Tháng trôi qua nhanh chóng, chỉ còn một tuần nữa là đến lễ tốt nghiệp của Trần Nguyệt. Lưu Hương ngồi trong văn phòng mới tại trung tâm chăm sóc sức khỏe, mắt dán vào màn hình máy tính nơi hiển thị những bằng chứng cuối cùng cô cần thu thập.
"Chị Hương, mọi thứ đã sẵn sàng." Luật sư Trương bước vào, trên tay cầm một tập hồ sơ dày. "Chúng tôi đã có đủ bằng chứng về các giao dịch bất hợp pháp của tập đoàn Vương Thái."
Lưu Hương gật đầu, ánh mắt lạnh lùng. "Còn về phía Trần Nguyệt?"
"Chúng tôi đã ghi lại được cuộc gọi giữa cô ta và Vương Thái." Luật sư Trương đặt một chiếc USB lên bàn. "Trong đó, họ bàn về kế hoạch chiếm đoạt tài sản của chị sau lễ tốt nghiệp."
Lưu Hương cầm lấy chiếc USB, ngón tay hơi run. Dù đã biết trước sự thật, nhưng mỗi lần nghe lại những âm mưu này, trái tim cô vẫn đau nhói.
"Ngày mai là lễ tốt nghiệp," cô nói. "Mọi thứ phải hoàn hảo."
Tối hôm đó, khi Lưu Hương trở về nhà, Trần Nguyệt đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt phấn khích.
"Mẹ! Con có tin vui!" Cô ta chạy đến ôm lấy Lưu Hương. "Con được nhận vào làm việc tại bệnh viện Đại học! Và... con còn được mời tham gia một dự án nghiên cứu đặc biệt."
Lưu Hương mỉm cười, giả vờ vui mừng. "Thật tuyệt vời! Mẹ rất tự hào về con."
"Nhưng..." Trần Nguyệt ngập ngừng, "dự án này cần một khoản đóng góp. Chỉ 100 triệu thôi. Mẹ có thể giúp con không?"
Lưu Hương nhìn con gái chăm chú. "100 triệu là số tiền lớn. Mẹ cần biết rõ hơn về dự án này."
"Con... con sẽ đưa mẹ gặp giáo sư hướng dẫn vào ngày mai," Trần Nguyệt nói nhanh. "Sau lễ tốt nghiệp."
Lưu Hương gật đầu. Trong lòng, cô biết rõ "giáo sư hướng dẫn" đó chính là Vương Thái.
Sáng hôm sau, hội trường trường Đại học Y khoa trang hoàng lộng lẫy. Lưu Hương mặc bộ vest màu xanh dương trang trọng, ngồi ở hàng ghế đầu. Trong túi xách cô mang theo chiếc máy ghi âm và điện thoại có kết nối trực tiếp với luật sư Trương.
Khi Trần Nguyệt bước lên sân khấu nhận bằng, cả hội trường vỗ tay vang dội. Lưu Hương nhìn con gái với ánh mắt phức tạp - vừa tự hào, vừa đau lòng vì biết trước những gì sắp xảy ra.
Như đúng kịch bản trong kiếp trước, khi buổi lễ kết thúc, một cặp vợ chồng trung niên ăn mặc sang trọng tiến về phía Trần Nguyệt.
"Xin chúc mừng con gái!" Lý Mỹ Hoa ôm chầm lấy Trần Nguyệt, nước mắt giàn giụa. "Bố mẹ rất tự hào về con!"
Lưu Hương bình tĩnh bước tới. "Xin lỗi, các vị là..."
Vương Thái quay lại, nở nụ cười thân thiện. "Chúng tôi là bố mẹ ruột của Nguyệt. Cảm ơn chị đã chăm sóc con gái chúng tôi."
Trần Nguyệt vội vàng nói: "Mẹ nuôi ơi, đây là bố mẹ ruột của con. Họ đã tìm con suốt bao năm nay."
Lưu Hương không tỏ vẻ ngạc nhiên. "Thật sao? Các vị có bằng chứng gì?"
Lý Mỹ Hoa lập tức lấy ra một tập giấy tờ. "Đây là giấy xét nghiệm ADN, và các giấy tờ chứng minh chúng tôi là bố mẹ ruột của Nguyệt."
Đám đông bắt đầu xôn xao. Các phóng viên nhanh chóng vây quanh.
Lưu Hương nhìn thẳng vào mắt Vương Thái. "Kỳ lạ thật. Tôi nhớ cách đây 20 năm, có một cặp vợ chồng bỏ rơi con gái sơ sinh trước cổng chùa vì muốn có con trai. Không biết có phải là các vị không?"
Vương Thái tái mặt. "Chị đừng vu khống!"
"Tôi có bằng chứng." Lưu Hương rút từ trong túi ra một chiếc USB. "Trong này có lời khai của sư trụ trì chùa Linh Ứng, nơi tôi nhặt được đứa bé. Và cả lời khai của hàng xóm cũ của các vị, những người biết rõ các vị đã bỏ rơi con gái vì muốn có con trai."
Trần Nguyệt vội vàng can thiệp: "Mẹ nuôi! Mẹ đừng làm thế! Bố mẹ ruột con đã khổ tâm tìm con suốt bao năm..."
"Thật sao?" Lưu Hương quay sang nhìn con gái. "Vậy tại sao từ một tháng trước, con đã bí mật gặp họ? Tại sao con đã nhận tiền từ họ? Và tại sao con đã đồng ý giúp họ chiếm đoạt tài sản của mẹ?"
Cả hội trường im phăng phắc. Các phóng viên chăm chú ghi hình.
Trần Nguyệt lùi lại, mặt tái mét. "Mẹ... mẹ nói gì vậy? Con không hiểu..."
Lưu Hương bật chiếc máy ghi âm trong túi xách. Giọng nói của Trần Nguyệt và Vương Thái vang lên rõ ràng:
"Chỉ cần bà ta ký vào giấy chuyển nhượng, chúng ta sẽ có toàn bộ tài sản."
"Con hiểu rồi. Sau lễ tốt nghiệp, con sẽ thuyết phục mẹ nuôi ký giấy."
Đám đông ồ lên kinh ngạc. Các camera lia về phía Trần Nguyệt và Vương Thái.
"Đó là giả mạo!" Vương Thái hét lên. "Chị đã cắt ghép!"
Lúc này, luật sư Trương bước ra từ đám đông. "Thưa mọi người, tôi là luật sư Trương, đại diện cho bà Lưu Hương. Chúng tôi có đầy đủ bằng chứng về âm mưu chiếm đoạt tài sản của tập đoàn Vương Thái."
Ông giơ lên một tập hồ sơ dày. "Đây là các tài liệu chứng minh tập đoàn Vương Thái đang trên bờ vỡ nợ, và họ đã lên kế hoạch sử dụng cô Trần Nguyệt để tiếp cận tài sản của bà Lưu Hương."
Phóng viên Trần Tuấn cũng bước ra. "Tôi là phóng viên Trần Tuấn của báo Thời Đại. Tổng biên tập chúng tôi đã nhận được một bộ hồ sơ tố cáo tập đoàn Vương Thái buôn bán dược phẩm giả và lừa đảo tài chính."
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng. Vương Thái và Lý Mỹ Hoa cố gắng bỏ chạy nhưng bị bảo vệ chặn lại. Trần Nguyệt đứng như trời trồng, nước mắt lưng tròng.
"Mẹ... con xin lỗi..." Cô ta khóc nức nở. "Họ... họ ép con..."
Lưu Hương nhìn con gái, trong lòng dâng lên một nỗi buồn vô hạn. "Con ơi, không ai ép con cả. Con đã có lựa chọn của riêng mình."
Cảnh sát nhanh chóng có mặt. Vương Thái và Lý Mỹ Hoa bị đưa đi. Trần Nguyệt ngồi thụp xuống đất, khóc nức nở.
Buổi tối hôm đó, Lưu Hương ngồi một mình trong phòng làm việc. Trên TV, tin tức về vụ bê bối của tập đoàn Vương Thái được phát liên tục. Công ty của họ bị phong tỏa tài khoản, các đối tác đồng loạt hủy hợp đồng.
"Chị Hương," luật sư Trương gọi điện, "mọi việc đã xong. Tập đoàn Vương Thái chính thức tuyên bố phá sản. Và chúng ta đã bảo vệ được toàn bộ tài sản của chị."
Lưu Hương cảm ơn ông rồi cúp máy. Cô đi đến cửa sổ, nhìn ra thành phố đang lên đèn. Trận chiến đã kết thúc, nhưng cô không cảm thấy vui sướng, chỉ thấy một nỗi buồn man mác.
Ba ngày sau, Lưu Hương nhận được tin Trần Nguyệt muốn gặp cô. Cô đồng ý, hẹn gặp tại công viên gần nhà.
Trần Nguyệt trông tiều tụy, mắt sưng húp. "Mẹ... con thực sự xin lỗi."
Lưu Hương ngồi xuống bên cạnh con gái. "Tại sao con làm vậy?"
"Họ... họ nói sẽ cho con một tương lai tốt hơn." Trần Nguyệt khóc. "Họ nói mẹ chỉ là người giữ con tạm thời..."
Lưu Hương thở dài. "Con ơi, tình yêu thương không đo bằng tiền bạc hay địa vị. Mẹ đã yêu thương con bằng cả trái tim, dù con không phải máu mủ của mẹ."
"Con biết lỗi rồi." Trần Nguyệt nắm chặt tay Lưu Hương. "Mẹ có thể tha thứ cho con không?"
Lưu Hương nhìn con gái, trong lòng tràn ngập sự xót xa. "Mẹ có thể tha thứ, nhưng sự tin tưởng thì cần thời gian để xây dựng lại."
Hai người ngồi im lặng bên nhau rất lâu. Cuối cùng, Lưu Hương đứng dậy.
"Con hãy về đi. Có lẽ con cần thời gian một mình để suy nghĩ."
Khi bước đi, Lưu Hương biết rằng mối quan hệ giữa cô và Trần Nguyệt sẽ không bao giờ như xưa. Nhưng ít nhất, cô đã ngăn chặn được thảm kịch, và cho con gái cơ hội nhận ra sai lầm.
Tuần tiếp theo, Lưu Hương tập trung toàn bộ thời gian vào trung tâm chăm sóc sức khỏe. Dự án của cô ngày càng phát triển, thu hút nhiều bác sĩ giỏi và nhà đầu tư uy tín.
Một buổi sáng, khi cô đang khám bệnh từ thiện, một phụ nữ trẻ đến gặp cô.
"Chào bác sĩ Lưu, tôi là Vương Lan - em gái của Vương Thái." Người phụ nữ nói, giọng run run. "Tôi muốn cảm ơn chị."
Lưu Hương ngạc nhiên. "Cảm ơn tôi?"
"Anh trai tôi đã lừa gia đình tôi rất nhiều tiền." Vương Lan mắt đỏ hoe. "Nhờ chị mà chúng tôi mới biết sự thật. Và... tôi muốn xin lỗi thay cho anh ấy."
Lưu Hương mỉm cười. "Cô không có lỗi. Mỗi người phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình."
Khi Vương Lan rời đi, Lưu Hương cảm thấy lòng nhẹ nhõm. Cô biết rằng mình đã làm đúng - không chỉ để bảo vệ bản thân, mà còn giúp đỡ những nạn nhân khác của Vương Thái.
Buổi tối đó, khi trở về nhà, Lưu Hương nhận được một bức thư từ Trần Nguyệt:
"Mẹ thương,
Con đang viết những dòng này từ một thị trấn nhỏ. Con đã nhận được công việc tại một bệnh viện ở đây. Có lẽ con cần thời gian và khoảng cách để nhìn lại bản thân.
Con biết mình đã phạm sai lầm lớn. Nhưng con muốn mẹ biết rằng, dù đã làm những điều tồi tệ, con vẫn luôn yêu thương mẹ.
Có lẽ một ngày nào đó, khi con đã trưởng thành hơn, chúng ta có thể gặp lại nhau.
Con gái của mẹ,
Nguyệt"
Lưu Hương cầm bức thư, nước mắt lăn dài. Dù đã trải qua tất cả, tình yêu của người mẹ vẫn không hề thay đổi.
Cô đi đến bàn làm việc, lấy ra một tấm ảnh cũ chụp chung với Trần Nguyệt khi cô còn nhỏ. Trong ảnh, hai mẹ con cười rất tươi.
Cô biết rằng, cuộc hành trình của mình vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn nhiều việc phải làm, nhiều người cần giúp đỡ.
Và lần này, cô sẽ sống không chỉ cho bản thân, mà còn cho những người cần sự giúp đỡ.    
    Mẹ Sẽ Cho Con Biết Vì Sao Hoa Lại Đỏ
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 631
 
