Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Mẹ Vợ Không Phải Bảo Mẫu > Chương 1: Ngày nghỉ hưu đầu tiên

Mẹ Vợ Không Phải Bảo Mẫu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 525

Chương 1: Ngày nghỉ hưu đầu tiên

Tiếng ve râm ran ngoài cửa sổ hòa cùng ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua khe cửa, trải một thảm sáng ấm áp lên nền gạch cũ kỹ. Lâm Thúy Anh ngồi bất động trên chiếc ghế mây đã bóng loáng vì thời gian, đôi tay gầy guộc, chai sạn khẽ đặt trên đùi. Căn nhà nhỏ yên tĩng đến lạ. Không còn tiếng máy dệt rền vang quen thuộc suốt ba mươi năm, không còn nhịp bước vội vã mỗi sớm mai để kịp giờ vào ca. Hôm nay, bà chính thức nghỉ hưu.

Trên bàn, tấm bằng khen "Lao động tiên tiến" và chiếc phong bì đựng khoản tiền trợ cấp hưu trí đầu tiên nằm im lìm. Cả một đời làm công nhân nhà máy dệt, bà đã đến ngày được nghỉ ngơi. Một cảm giác lạ lẫm, bâng khuâng xen lẫn chút bơ vơ len lỏi trong lòng người đàn bà ngoài sáu mươi. Bà đưa mắt nhìn quanh căn nhà cấp bốn nhỏ bé, nơi chứng kiến bao vất vả, nhọc nhằn để nuôi đứa con gái duy nhất khôn lớn. Những tưởng những ngày tháng còn lại sẽ là lúc bà được sống cho riêng mình, được thong dong làm những điều mình thích.

Đúng lúc ấy, tiếng xe máy quen thuộc rồ rồ trước cổng. Hạ Kiều, con gái bà, bước vào với khuôn mặt rạng rỡ khác thường. Nó mặc bộ váy công sở mới, tóc tai gọn gàng, nhưng đôi mắt thì sáng lên một niềm vui khó giấu.

"Mẹ ơi! Chúc mừng mẹ chính thức nghỉ hưu!" Hạ Kiều cất giọng lanh lảnh, ôm lấy vai mẹ một cái thật chặt. "Con có tin vui cho mẹ đây!"

Lâm Thúy Anh mỉm cười, xoa đầu con gái như thuở nó còn bé. "Cái con bé này, tin gì mà vui thế?"

"Con đã sắp xếp xong rồi!" Hạ Kiều nói, giọng đầy phấn khích. "Tuần sau, con đưa mẹ đi du lịch! Mẹ cả đời chưa đi đâu xa, giờ là lúc mẹ phải xả hơi, thưởng ngoạn non nước chứ!"

"Đi du lịch?" Lâm Thúy Anh ngạc nhiên, đôi mắt nheo lại. Cả đời bà quanh quẩn từ nhà đến nhà máy, chuyến đi xa nhất là về quê ngoại cách đó mấy chục cây số. "Đi đâu? Tốn kém lắm không con? Mẹ ở nhà cũng được, đỡ phí tiền."

"Mẹ đừng có lo!" Hạ Kiều vỗ vỗ túi xách, tỏ vẻ đảm đang. "Con lo hết rồi. Tiền tiết kiệm của con dành dụm mấy tháng nay đấy. Mẹ cứ chuẩn bị ít đồ dùng cá nhân thôi. Để con cho mẹ một bất ngờ! Đảm bảo mẹ sẽ thích!"

Sự nhiệt tình, cái ôm ấm áp và ánh mắt rạng rỡ của con gái khiến trái tim Lâm Thúy Anh chùng xuống. Sau khi chồng mất sớm, một mình bà tần tảo nuôi Hạ Kiàu khôn lớn. Nhìn con gái giờ đã trưởng thành, có công việc ổn định, lập gia đình, lại biết nghĩ đến mẹ, bà cảm thấy bao mệt nhọc xưa nay bỗng chốc tan biến. Một luồng hạnh phúc ấm áp dâng lên, xua đi cảm giác hụt hẫng của buổi đầu nghỉ hưu.

"Thôi được rồi," bà gật đầu, nụ cười hằn những vết chân chim ở khóe mắt. "Mẹ nghe con. Đi du lịch thì đi."

Suốt cả tuần sau đó, căn nhà nhỏ của Lâm Thúy Anh ngập tràn một không khí khác lạ. Bà hăm hở sắp xếp từng bộ quần áo, cẩn thận gấp gọn từng chiếc áo, chiếc quần. Bà còn ra chợ, mua ít mứt sen, ô mai làm quà. Thậm chí, bà còn nhờ người bán sách tìm cho một cuốn cẩm nang du lịch nhỏ, lúc rảnh rỗi lại lôi ra xem, miệng lẩm bẩm: "Không biết nó định đưa mình đi đâu nhỉ? Có phải Hạ Long không? Hay là Đà Lạt?" Những đêm đó, bà trằn trọc không ngủ được, trong lòng miên man nghĩ về những danh lam thắng cảnh mà trước giờ bà chỉ thấy qua màn ảnh nhỏ: Vịnh Hạ Long với muôn ngàn hòn đảo kỳ vĩ, Sapa mờ sương với những thửa ruộng bậc thang vàng óng, hay Huế thơ mộng với những cung điện rêu phong... Bà thầm mong con gái sẽ đưa mình đến một nơi nào đó thật đẹp, để bù đắp cho cả một đời lam lũ.

Sáng hôm lên đường, Hạ Kiều đón mẹ từ rất sớm. Không phải bằng xe máy, mà là một chiếc ô tô con cũ kỹ. Chiếc xe chất đầy đồ đạc, không chỉ có vali của hai mẹ con mà còn có mấy thùng carton to. Lâm Thúy Anh thoáng chút nghi ngờ: "Sao nhiều đồ thế, Kiều?"

Hạ Kiều vội vàng xếp lại mấy thùng hàng, giải thích: "À, đây là quà biếu họ hàng bên nhà chồng con mẹ ạ. Tiện đường mình ghé qua thăm một chút."

Lời giải thích nghe có vẻ hợp lý. Lâm Thúy Anh gật đầu, an tâm bước lên xe. Chiếc xe nổ máy, rời khỏi con ngõ nhỏ quen thuộc, lao vào dòng người hối hả của Hà Nội rồi dần rời xa trung tâm thành phố. Bà háo hức ngắm nhìn cảnh vật hai bên đường thay đổi, từ những dãy nhà cao tầng san sát dần chuyển thành những khu đô thị mới, rồi cuối cùng là những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài tít tắp. Tim bà rộn ràng một niềm vui khó tả. Bà cứ nghĩ xe sẽ rẽ theo tuyến cao tốc đi các tỉnh phía Bắc, nhưng khi thấy biển chỉ dẫn lối ra cao tốc Pháp Vân - Cầu Giẽ, một cảm giác bất an mơ hồ chợt lóe lên.

"Kiều à, mình không đi Hạ Long hay Sapa hả con?" Lâm Thúy Anh quay sang hỏi, giọng có chút lo lắng.

Hạ Kiều liếc nhìn mẹ qua gương chiếu hậu, nụ cười hơi gượng: "À... không phải đâu mẹ. Chỗ con định đưa mẹ đến còn đẹp hơn nhiều! Mẹ yên tâm đi."

Xe tiếp tục lao về phía Nam. Cảnh vật hai bên đường giờ toàn là những cánh đồng, làng mạc xa lạ. Khi tấm biển lớn màu xanh ghi dòng chữ "Thường Châu - 5km" hiện ra, trái tim Lâm Thúy Anh bỗng chốc thắt lại. Thường Châu! Đó là quê nhà của chồng con gái bà, một vùng quê thuần nông, không có một thắng cảnh nổi tiếng nào. Một nỗi nghi ngờ kinh khủng ập đến.

"Kiều," giọng bà run run, "Con định đưa mẹ về quê nhà chồng con sao?"

Hạ Kiều im lặng một lúc, rồi thở dài, như thể đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc đối chất này. "Mẹ ơi, thực ra thì..." Cô ta ngập ngừng. "Thằng Nam nó sắp đi công tác xa dài ngày. Còn con thì sắp được thăng chức, công việc dự án dồn dập quá. Bé Bông nhà con sắp vào lớp một, cần người kèm cặp, đưa đón. Nhà chồng con ở quê rộng rãi, không khí trong lành, yên tĩnh, rất tốt cho sức khỏe của mẹ... Mẹ ở lại đây giúp con trông cháu một thời gian, coi như nghỉ dưỡng, thay đổi không khí cho đỡ buồn chán..."

Lời nói của con gái như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Lâm Thúy Anh. Bà chợt vỡ lẽ. "Du lịch" chỉ là cái cớ vẽ vời. Toàn bộ kế hoạch này thực chất là một âm mưu được tính toán kỹ lưỡng. Con gái bà đã lừa bà, dùng sự ngây thơ và tin tưởng của bà, để đưa bà về quê nhà chồng nó, biến bà thành một bảo mẫu không công, một lao động gia đình miễn phí.

Sự thất vọng, tổn thương và phẫn uất dâng trào, khiến ngực bà đau nhói. Cả một đời vất vả vì con, tưởng rằng khi nghỉ hưu sẽ được an nhàn, nào ngờ lại bị chính đứa con mình hy sinh cả thanh xuân để nuôi dưỡng, xem như một món đồ tiện dụng, một gánh nặng cần được tống khứ đi.

Bà nhìn thẳng vào gương chiếu hậu, nơi phản chiếu đôi mắt đang lảng tránh của con gái, giọng nói lạnh lùng mà đầy đau đớn: "Dừng xe lại."

"Mẹ?" Hạ Kiều giật mình.

"TA BẢO DỪNG XE LẠI!" Lâm Thúy Anh gần như hét lên, một sự giận dữ hiếm thấy ở người phụ nữ vốn cam chịu và nhẫn nhịn cả đời.

Chiếc xe vội vã tấp vào lề đường, bụi đỏ cuốn lên mù mịt. Lâm Thúy Anh mở cửa, bước xuống, hít một hơi thật sâu. Bà nhìn về phía con đường đất dẫn vào một ngôi làng xa lạ, nơi bà sẽ bị giam cầm trong vai trò "bà ngoại quèn" suốt những ngày tháng còn lại, rồi quay lại nhìn con gái đang hoảng hốt trong xe.

Bà nói, từng tiếng một, rõ ràng và dứt khoát, như để khắc sâu vào tâm trí cả hai: "Mẹ đã nuôi con khôn lớn, hy sinh cả thanh xuân vì con. Giờ mẹ già rồi, mẹ mong được sống những ngày tháng còn lại cho chính mình. Mẹ không phải là bảo mẫu. Và mẹ sẽ không trở thành một bảo mẫu miễn phí cho bất kỳ ai, kể cả con."
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt