Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Kiệt Lặc Trọng Sinh > Chương 4: Âm Mưu Trong Bóng Tối

Kiệt Lặc Trọng Sinh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 337

Chương 4: Âm Mưu Trong Bóng Tối

Từ sau đêm săn lợn thứ hai, danh tiếng Kiệt Lặc vang xa khắp vùng. Người làng khen cậu mưu trí, khỏe mạnh, lại biết lo cho cộng đồng. Nhưng chính sự nổi bật ấy đã khiến cha con Thư Đại Cường càng thêm hằn học.

Đêm hôm đó, khi mọi người đã ngủ say, tại nhà trưởng thôn vang lên tiếng bàn bạc.

“Cha, không thể để thằng nhỏ ấy sống yên. Dân làng đang xem nó như anh hùng, sau này quyền trong thôn chắc gì còn là của cha nữa.” – Thư Khải, con trai trưởng thôn, nghiến răng nói.

Đại Cường gật đầu, mắt ánh lên tia hiểm độc:
“Đúng. Nó chỉ là thằng mồ côi cha mẹ, nghèo kiết xác. Nhưng cái gì nó cũng làm được. Nếu để lâu, chẳng khác nào nuôi hổ trong nhà. Con chuẩn bị đi, tìm cách gài bẫy nó. Chỉ cần một sơ hở, ta sẽ khiến cả làng quay lưng.”

Tình Yêu Chớm Nở

Trong khi đó, Kiệt Lặc lại có một mối bận tâm khác. Dạo gần đây, cậu thường gặp Mai Hạ, con gái bác thợ mộc. Mai Hạ hiền lành, đôi mắt sáng, hay giúp cậu mang lương thực chia cho dân làng.

Một buổi chiều, khi hai người cùng gánh củi về, Mai Hạ cười bảo:
“Anh Lặc, từ ngày có anh, làng ta khác hẳn. Em thấy ai cũng có niềm tin hơn.”

Cậu khẽ đỏ mặt, gãi đầu:
“Anh chỉ làm những gì cần làm thôi. Nhưng có em giúp đỡ, anh thấy nhẹ nhọc hơn nhiều.”

Nụ cười của Mai Hạ khiến lòng Kiệt Lặc ấm lạ. Trong chuỗi ngày u ám, cô như ngọn đèn dầu nhỏ, soi sáng một góc tâm hồn. Nhưng cậu biết rõ: yêu thương lúc này là xa xỉ. Bởi bóng tối vẫn bao quanh.

Cạm Bẫy

Một tuần sau, tin dữ lan ra: kho lương thực của thôn bị mất một phần lớn thóc gạo.

Thư Khải hùng hổ hô hoán:
“Người cuối cùng được giao giữ chìa khóa kho là thằng Kiệt Lặc! Không nó thì ai?”

Cả làng rúng động. Ánh mắt nghi kỵ bắt đầu hướng về phía cậu.

“Không thể nào!” – Hương Liên bật khóc. “Em tôi cả ngày lo làm việc, còn đâu thì giờ mà trộm cắp.”

Nhưng bằng chứng dồn dập: chìa khóa kho lúa tìm thấy trong góc nhà Kiệt Lặc, thậm chí còn có dấu chân lạ dẫn từ vườn cậu tới kho.

Đại Cường thở dài giả bộ nhân nghĩa:
“Ta cũng thương thằng nhỏ… nhưng bằng chứng rõ ràng. Ăn cắp lương thực là tội lớn, không thể dung.”

Dân làng bắt đầu chia rẽ. Một nửa tin cậu bị oan, nửa kia thì sợ hãi trước sự thật trước mắt.

Bước Đường Cùng

Đêm ấy, cả nhà Kiệt Lặc quây quần, không ai nói nên lời. Ba đứa em nhỏ ôm chặt lấy anh, khóc nức nở. Hương Liên nhìn em trai, giọng run rẩy:

“Lặc, nếu ngày mai họ bắt em, chị không biết sống sao…”

Kiệt Lặc siết chặt tay chị, mắt ánh lên sự quyết liệt.
“Em sẽ không để ai làm hại gia đình mình. Kẻ đứng sau việc này chắc chắn là cha con Đại Cường. Em phải tìm bằng chứng.”

Cậu quyết định cùng Ngô Tường lén điều tra. Họ âm thầm theo dõi kho lúa. Và rồi, vào nửa đêm, ánh đuốc loé lên: chính Thư Khải và vài kẻ thân tín lén vác bao gạo ra ngoài, định bán cho thương lái.

Tường thì thầm:
“Bằng chứng đây rồi! Nhưng phải để cả làng thấy tận mắt.”

Kiệt Lặc gật đầu. Cậu cùng bạn chuẩn bị một kế hoạch táo bạo…
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt