Bước chân nặng trĩu, Lâm Thúy Anh lê từng bước trở về căn nhà nhỏ của mình sau cuộc tranh cãi trên đường. Sự phẫn nộ và tổn thương vẫn còn nguyên, khiến lồng ngực bà như có lửa đốt. Bà chỉ mong được chui vào không gian quen thuộc, được yên tĩnh một mình để xoa dịu những vết thương lòng.
Nhưng khi cánh cổng gỗ cũ kỹ mở ra, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt bà.
Căn nhà gọn gàng, sạch sẽ mà bà vẫn tự hào bao lâu nay giờ tan hoang như bãi chiến trường. Đồ đạc bị xê dịch lung tung. Trên sàn nhà loang lổ những vết bẩn màu nâu vàng kỳ lạ. Và một mùi hôi nồng nặc, hỗn tạp giữa mùi thuốc men, mùi mồ hôi và mùi chất thải của cơ thể xông thẳng vào mũi, khiến bà choáng váng, muốn nôn thốc nôn tháo.
Bà đứng chôn chân tại cửa, không tin vào mắt mình. Rồi tiếng rên rỉ yếu ớt, đều đều từ phía trong buồng ngủ vọng ra. Bà vội vã bước vào.
Trên chiếc giường của bà, giờ là một người phụ nữ già nua, gầy gò, da bọc xương, nằm bất động. Đôi mắt bà ta đờ đẫn, nhìn chằm chằm lên trần nhà, miệng méo xệch, thỉnh thoảng lại rên lên một tiếng. Đó chính là mẹ chồng của Hạ Kiều, bà cụ Trần, người đã bị liệt nửa người và mất trí nhớ từ mấy năm nay. Xung quanh giường, bỉm người lớn, khăn giấy, chậu nước bẩn vứt bừa bãi.
Lâm Thúy Anh tái mặt. Bà hiểu ngay ra mọi chuyện. Trong khi bà vắng nhà, Hạ Kiều không chỉ định đưa bà đi "du lịch" để nhốt ở quê chồng, mà còn lén lút chuyển luôn mẹ chồng đang bệnh nặng sang đây, biến căn nhà của bà thành một... nhà dưỡng lão không tên, và bà thành y tá, bảo mẫu không công.
Một cơn choáng váng ập đến. Bà phải vịn tay vào khung cửa mới đứng vững. Sự phản bội này còn đau đớn và tàn nhẫn gấp bội lần. Nó không còn là âm mưu xa nữa, mà là một hành động được tính toán lạnh lùng, bất chấp tất cả.
Đúng lúc đó, tiếng điện thoại reo. Là Hạ Kiều. Giọng nó trên điện thoại không chút áy náy, mà đầy vẻ ra lệnh:
"Mẹ về nhà rồi à? Con đã đưa bà nội sang đó cho mẹ chăm sóm. Bố Đông Diệu đi biển dài ngày rồi, nhà con thì chật, lại không có người trông. Mẹ ở nhà một mình cũng buồn, có bà cụ cho đỡ quạnh."
Lâm Thúy Anh giận run người, cố kìm nén: "Con... con có biết mẹ không có chút kinh nghiệm nào về chăm người liệt không? Sức khỏe mẹ cũng không cho phép! Sao con có thể tự ý..."
Hạ Kiều cắt ngang, giọng đầy bực dọc: "Thì học dần đi mẹ! Có gì khó đâu? Con đã để sẵn lịch chăm sóc và danh sách việc cần làm trong phòng rồi. Mẹ cứ làm theo là được. Con bận lắm, tối con gọi lại."
Cúp máy.
Lâm Thúy Anh lảo đảo bước vào phòng. Trên bàn, một tờ giấy A4 được in chi chít chữ. Tiêu đề: "LỊCH CHĂM SÓC BÀ NỘI HÀNG NGÀY".
Nội dung bên trong khiến bà lạnh cả người:
5h00: Thay bỉm, vệ sinh thân thể.
5h30: Pha sữa, cho ăn sáng (cháo xay nhuyễn).
7h00: Uống thuốc buổi sáng (liều lượng ghi rõ).
8h00: Massage tay chân, xoay trở tư thế nằm.
10h00: Cho uống nước, vệ sinh lần 2.
11h30: Cho ăn trưa.
14h00: Uống thuốc buổi chiều.
15h00: Vệ sinh, thay bỉm.
17h30: Cho ăn tối.
19h00: Uống thuốc tối.
21h00: Vệ sinh đêm, thay bỉm sạch sẽ trước khi ngủ.
Kèm theo đó là một danh sách dài những việc khác: giặt giũ khăn, ga giường bẩn, dọn dẹp phòng ốc, nấu các bữa ăn phù hợp cho người bệnh...
Nó không phải là một gợi ý, mà là một bản kế hoạch chi tiết, một mệnh lệnh được soạn sẵn, không có chỗ cho sự từ chối.
Lâm Thúy Anh nhìn tờ giấy, rồi nhìn sang người phụ nữ đang nằm bất động trên giường, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi. Bà cảm thấy một sự bất lực và chua chát đến tận cùng. Căn nhà của bà, nơi bình yên duy nhất, đã bị xâm phạm một cách thô bạo. Tuổi già của bà, thay vì được nghỉ ngơi, giờ đây bị đè dưới một gánh nặng khổng lồ, một trách nhiệm mà bà không hề mong muốn và hoàn toàn không có khả năng gánh vác.
Đêm đó, Lâm Thúy Anh ngồi thừ trên chiếc ghế mây trong bếp, không thể chợp mắt. Tiếng rên rỉ từ trong phòng ngủ vang ra đều đều, như lời nhắc nhở về bi kịch của hiện tại. Bà nhớ về quá khứ, về hình ảnh Hạ Kiều bé bỏng ngày xưa. Bà đã từng hy vọng, khi về già, hai mẹ con sẽ có nhau, yêu thương và chăm sóc lẫn nhau. Nhưng giờ đây, đứa con gái ấy đã biến mẹ thành một công cụ, thậm chí không thèm hỏi ý kiến, mà thẳng thừng áp đặt.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời đầu tiên ló dạng, Lâm Thúy Anh phải vật lộn với công việc đầu tiên trong "lịch trình": thay bỉm và vệ sinh cho bà cụ. Mùi hôi nồng nặc bốc lên. Cơ thể già yếu của bà cụ Trần nặng trịch, khó khăn lắm bà mới xoay trở được. Tay bà run run, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Mỗi động tác là một cực hình, không chỉ về thể xác, mà còn về tinh thần. Bà cảm thấy nhục nhã, tủi thân, và một nỗi căm phẫn sâu sắc đối với đứa con gái đã đẩy bà vào cảnh ngộ này.
Khi cho bà cụ ăn cháo, một muỗng cháo đổ xuống người. Bà vội lau chùi, thì bà cụ Trần bỗng nhổ nước bọt vào mặt bà, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa. Lâm Thúy Anh đứng sững người, nước mắt giàn giụa. Bà lau mặt, nhưng không thể lau sạch cảm giác tủi nhục đang ăn mòn tâm can.
Buổi chiều, Hạ Kiàu gọi điện video. Nó không hỏi thăm mẹ có mệt không, có quen việc không, mà chỉ dò xét xem bà cụ có sạch sẽ không, có được cho ăn uống đúng giờ không. Rồi nó còn nhắc nhở: "Mẹ nhớ dọn dẹp nhà cửa cho sạch sẽ, đừng để hôi hám. Bé Bông cuối tuần con cho về thăm, thấy bẩn là cháu không chịu đâu."
Lần đầu tiên trong đời, Lâm Thúy Anh cúp máy điện thoại của con gái mà không nói một lời. Bà nhận ra, với Hạ Kiều giờ đây, bà không còn là mẹ nữa. Bà chỉ là một người giúp việc không lương, một cái máy chăm sóc được lập trình sẵn bằng một tờ "lịch trình" vô cảm.
"Quà tặng" mà con gái bà dành cho ngày nghỉ hưu của bà, thật sự là một món quà bất nhân, tàn nhẫn nhất. Nó không chỉ tước đoạt sự tự do, mà còn chà đạp lên nhân phẩm và tình mẫu tử thiêng liêng. Và Lâm Thúy Anh biết, bà không thể tiếp tục chấp nhận món quà kinh hoàng này.
Mẹ Vợ Không Phải Bảo Mẫu
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 521