Lưu Hương ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, tay run run sờ lên ngực. Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực - một cảm giác sống động mà cô tưởng đã vĩnh viễn mất đi. Ánh nắng buổi sáng xuyên qua rèm cửa, chiếu rọi những hạt bụi li ti đang nhảy múa trong không khí.
Cô nhìn quanh căn phòng ngủ thân thuộc - chiếc tủ gỗ cũ kỹ, bức ảnh cô và Trần Nguyệt chụp chung ở Cửu Trại Câu, chiếc đồng hồ để bàn mà Trần Nguyệt tặng cô nhân sinh nhật năm ngoái. Tất cả vẫn còn nguyên vẹn.
"Không thể nào..." Lưu Hương lẩm bẩm, bước xuống giường.
Chân cô chạm vào nền gạch mát lạnh. Cô đi đến chiếc gương soi trong phòng tắm, kinh ngạc nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong gương - mái tóc còn pha lẫn nhiều sợi đen, những nếp nhăn chưa hằn sâu, đôi mắt chưa đầy vẻ u sầu như trong ký ức.
Cô nhìn sang lịch treo tường: ngày 15 tháng 8. Một tháng trước lễ tốt nghiệp của Trần Nguyệt.
Ký ức kiếp trước ùa về như thác lũ - buổi lễ tốt nghiệp, sự phản bội của Trần Nguyệt, những ngày tháng lang thang, và cái chết cô đơn trong bệnh viện. Lòng cô quặn thắt, nhưng không còn là nỗi đau của sự tổn thương, mà là sự phẫn nộ của kẻ đã nhìn thấu tất cả.
"Lần này, ta sẽ không để các người dễ dàng như vậy." Lưu Hương nhìn hình ảnh mình trong gương, đôi mắt lạnh băng.
Cô bắt đầu lên kế hoạch. Trước hết, cần thu thập bằng chứng. Trong ký ức kiếp trước, Trần Nguyệt và bố mẹ ruột đã lợi dụng sự tin tưởng của cô để làm giả chữ ký, tráo đổi giấy tờ. Lần này, cô sẽ không cho họ cơ hội đó.
Buổi sáng hôm đó, khi Trần Nguyệt xuống ăn sáng, Lưu Hương đã chuẩn bị sẵn món cháo mà cô ta thích.
"Mẹ, sáng nay con có hẹn với giáo sư Lý để thảo luận về luận văn tốt nghiệp," Trần Nguyệt nói, giọng điệu như mọi khi.
Lưu Hương mỉm cười, gắp cho con gái một miếng trứng chiên. "Con cứ tập trung vào việc học. Mẹ nghe nói có một cặp vợ chồng tên Vương Thái và Lý Mỹ Hoa đang tìm con gái bị thất lạc, hình như có liên quan đến con."
Trần Nguyệt giật mình, đũa trên tay khẽ run. "Mẹ... mẹ nói gì vậy?"
"À, không có gì," Lưu Hương làm bộ thờ ơ. "Mẹ chỉ tình cờ nghe được. Hình như họ là chủ một tập đoàn dược phẩm lớn, có điều nghe nói công ty đang gặp khó khăn, nợ nần chồng chất."
Trần Nguyệt im lặng, ánh mắt thoáng chút tính toán mà Lưu Hương chưa từng thấy ở cô ta kiếp trước.
Sau khi Trần Nguyệt rời nhà, Lưu Hương bắt đầu hành động. Đầu tiên, cô đến ngân hàng.
"Tôi muốn thiết lập xác thực hai lớp cho tất cả giao dịch," cô nói với nhân viên ngân hàng. "Và mọi giao dịch lớn đều cần có mặt tôi trực tiếp xác nhận."
Tiếp theo, cô đến văn phòng luật sư.
"Luật sư Trương, tôi muốn lập một di chúc mới," Lưu Hương nói với người luật sư đã quen biết lâu năm. "Và tôi muốn thiết lập một cơ chế bảo vệ tài sản, đảm bảo rằng không ai có thể chuyển nhượng hay định đoạt tài sản của tôi khi chưa có sự đồng ý bằng văn bản."
Luật sư Trương nhíu mày. "Cô Hương, cô có chuyện gì sao?"
Lưu Hương thở dài. "Tôi phát hiện ra một số điều không hay. Tôi cần tự bảo vệ mình."
Trở về nhà, Lưu Hương bắt đầu sắp xếp lại tất cả giấy tờ quan trọng. Cô chụp ảnh từng tờ giấy tờ, lưu trữ trong nhiều nơi khác nhau - cả bản cứng lẫn bản mềm. Cô cũng mua một chiếc máy ghi âm nhỏ, luôn mang theo bên mình.
Buổi tối, khi Trần Nguyệt trở về, cô ta tỏ ra đặc biệt quan tâm đến Lưu Hương.
"Mẹ ơi, hôm nay mẹ có mệt không? Để con nấu cơm tối nhé," Trần Nguyệt nói, giọng điệu ngọt ngào.
Lưu Hương gật đầu, trong lòng lạnh lùng quan sát. Trong ký ức kiếp trước, chính sự quan tâm giả tạo này đã khiến cô mất cảnh giác.
"Mẹ à," Trần Nguyệt vừa rửa rau vừa hỏi, "mẹ còn giữ giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà không? Con nghe nói sắp có chính sách mới về nhà ở, có lẽ chúng ta nên đi làm thủ tục gì đó."
Lưu Hương mỉm cười. "Mẹ cất kỹ rồi. Con đừng lo."
Tối hôm đó, khi Trần Nguyệt đã ngủ, Lưu Hương lén kiểm tra phòng cô ta. Trong ngăn kéo, cô tìm thấy một chiếc điện thoại mà cô chưa từng thấy bao giờ. Cô nhẹ nhàng mở ra, phát hiện trong đó có lưu nhiều tin nhắn với số điện thoại lạ.
"Đã tiếp cận được. Cần thêm thời gian."
"Giấy tờ quan trọng đều được cất giữ cẩn thận. Khó tiếp cận."
"Bà ta bắt đầu nghi ngờ. Cần hành động nhanh hơn."
Lưu Hương lặng lẽ chụp lại những tin nhắn này, rồi đặt chiếc điện thoại trở lại vị trí cũ. Trái tim cô đau nhói, nhưng cũng tràn ngập sự tỉnh táo. Giờ cô đã có bằng chứng đầu tiên.
Sáng hôm sau, Lưu Hương giả vờ như không có chuyện gì, vẫn chuẩn bị bữa sáng cho Trần Nguyệt.
"Con ơi, chiều nay mẹ phải đi gặp đối tác làm ăn, có lẽ về muộn," Lưu Hương nói. "Con nhớ tự lo bữa tối nhé."
Trần Nguyệt gật đầu, ánh mắt thoáng chút mừng rỡ. "Vâng ạ. Mẹ cứ yên tâm."
Sau khi Trần Nguyệt rời nhà, Lưu Hương không đi đâu cả. Cô ở lại nhà, lặng lẽ lắp đặt một camera nhỏ trong phòng khách và phòng làm việc. Cô biết rằng Trần Nguyệt sẽ lợi dụng lúc cô vắng nhà để lục lọi giấy tờ.
Quả nhiên, khoảng 10 giờ sáng, Trần Nguyệt bí mật quay về nhà. Qua camera, Lưu Hương thấy cô ta lén lút mở két sắt - có lẽ đã lén lấy được mật khẩu từ lúc nào.
Trần Nguyệt lục lọi trong két sắt, chụp ảnh từng giấy tờ quan trọng, sau đó cẩn thận sắp xếp lại mọi thứ như cũ. Cô ta không hề hay biết rằng mọi hành động đều được ghi hình rõ ràng.
Lưu Hương lặng lẽ thu thập tất cả bằng chứng này. Cô biết rằng đây mới chỉ là bước khởi đầu.
Buổi chiều, cô đến gặp một thám tử tư mà cô đã tìm hiểu từ trước.
"Tôi muốn theo dõi hai người này," Lưu Hương đưa cho thám tử tấm ảnh Vương Thái và Lý Mỹ Hoa. "Và cả cô gái này nữa." Cô đưa thêm tấm ảnh Trần Nguyệt.
Thám tử gật đầu. "Chúng tôi sẽ cung cấp báo cáo chi tiết cho cô."
Trong những ngày tiếp theo, Lưu Hương bắt đầu xây dựng lại cuộc sống của mình. Cô đổi tên trên một số giấy tờ quan trọng, thiết lập các biện pháp bảo mật cho tài khoản ngân hàng, và bắt đầu tìm hiểu về việc kinh doanh.
Một buổi tối, khi Trần Nguyệt đi vắng, Lưu Hương nhận được cuộc gọi từ thám tử.
"Cô Hương, chúng tôi phát hiện một điều quan trọng," giọng thám tử nghiêm trọng. "Con gái cô thường xuyên gặp gỡ ông bà Vương tại một căn hộ cao cấp ở quận Phố Đông. Và chúng tôi chụp được bức ảnh này."
Lưu Hương mở email, thấy bức ảnh Trần Nguyệt đang ngồi uống trà với Vương Thái và Lý Mỹ Hoa, trên bàn là một tập tài liệu dày.
"Chúng tôi còn nghe được một phần cuộc nói chuyện," thám tử nói. "Họ đang lên kế hoạch để cô gái thuyết phục cô ký vào một số giấy tờ."
Lưu Hương cảm ơn thám tử rồi cúp máy. Cô biết rằng thời khắc then chốt sắp đến.
Một tuần sau, Trần Nguyệt bắt đầu đề cập đến chuyện "đầu tư".
"Mẹ ơi, con biết một dự án đầu tư rất tốt," Trần Nguyệt nói trong bữa tối. "Lợi nhuận cao lắm. Nhiều người bạn của con đã đầu tư và kiếm được rất nhiều tiền."
Lưu Hương làm bộ quan tâm. "Dự án gì vậy con?"
"Là dự án bất động sản ở khu mới phát triển. Chỉ cần bỏ ra một ít tiền, sau một năm có thể thu về gấp đôi."
"Nghe có vẻ hấp dẫn," Lưu Hương nói. "Nhưng mẹ cần tìm hiểu kỹ trước."
Trần Nguyệt tỏ vẻ sốt ruột. "Mẹ ơi, cơ hội không chờ đợi ai đâu. Nếu không nhanh tay, người khác sẽ mua hết."
Lưu Hương gật đầu. "Để mẹ suy nghĩ."
Tối hôm đó, Lưu Hương lén theo dõi Trần Nguyệt. Cô thấy con gái đến quán cà phê gần nhà, gặp một người đàn ông lạ mặt. Qua ống nhòm, cô thấy Trần Nguyệt đưa cho người đàn ông đó một phong bì dày.
Lưu Hương lặng lẽ dùng máy ảnh chụp lại toàn bộ. Cô biết rằng đây là một phần trong kế hoạch của họ.
Sáng hôm sau, Lưu Hương quyết định hành động. Cô đến gặp luật sư Trương, mang theo tất cả bằng chứng đã thu thập được.
"Tôi muốn kiện họ," Lưu Hương nói. "Nhưng không phải bây giờ."
Luật sư Trương xem qua các bằng chứng, khuôn mặt ngày càng nghiêm trọng. "Cô Hương, đây là những bằng chứng rất quan trọng. Nhưng tôi nghĩ cô đúng - chúng ta nên chờ thời cơ thích hợp."
Hai người bàn bạc kế hoạch chi tiết. Lưu Hương sẽ tiếp tục giả vờ không biết gì, thu thập thêm bằng chứng, chờ đến khi đối phương hành động thì mới ra tay.
Trở về nhà, Lưu Hương cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô cảm thấy mình đang kiểm soát được tình thế.
Buổi tối, khi Trần Nguyệt tiếp tục thuyết phục cô đầu tư vào dự án bất động sản, Lưu Hương đồng ý.
"Được rồi, mẹ sẽ đầu tư," cô nói. "Nhưng mẹ muốn gặp trực tiếp người đại diện dự án."
Trần Nguyệt mừng rỡ. "Con sẽ sắp xếp!"
Lưu Hương biết rằng đây là cái bẫy, nhưng lần này, cô là người đặt bẫy chứ không phải là con mồi.
Hai ngày sau, trong một văn phòng sang trọng ở trung tâm thành phố, Lưu Hương gặp "người đại diện dự án" - thực chất là một tay chân của Vương Thái.
"Thưa bà, đây là cơ hội vàng," người đàn ông tự giới thiệu là Trương quản lý nói. "Chúng tôi chỉ nhận đầu tư của một số ít người may mắn."
Lưu Hương giả vờ quan tâm, hỏi han tỉ mỉ về dự án. Trong khi đó, chiếc máy ghi âm trong túi xách của cô đang hoạt động.
Khi Trương quản lý đưa ra hợp đồng, Lưu Hương nói: "Tôi cần mang về cho luật sư của tôi xem xét."
Trương quản lý tỏ vẻ không hài lòng. "Bà Hương, cơ hội không chờ đợi ai. Nhiều người đang chờ để ký đấy."
"Vậy thì để họ ký trước đi," Lưu Hương đứng dậy. "Tôi không vội."
Trên đường về, Lưu Hương biết rằng mình vừa thoát được một cái bẫy nguy hiểm. Hợp đồng đó chắc chắn có vấn đề.
Tối hôm đó, Trần Nguyệt tỏ ra thất vọng.
"Mẹ ơi, sao mẹ không ký hợp đồng? Con đã hứa với họ rồi."
Lưu Hương nhìn con gái, trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô hạn. "Con ơi, trong cuộc đời này, có những thứ quan trọng hơn tiền bạc. Đó là lòng tin và sự chân thành."
Trần Nguyệt im lặng, ánh mắt lảng tránh.
Đêm đó, Lưu Hương ngồi một mình trong phòng, xem lại tất cả bằng chứng đã thu thập được. Cô biết rằng trận chiến thực sự sắp bắt đầu. Nhưng lần này, cô đã sẵn sàng.
Cô mở cuốn sổ tay, viết lên dòng đầu tiên: "Lần này, ta sẽ không là nạn nhân. Ta sẽ là người kiến tạo công lý."
Mẹ Sẽ Cho Con Biết Vì Sao Hoa Lại Đỏ
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 629