Hai năm sau.
Khu vườn trước trung tâm chăm sóc sức khỏe Hương Lan rực rỡ sắc hoa đỏ. Những bông hoa "trả lời" - loài hoa đặc biệt chỉ nở vào cuối thu - khoe sắc dưới ánh nắng dịu nhẹ. Lưu Hương đứng trước cửa, trên ngực đeo thẻ tên "Giám đốc Lưu Hương", đón những vị khách đặc biệt.
"Hôm nay là ngày quan trọng," bác sĩ Vương nói, vỗ nhẹ vai cô. "Chị đã đi một chặng đường dài."
Lưu Hương mỉm cười. Trung tâm của cô giờ không chỉ là nơi khám chữa bệnh, mà còn là mái ấm cho những trẻ em mồ côi và người già không nơi nương tựa.
Buổi lễ khánh thành khu mở rộng diễn ra trong không khí ấm áp. Đại diện chính quyền địa phương, các nhà hảo tâm, và cả những bệnh nhân cũ đều có mặt.
"Xin cảm ơn tất cả mọi người đã đến đây hôm nay." Lưu Hương cất giọng trầm ấm. "Hai năm trước, tôi đã đứng ở đây với một trái tim tan vỡ. Nhưng hôm nay, tôi đứng đây với trái tim tràn ngập hy vọng."
Cô nhìn xuống hàng ghế đầu, nơi có những đứa trẻ mồ côi được trung tâm nhận nuôi. Chúng mặc đồng phục mới, khuôn mặt rạng rỡ.
"Mỗi đứa trẻ ở đây đều xứng đáng có một cơ hội," giọng cô nghẹn lại. "Và chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để trao cho các em cơ hội đó."
Buổi lễ kết thúc, mọi người bắt đầu tham quan khuôn viên mới. Lưu Hương dẫn họ đi qua khu vực trị liệu bằng nghệ thuật, thư viện y học, và khu vườn dược liệu.
"Chị Hương!" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lưu Hương quay lại, thấy Trần Tuấn - giờ đã là tổng biên tập của một tạp chí y tế uy tín.
"Tôi có tin vui," anh nói. "Dự án 'Y đức' của chị đã nhận được giải thưởng toàn quốc."
Lưu Hương cười hạnh phúc. Dự án đó là tâm huyết của cô - đào tạo kỹ năng y tế cơ bản cho người dân nghèo.
Khi màn đêm buông xuống, khách khứa dần ra về. Lưu Hương ngồi lại một mình trong văn phòng, lật giở cuốn sổ ghi chép đã cũ.
Trang cuối cùng ghi ngày hai năm trước - ngày cô tiễn Trần Nguyệt lên đường. Kể từ đó, cô chỉ nhận được vài bức thư ngắn, kể về công việc tại một bệnh viện vùng sâu.
"Chị Hương," y tá trưởng Lâm gõ cửa, "có người muốn gặp chị."
Lưu Hương ngẩng lên, thấy một bóng hình quen thuộc đứng ở cửa.
Trần Nguyệt.
Cô ta trông khác hẳn - khuôn mặt rám nắng, mái tóc cắt ngắn, nhưng đôi mắt đã mất đi vẻ tính toán ngày xưa, thay vào đó là sự bình thản.
"Mẹ." Một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Lưu Hương đứng dậy, lòng tràn ngập cảm xúc. "Con về rồi."
Hai mẹ con ngồi đối diện nhau. Trần Nguyệt kể về hai năm qua - những tháng ngày làm việc tại vùng cao, chứng kiến sự thiếu thốn về y tế, và những suy ngẫm về cuộc đời.
"Con hiểu ra nhiều điều," Trần Nguyệt nói, mắt nhìn xuống tách trà. "Tiền bạc, danh vọng... tất cả đều vô nghĩa nếu đánh mất đi lương tâm."
Lưu Hương nhẹ nhàng đặt tay lên tay con gái. "Quan trọng là con đã tìm lại được chính mình."
"Con muốn... con muốn làm việc ở đây," Trần Nguyệt ngập ngừng. "Giúp mẹ chăm sóc những đứa trẻ mồ côi."
Lưu Hương mỉm cười. "Trung tâm luôn cần thêm những bàn tay yêu thương."
Sáng hôm sau, Lưu Hương dẫn Trần Nguyệt tham quan toàn bộ trung tâm. Khi đi qua khu vườn hoa đỏ, cô dừng lại.
"Con biết không, loài hoa này gọi là hoa trả lời," Lưu Hương nói. "Chúng không nở vì thù hận, mà nở vì công bằng và tình yêu thương."
Trần Nguyệt cúi đầu ngửi mùi hương thoang thoảng. "Con hiểu rồi."
Tuần tiếp theo, Trần Nguyệt bắt đầu công việc mới tại trung tâm. Cô dành hết tâm huyết cho những đứa trẻ mồ côi, dạy chúng học, chăm sóc khi chúng ốm đau.
Một buổi chiều, khi Lưu Hương đang kiểm tra hồ sơ bệnh án, Trần Nguyệt bước vào với vẻ mặt xúc động.
"Mẹ, có bệnh nhân đặc biệt muốn gặp mẹ."
Lưu Hương đi ra phòng khám, thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi chờ. Đó là Vương Thái.
Anh ta trông già đi rất nhiều, quần áo giản dị, không còn vẻ hào nhoáng ngày xưa.
"Chị Hương," Vương Thái đứng dậy, giọng run run. "Tôi... tôi đến để xin lỗi."
Lưu Hương im lặng mời anh ta ngồi.
"Sau khi ra tù, tôi đã suy nghĩ rất nhiều," Vương Thái nói. "Những gì tôi đã làm với chị, với Nguyệt, và với bao nhiêu người khác... thật sự đáng xấu hổ."
Anh ta lấy từ trong túi ra một phong bì. "Đây là số tiền tôi dành dụm được. Tôi muốn đóng góp cho trung tâm của chị."
Lưu Hương nhận lấy, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Không phải thù hận, mà là sự thương cảm.
"Anh hãy sống tốt từ nay về sau," cô nói nhẹ nhàng. "Đó là cách chuộc lỗi tốt nhất."
Khi Vương Thái rời đi, Lưu Hương đứng nhìn theo bóng lưng cô đơn của anh ta. Cô hiểu rằng, sự trừng phạt lớn nhất không phải là ngục tù, mà là phải đối diện với chính lương tâm mình.
Tháng trôi qua, trung tâm ngày càng phát triển. Lưu Hương mở thêm các lớp học cho trẻ em nghèo, xây dựng thư viện cộng đồng, và tổ chức các buổi khám bệnh miễn phí.
Một ngày nọ, khi cô đang hướng dẫn các em nhỏ trồng cây trong vườn, Trần Nguyệt chạy đến, trên tay cầm một bức thư.
"Mẹ, thư từ bệnh viện nơi con từng làm việc." Trần Nguyệt mở phong bì, đọc lướt qua rồi reo lên: "Con được đề cử giải thưởng 'Bác sĩ trẻ tận tâm'!"
Lưu Hương ôm chầm lấy con gái, nước mắt hạnh phúc lăn dài. Cô biết rằng Trần Nguyệt thực sự đã thay đổi.
Buổi tối, hai mẹ con ngồi trong vườn, nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Mẹ ơi," Trần Nguyệt nói khẽ, "con cảm ơn mẹ đã cho con cơ hội thứ hai."
Lưu Hương mỉm cười. "Tất cả chúng ta đều xứng đáng có cơ hội thứ hai, con ạ."
Sáng hôm sau, trong buổi họp tổng kết cuối năm, Lưu Hương thông báo một quyết định quan trọng.
"Tôi sẽ chuyển giao vị trí giám đốc cho bác sĩ Nguyệt," cô nói trước sự ngạc nhiên của mọi người. "Còn tôi sẽ tập trung vào việc mở rộng mạng lưới các trung tâm chăm sóc sức khỏe cộng đồng."
Trần Nguyệt đứng dậy, mắt đỏ hoe. "Mẹ... con không biết nói gì..."
"Con đã sẵn sàng rồi." Lưu Hương nhìn con gái với ánh mắt tự hào.
Khi bước ra khỏi phòng họp, Lưu Hương đi đến khu vườn hoa đỏ. Những bông hoa vẫn rực rỡ khoe sắc, như minh chứng cho một hành trình từ đau thương đến hàn gắn.
Cô nhìn về phía chân trời, nơi mặt trời đang lên. Dù đã trải qua bao đau khổ, giờ đây cô chỉ cảm thấy lòng thanh thản. Những mất mát ngày xưa giờ đã trở thành bài học quý giá, những vết thương đã lành để lại vết sẹo như lời nhắc nhở về sự kiên cường.
Hoa đã đỏ - không phải vì giọt máu trả thù, mà vì người từng đau biết cách trồng lại cuộc đời, cho những mầm non khác ánh sáng.    
    Mẹ Sẽ Cho Con Biết Vì Sao Hoa Lại Đỏ
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 645
 
