Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Kiệt Lặc Trọng Sinh > Chương 5: Ánh Bình Minh Mới

Kiệt Lặc Trọng Sinh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 340

Chương 5: Ánh Bình Minh Mới

Đêm hôm sau, đúng lúc cha con Đại Cường lại kéo nhau ra kho, dân làng đã được bí mật mời đến. Họ nấp trong bóng tối, hồi hộp dõi theo.

Khi Thư Khải vừa vác bao gạo ra cửa, Kiệt Lặc bước ra, giọng vang như sấm:
“Dừng lại! Đêm nay, sự thật phải sáng tỏ.”

Đại Cường biến sắc:
“Thằng nhãi, mày dám vu oan cho ta?”

Nhưng khi ngọn đuốc đồng loạt giơ cao, cả làng ùa ra, chứng kiến cảnh cha con trưởng thôn tay còn ôm bao gạo. Lời dối trá phút chốc sụp đổ.

“Thì ra bấy lâu nay lương thực mất là do cha con ông!”
“Ông hại thằng Lặc, hại cả làng này!”

Dân làng phẫn nộ. Có người lao tới định đánh, nhưng Kiệt Lặc ngăn lại:
“Bà con, chúng ta cần công bằng, không phải bạo lực. Hãy để mọi người chứng giám, ai có tội sẽ phải đền.”

Thư Đại Cường quỵ ngã, mặt tái mét. Còn Thư Khải bị trói gô lại, không kêu được tiếng nào.

Danh Dự Được Rửa Sạch

Từ hôm đó, Kiệt Lặc không còn là thằng nhỏ bị nghi ngờ nữa, mà thực sự trở thành chỗ dựa của dân làng. Người ta tự nguyện giúp gia đình cậu dựng lại căn nhà, góp gạo góp tiền, coi cậu như người anh em ruột thịt.

Một bữa tiệc lớn được mở ra, nhưng lần này không phải để ăn mừng săn được thú, mà là mừng công lý chiến thắng.

Ngô Tường vỗ vai bạn, cười:
“Lặc, cậu đã làm điều mà người lớn cả làng không dám làm. Cậu thực sự là hy vọng của chúng ta.”

Tình Yêu Đơm Hoa

Sau tất cả, Mai Hạ đến tìm Kiệt Lặc. Cô nhìn cậu, ánh mắt long lanh:
“Anh Lặc… Em đã sợ mất anh. Nhưng hôm nay em thấy, anh không chỉ là người hùng của làng, mà còn là người em muốn đi cùng suốt đời.”

Kiệt Lặc lặng người, rồi khẽ nắm tay cô. Giữa muôn vàn khó khăn, tình yêu nảy nở, như đoá hoa mọc lên từ đất cằn.

Bình Minh Mới

Thời gian trôi, thôn Cửu Long dần khấm khá hơn. Nhờ tài trí của Kiệt Lặc và sự đoàn kết của dân làng, họ biết cách canh tác tốt hơn, biết tự bảo vệ trước thú dữ. Không ai còn đói triền miên như trước.

Một sáng, khi mặt trời lên, Kiệt Lặc đứng trên đồi, nhìn cả làng rộn ràng dưới nắng sớm. Ba đứa em chạy tung tăng quanh sân, chị hai cười rạng rỡ. Tất cả như một giấc mơ hồi sinh.

Cậu siết chặt bàn tay chai sần của mình.
“Cha mẹ ơi, con đã làm được. Con sẽ tiếp tục bảo vệ họ, cho đến khi nơi này thực sự có một cuộc sống mới.”

Ánh bình minh nhuộm đỏ cả chân trời. Một kỷ nguyên mới đã bắt đầu, và cái tên Kiệt Lặc trở thành huyền thoại của làng, truyền lại qua bao thế hệ.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt