát lớn.
Cậu dẫn đầu, vừa né vừa quăng đá, dụ con đầu đàn lao theo. Khi nó phóng tới, đất dưới chân sụt xuống – hố bẫy sập! Con lợn rống lên, giãy giụa trong hố, cọc nhọn ghim vào thân nó.
Cả bầy hỗn loạn, vài con nữa cũng rơi vào bẫy. Nhưng vẫn còn năm, sáu con hung hãn. Một con xông tới húc thẳng vào Tòng.
“Cẩn thận!” Kiệt Lặc lao tới, đẩy bạn ngã sang bên, còn mình bị húc trúng vai, lăn lộn dưới đất.
Đau nhói, nhưng cậu gắng đứng dậy, tay nắm chặt rựa. Trong khoảnh khắc, cậu nhớ đến gương mặt gầy guộc của chị hai, đôi mắt tròn lo âu của mấy đứa em. Cậu không được ngã.
Một cú bổ chí mạng, rựa đâm trúng gáy lợn. Nó ngã quỵ, cả bầy hoảng loạn bỏ chạy về rừng.
Chiến Thắng Và Nghi Ngờ
Khi trời tang tảng sáng, dân làng kéo đến. Họ sững sờ khi thấy năm con lợn rừng nằm la liệt, máu nhuộm đỏ đất. Những chàng trai trẻ thở hổn hển nhưng mắt sáng rực niềm tự hào.
“Thật không ngờ… chúng nó làm được!”
“Nhà ta thoát nạn rồi!”
Tiếng hò reo dậy lên, ai nấy đều ngợi ca Kiệt Lặc như anh hùng.
Thế nhưng, giữa đám đông, gương mặt trưởng thôn Thư Đại Cường lại sa sầm. Ông ta nhìn Kiệt Lặc, giọng nửa khen nửa nghi ngờ:
“Giỏi lắm… nhưng cũng lạ thật. Một thằng nhỏ lại tính toán bẫy rập như người từng trải. Liệu có gì khuất tất chăng?”
Nhiều người nghe thấy, bắt đầu xì xào. Kiệt Lặc hiểu, con đường phía trước không dễ. Cậu đã chiến thắng bầy lợn rừng, nhưng kẻ đáng gờm hơn chính là sự đố kỵ và quyền lực trong làng.
Đêm ấy, khi cả thôn mở tiệc chia thịt, Kiệt Lặc lặng lẽ ngồi bên đống lửa. Vai cậu vẫn đau, nhưng ánh mắt đầy kiên định.
Cậu thầm nhủ:
“Dù khó khăn, dù ai nghi ngờ, mình cũng phải đi tiếp. Không chỉ cho bản thân, mà cho chị hai, cho ba đứa em, và cho cả thôn này.”
Kiệt Lặc Trọng Sinh
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 341