Sau khi chiếc xe vội vã tấp vào lề đường, không khí bên trong ngột ngạt như có thể cắt ra được. Lâm Thúy Anh bước xuống, đứng bên vệ đường, lưng thẳng, nhưng bên trong thì cảm xúc đang cuộn sóng dữ dội. Bà không nhìn vào xe, ánh mắt đăm đăm hướng về phía chân trời xa xăm, nơi những đám mây trắng bồng bềnh trôi một cách vô tư. Sự phản kháng ban đầu là bản năng, nhưng giờ đây, nỗi đau mới thực sự bắt đầu thấm thía.
Hạ Kiều cũng bước xuống, khuôn mặt đỏ ửng vì giận dữ và một chút xấu hổ. "Mẹ! Mẹ làm cái quái gì vậy?!" Giọng cô chói tai, đầy vẻ trách móc. "Con đã vất vả sắp xếp, chỉ muốn tốt cho mẹ thôi! Mẹ không thấy nhà chồng con rộng rãi, không khí trong lành lắm sao? Ở đó mẹ được nghỉ ngơi, lại còn có cháu bé bầu bạn, đỡ buồn chán. Mẹ có biết con phải thuyết phục nhà chồng thế nào không?"
Lâm Thúy Anh quay người lại, ánh mắt bà lúc này không còn là sự giận dữ nhất thời, mà là một nỗi thất vọng sâu sắc, lạnh lùng. "Tốt cho mẹ?" Bà lặp lại, giọng đầy chua chát. "Hay là tốt cho con? Con định nhốt mẹ ở một nơi xa lạ, bắt mẹ làm bảo mẫu không công, gánh vác việc nhà cho gia đình nhà chồng con, để con rảnh rang thăng chức, kiếm tiền. Đó gọi là tốt cho mẹ?"
"Mẹ nói gì thế? Sao mẹ có thể nghĩ con như vậy?" Hạ Kiàu giậm chân, nước mắt bắt đầu ứa ra, nhưng đó không hẳn là nước mắt của sự hối hận, mà là của sự bực bội vì kế hoạch bị phá vỡ. "Con là con gái của mẹ mà! Mẹ giúp con một tay có sao đâu? Ông bà ngoại ngày xưa cũng ở với mình, giúp mình nuôi con đó thôi!"
"Ở với mình và bị đẩy đến một nơi khác sống là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Hạ Kiều ạ." Lâm Thúy Anh lắc đầu, mệt mỏi. "Và mẹ đã giúp con cả một đời rồi. Giờ là lúc mẹ được sống cho mình."
Cuộc cãi vã leo thang trên vệ đường, dưới cái nắng gay gắt của buổi trưa. Những chiếc xe lao vút qua, tiếng còi xe đôi khi vang lên như sự chế nhạo cho cảnh tượng thảm thương này. Hạ Kiều, trong cơn tức giận và sự ích kỷ đang lấn át, đã buông ra những lời khiến Lâm Thúy Anh sững sờ: "Mẹ nghĩ ở một mình ở cái căn hộ đó thì tốt lắm sao? Mẹ già rồi, yếu rồi, ở một mình ngã quỵ có ai biết không? Con đưa mẹ về quê, có người thân bên cạnh, có cháu bé vui vẻ, mẹ không biết điều gì tốt hơn à? Hay mẹ muốn trở thành gánh nặng cho con?"
"Gánh nặng?" Hai từ đó như nhát dao cuối cùng. Lâm Thúy Anh lùi lại một bước, khuôn mặt tái đi. Cả một đời bà hy sinh, chắt chiu từng đồng để nuôi con ăn học, chưa bao giờ nghĩ mình là gánh nặng. Đến giờ phút này, chính đứa con bà thương yêu nhất lại coi bà như vậy.
Đúng lúc đó, Hạ Kiều có vẻ đã bình tĩnh hơn, hay đúng hơn là đã nghĩ ra một cách để ép mẹ phải nghe theo. Cô ta lên giọng dịu dàng giả tạo: "Thôi mẹ ơi, mình lên xe đi. Mình đến trạm dừng chân phía trước nghỉ ngơi, ăn chút gì đi. Rồi mình nói chuyện sau."
Kiệt sức và choáng váng vì những lời lẽ của con gái, lại thêm cái nóng như thiêu như đốt, Lâm Thúy Anh gần như không còn sức lực để phản kháng. Bà im lặng lên xe, đầu óc trống rỗng.
Xe chạy thêm một đoạn và dừng lại ở một trạm dừng chân khá đông đúc. Hạ Kiều tắt máy, quay sang nói với vẻ mặt bình thản: "Mẹ ngồi đợi con một chút. Con xuống mua ít đồ uống. Nóng quá."
Bà gật đầu, mắt nhắm nghiền, không nói gì. Cô ta nhanh chóng mở cửa bước xuống. Nhưng thay vì đi về phía cửa hàng, Hạ Kiàu đi vòng qua đầu xe, và với một hành động nhanh gọn, lạnh lùng, cô ta rút chìa khóa ra và... cạch! Tiếng khóa cửa xe vang lên chói tai.
Lâm Thúy Anh mở mắt, hoảng hốt. Bà giật tay nắm cửa, nhưng đã bị khóa chặt. Bà nhìn qua kính xe, thấy Hạ Kiều đứng bên ngoài, khuôn mặt lúc này không còn vẻ giả tạo nữa, mà là một sự thờ ơ đến rợn người.
"Hạ Kiều! Mở cửa ra!" Bà gõ cửa kính, hét lên.
Hạ Kiều nhìn mẹ, ánh mắt lạnh lùng: "Mẹ ngồi trong đó suy nghĩ lại đi. Khi nào mẹ chịu nghe lời, con sẽ mở cửa. Mẹ đừng làm con phải khó xử."
Nói rồi, cô ta quay lưng bỏ đi, hòa vào dòng người trong trạm dừng chân, để mặc mẹ mình trong chiếc xe đang dần trở thành một cái lò nóng dưới cái nắng 40 độ C.
Bên trong xe, nhiệt độ tăng lên nhanh chóng. Hơi nóng bốc lên ngột ngạt từ các tấm vô lăng, ghế ngồi. Lâm Thúy Anh cảm thấy ngột thở. Bà cố gắng mở cửa sổ, nhưng tất cả đều đã bị khóa điện tử, và chìa khóa thì Hạ Kiều đã mang đi. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, trên cổ. Hơi thở trở nên gấp gáp. Bà cảm thấy chóng mặt, hoa mắt. Những hình ảnh về quá khứ ùa về: Hạ Kiều lúc nhỏ hay ốm, đêm đêm bà thức trắng lo lắng; Hạ Kiều thi đậu đại học, niềm tự hào của bà; đám cưới của nó, bà vui mừng khôn xiết... Tất cả giờ đây như một trò đùa cay độc.
"Làm ơn... ai đó... cứu tôi..." Bà thều thào, sức lực dần cạn kiệt. Tầm nhìn bắt đầu mờ đi.
May mắn thay, một người lái xe tải đi ngang qua đã nhận thấy điều bất thường. Một người phụ nữ lớn tuổi, mặt đỏ bừng, vỗ cửa kính một cách yếu ớt bên trong chiếc xe đóng kín mít giữa trời nắng nóng. Anh ta lập tức báo cho bảo vệ trạm dừng chân.
Chỉ vài phút sau, một cảnh sát giao thông và nhân viên cứu hộ có mặt. Sau khi đánh giá tình hình, họ không chần chừ, dùng búa chuyên dụng đập vỡ kính sau xe - vị trí xa Lâm Thúy Anh nhất để đảm bảo an toàn cho bà.
Luồng không khí mát mẻ ùa vào. Các nhân viên cứu hộ nhanh chóng đưa bà ra ngoài, cho uống nước và làm các thao tác sơ cứu. Lâm Thúy Anh thở hổn hển, toàn thân run rẩy, ôm lấy chiếc chăn cứu hộ mà nhân viên đưa cho như tìm được điểm tựa.
Đúng lúc đó, Hạ Kiều từ đâu chạy tới, mặt tái mét. "Mẹ! Mẹ có sao không? Các anh làm gì vậy? Sao lại đập vỡ kính xe của tôi?"
Viên cảnh sát, một người đàn ông trung niên với ánh mắt nghiêm nghị, quay sang hỏi cô ta, giọng đầy vẻ chỉ trích: "Đây là mẹ của cô? Cô nhốt bà ấy trong xe giữa trời nắng nóng 40 độ như thế này? Cô có biết hành động đó có thể dẫn đến hậu quả chết người không?"
Hạ Kiàu ấp úng: "Tôi... tôi chỉ xuống mua đồ một chút thôi. Tôi không nghĩ..."
"Không nghĩ?" Viên cảnh sát ngắt lời, giọng lạnh lùng. "Một người trưởng thành, một người con, lại có thể 'không nghĩ' đến sự an toàn của chính mẹ mình? Đây không phải là sự bất cẩn, mà là sự vô trách nhiệm đến mức độ nghiêm trọng! Tôi có quyền lập biên bản và đề nghị truy cứu trách nhiệm hình sự của cô về tội đe dọa tính mạng người khác."
Lời nói của viên cảnh sát như những hồi chuông cảnh tỉnh, vang lên giữa thanh thiên bạch nhật. Những người xung quanh bắt đầu xì xào, chỉ trích. Hạ Kiàu cúi gầm mặt xuống, không dám nhìn ai.
Nhưng đối với Lâm Thúy Anh, lúc này, những lời nói đó không còn quan trọng nữa. Bà nhìn con gái mình - khuôn mặt xinh đẹp ngày nào giờ đầy vẻ tần ngần, sợ hãi, nhưng trong đáy mắt vẫn le lói một sự ích kỷ khó tả. Khoảnh khắc cánh cửa xe bị khóa chặt, sự thờ ơ trên khuôn mặt con gái, đã nói lên tất cả.
Bà đã nhận ra một sự thật phũ phàng: đứa con gái bà từng hy sinh cả đời để nuôi dưỡng, giờ đây đã thực sự thay đổi. Trong mắt nó, bà không còn là người mẹ cần được yêu thương, kính trọng, mà đơn giản chỉ là một gánh nặng, một công cụ tiện lợi có thể lợi dụng.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nhưng không phải vì sự tổn thương nữa, mà là cho một sự đoạn tuyệt trong lòng. Bà biết, từ giây phút này, mọi thứ sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa.
Mẹ Vợ Không Phải Bảo Mẫu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 522