Phiên tòa xét xử Vương Thị diễn ra vào một ngày cuối thu, bầu trời Thượng Hải xám xịt như đang chia sẻ với tâm trạng nặng nề của Tuyết. Phòng xử án chật kín người, bao gồm cả phóng viên các báo và những người quan tâm đến vụ việc đã gây xôn xao dư luận.
Tuyết ngồi ở hàng ghế nguyên đơn, bên cạnh là luật sư và bố mẹ nuôi. Cô mặc bộ vest trang nghiêm, khuôn mặt lộ rõ sự căng thẳng nhưng vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh. Đối diện là Vương Thị - khuôn mặt hốc hác, ánh mắt hoảng loạn, bên cạnh là luật sư do tòa chỉ định.
Khi thẩm phán yêu cầu Tuyết trình bày sự việc, cô hít một hơi thật sâu và bắt đầu kể lại câu chuyện của mình. Giọng cô đều đều nhưng chứa đựng bao nỗi đau:
"Tôi bị bỏ rơi từ khi mới chào đời, trong cái lạnh cắt da của một buổi sáng mùa đông. Nếu không có tình thương của bố mẹ nuôi, có lẽ tôi đã không thể sống sót."
Tuyết kể về tuổi thơ nghèo khó nhưng tràn đầy yêu thương, về những hy sinh thầm lặng của bố mẹ nuôi. Rồi cô nhắc đến những lần Vương Thị xuất hiện rồi lại bỏ đi, chỉ vì thấy cô là gánh nặng.
"Khi tôi thành công, bà ấy lại xuất hiện với yêu sách một triệu tệ, đe dọa và vu khống khi không được đáp ứng."
Luật sư của Tuyết lần lượt trình ra các chứng cứ: bản ghi âm các cuộc điện thoại đe dọa, tin nhắn tống tiền, hình ảnh Vương Đại Bảo và đồng bọn chặn đường Tuyết, cùng các bài báo vu khống được chứng minh là do Vương Thị chủ mưu.
Đến lượt Vương Thị, bà ta cố gắng biện minh bằng giọng nói run rẩy: "Tôi... tôi chỉ muốn con gái tôi quay về với gia đình. Tôi là mẹ ruột của nó, tôi có quyền đó!"
Thẩm phán hỏi: "Vậy tại sao bà lại bỏ rơi con mình từ khi nó mới sinh?"
Vương Thị ấp úng: "Nhà... nhà tôi nghèo quá, không đủ ăn..."
Luật sư của Tuyết lập tức đưa ra chứng cứ phản bác: thời điểm Tuyết ra đời, gia đình Vương Thị không hề nghèo đến mức không thể nuôi thêm một đứa trẻ. Thực tế, họ còn có tiền cho Vương Đại Bảo - anh trai Tuyết - ăn học đầy đủ.
Phần gay cấn nhất của phiên tòa là khi các nhân chứng được mời ra khai báo. Những người hàng xóm cũ của Vương Thị xác nhận, bà ta từng khoe khoang về kế hoạch "đòi lại con gái khi nó thành đạt để hưởng lợi".
Nhưng đòn quyết định lại đến từ một nhân chứng bất ngờ - chính Vương Đại Bảo, từ trại giam được đưa đến tòa. Sau thời gian cải tạo, hắn đã phần nào thức tỉnh.
"Tất cả là do mẹ tôi chủ mưu," - Vương Đại Bảo cúi đầu nói. "Bà ấy nghĩ rằng Tuyết là cái máy kiếm tiền, có thể giúp tôi lấy vợ và cải thiện cuộc sống gia đình."
Hắn kể chi tiết về các âm mưu vu khống, thừa nhận mình đã bị mẹ xúi giục. Lời khai này khiến Vương Thị hoàn toàn suy sụp.
Khi thẩm phán tuyên án, không khí trong phòng xử án căng như dây đàn. Vương Thị bị kết án 3 năm tù giam về tội vu khống, làm nhục danh dự người khác và âm mưu bắt cóc. Bà ta gục xuống ghế, khóc lóc thảm thiết.
Tuyết không cảm thấy hả hê khi nhìn người phụ nữ đã sinh ra mình bị kết án. Trái tim cô trĩu nặng một nỗi buồn khó tả. Cô đã giành được công lý, nhưng chiến thắng này mang đến cảm giác chua xót.
Ra khỏi tòa án, Tuyết bị các phóng viên vây kín. Thay vì lên án kẻ đã hại mình, cô chỉ nói ngắn gọn: "Tôi mong muốn mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây. Tôi chỉ muốn được sống yên bình với gia đình của mình."
Trên đường về, Lý Phương ôm lấy con gái: "Con đã rất dũng cảm."
Tuyết khẽ cười: "Nhờ có bố mẹ bên cạnh, con mới có thể mạnh mẽ như vậy."
Họ quyết định trở về quê nhà ở Vân Nam, nơi Tuyết dự định mở một trung tâm đào tạo kỹ năng cho trẻ em nghèo - cách cô muốn đền đáp lại tình yêu thương mà mình đã nhận được.
Cuộc sống dần trở lại bình yên. Tuyết làm việc từ xa cho công ty Thượng Hải, đồng thời bắt đầu dự án thiện nguyện của riêng mình. Giám đốc Vương hoàn toàn ủng hộ và còn tài trợ một phần kinh phí.
Nhưng ở một nơi khác, gia đình Vương Thị đang rơi vào cảnh tan vỡ. Ông Vương - chồng bà - vốn đã ốm yếu, giờ càng suy sụp khi biết tin vợ bị tù. Con trai duy nhất thì đang trong trại cải tạo. Căn nhà trống vắng, lạnh lẽo.
Một lần, Tuyết tình cờ gặp ông Vương ở chợ quê. Ông gầy gò, tiều tụy, đang cố gắng bán mấy mớ rau nhỏ. Nhìn thấy Tuyết, ông vội cúi mặt xuống, xấu hổ.
Tuyết dừng lại, mua hết số rau của ông, rồi lặng lẽ để thêm một phong bì nhỏ có ít tiền. Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu rồi đi. Đó không phải là sự tha thứ, mà là lòng trắc ẩn của một người từng trải qua đau khổ.
Kết thúc chương 4, Tuyết đứng trên đồi cao nhìn xuống ngôi làng. Cô biết rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng mỗi người có quyền lựa chọn cách đối mặt với nó. Cô chọn yêu thương thay vì hận thù, chọn xây dựng thay vì phá hủy.
Trong tim cô vẫn còn những vết sẹo, nhưng chúng không còn đau đớn nữa. Chúng trở thành bài học, thành sức mạnh giúp cô tiếp tục bước đi.    
    Mảnh vỡ cuộc đời
Tác giả: Khát Nước | Chương: 4 | Lượt xem: 489
 
