Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Mẹ Vợ Không Phải Bảo Mẫu > Chương 5: Phản kháng

Mẹ Vợ Không Phải Bảo Mẫu

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 520

Chương 5: Phản kháng

Một tuần trôi qua trong căn nhà như địa ngục trần gian. Mỗi ngày của Lâm Thúy Anh là một chuỗi dài những công việc lặp đi lặp lại theo tờ "lịch trình" vô cảm: thay bỉm, vệ sinh, nấu cháo, cho ăn, dọn dẹp. Cơ thể bà mỏi nhừ, đau lưng, nhức mỏi khắp nơi. Nhưng nỗi đau thể xác ấy chẳng thấm vào đâu so với vết thương lòng đang rỉ máu.

Mỗi lần Hạ Kiều gọi điện, giọng nó không còn là của một người con, mà là của một bà chủ khó tính: "Mẹ cho bà cụ uống thuốc chưa? Cháo hôm nay nấu có nhừ không? Nhà cửa phải dọn cho sạch, cuối tuần con về đấy!" Lần nào cũng vậy, không một lời hỏi thăm sức khỏe của mẹ. Sự vô tâm đến tàn nhẫn ấy như những giọt nước cuối cùng làm tràn ly nước đã đầy.

Đêm đó, sau khi dọn dẹp xong đống hỗn độn do bà cụ Trần gây ra trong lúc ăn, Lâm Thúy Anh ngồi vật xuống ghế. Bà nhìn đôi bàn tay gầy guộc, nhăn nheo, đầy những vết chai. Đây là đôi tay đã từng lao động cật lực để nuôi con khôn lớn. Giờ đây, nó lại bị bắt phải làm những việc mà lẽ ra con cái phải có trách nhiệm. Một sự phẫn nộ dâng lên, cháy bỏng, xóa tan đi sự bất lực và tủi thân.

Bà chợt nhận ra: sự nhẫn nhịn của bà không khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn. Nó chỉ khiến Hạ Kiều càng lúc càng lấn tới, càng xem thường mẹ. Bà đã hy sinh cả đời, giờ không thể hy sinh nốt những ngày tháng cuối đời trong nhục nhã và oán hận. Bà phải đứng lên. Cho chính mình, và cho cả lẽ phải.

Sáng hôm sau, thay vì theo sát "lịch trình", Lâm Thúy Anh mặc một bộ quần áo chỉnh tề nhất. Bà chải lại mái tóc bạc, hít một hơi thật sâu, rồi bước ra khỏi nhà. Việc đầu tiên, bà đến nhà bà Hoa, người hàng xóm thân thiết nhất.

Thấy bà Thúy Anh với khuôn mặt hốc hác, bà Hoa giật mình: "Chị Thúy Anh! Chị sao thế? Trông chị tệ quá!"

Lâm Thúy Anh không khóc, không than vãn. Bà kể lại một cách bình tĩnh, rõ ràng toàn bộ sự việc: từ âm mưu "du lịch" bịp bợm, đến việc Hạ Kiều tự ý chuyển mẹ chồng sang nhà bà, và tờ "lịch trình" chăm sóc đầy vô cảm. Giọng bà đều đều, nhưng mỗi câu nói là một sự tố cáo đanh thép.

Bà Hoa nghe xong, mặt đỏ bừng vì phẫn nộ: "Trời ơi! Sao con bé Kiều nó lại ra nông nỗi này! Bất hiếu quá! Chị phải làm gì chứ? Để tôi sang nói chuyện với nó!"

"Không, cám ơn chị," Lâm Thúy Anh lắc đầu. "Nói chuyện với nó vô ích thôi. Tôi muốn nhờ chị và mọi người trong tổ dân phố chứng kiến. Tôi sẽ không im lặng nữa."

Tiếp theo, bà đến gặp trưởng thôn, trình bày lại sự việc. Vị trưởng thôn vốn quý trọng bà vì sự hiền lành, chịu thương chịu khó, nghe xong cũng vô cùng bức xúc. Ông hứa sẽ can thiệp và làm chứng nếu cần.

Buổi chiều hôm đó, Lâm Thúy Anh gọi điện cho Hạ Kiều, giọng dứt khoát: "Con về đây ngay. Có chuyện quan trọng cần giải quyết."

Hạ Kiều nghe giọng mẹ khác lạ, có chút ngần ngừ, nhưng rồi cũng tức tốc lái xe về.

Khi Hạ Kiều bước vào nhà, nó sửng sốt khi thấy không chỉ có mẹ, mà còn có bà Hoa, trưởng thôn và vài người hàng xóm khác đang ngồi trong nhà. Không khí căng thẳng.

"Đây là làm gì vậy?" Hạ Kiều hỏi, giọng đầy vẻ khó chịu.

Lâm Thúy Anh đứng dậy, thẳng người. Bà không nhìn vào mắt con gái, mà nhìn vào những người đang chứng kiến.

"Hôm nay, tôi mời mọi người đến đây để làm chứng," bà nói, giọng vang rõ. "Con gái tôi, Hạ Kiều, và con rể tôi, Trần Đông Diệu, đã có hành vi bỏ rơi người già, cụ thể là mẹ chồng của chúng nó - bà Trần Thị Vương, đang bị liệt giường."

Bà chỉ vào căn phòng trong. "Chúng nó tự ý đưa bà cụ sang đây, giao phó cho tôi - một người già yếu, vừa mới nghỉ hưu, không có chút kinh nghiệm chăm sóc người bệnh nào - mà không hề hỏi ý kiến. Chúng coi tôi như một người giúp việc không công."

Hạ Kiàu mặt đỏ tía tai, ngắt lời: "Mẹ! Mẹ nói gì lạ vậy? Con đâu có bỏ rơi? Con chỉ nhờ mẹ..."

"IM MIỆNG!" Lâm Thúy Anh lần đầu tiên trong đời quát lớn với con gái. Ánh mắt bà lạnh như băng. "Con đã nói đủ rồi. Giờ đến lượt tôi."

Bà quay sang trưởng thôn: "Thưa ông trưởng thôn, và các vị hàng xóm. Tôi, Lâm Thúy Anh, từ nay không còn đủ sức khỏe và khả năng để chăm sóc bà Trần Thị Vương. Tôi yêu cầu con gái và con rể tôi phải có trách nhiệm đưa mẹ chồng của chúng về chăm sóc. Đây là trách nhiệm pháp lý và đạo đức của chúng."

Rồi bà nhìn thẳng vào Hạ Kiều, từng tiếng, từng chữ, nói ra câu mà bà đã phải nuốt nước mắt để chấp nhận trong suốt một tuần qua: "Và tôi cũng tuyên bố: Từ nay, tôi không có đứa con gái bất nhân như cô!"

Căn phòng im phăng phắc. Hạ Kiàu đứng như trời trồng, mặt trắng bệch. Nó không ngờ người mẹ hiền lành, cam chịu cả đời lại có thể có hành động quyết liệt và dứt khoát đến vậy.

"Đồng thời," Lâm Thúy Anh tiếp tục, giọng không chút run rẩy, "tôi đề nghị mọi người ở đây giúp tôi đưa bà cụ Trần lên xe. Chúng ta sẽ trả bà cụ về tận tay con dâu và con rể của bà."

Không đợi Hạ Kiều phản ứng, mọi người đã bắt tay vào hành động. Với sự giúp đỡ của trưởng thôn và những người hàng xóm khỏe mạnh, bà cụ Trần được cẩn thận đưa ra khỏi giường, đặt lên một chiếc cáng tạm thời, rồi khiêng ra xe của Hạ Kiều.

Hạ Kiàu lúc này mới như tỉnh cơn mộng, vừa khóc vừa kêu lên: "Mẹ! Mẹ không được làm thế! Mẹ nghe con giải thích đã!"

Nhưng Lâm Thúy Anh đã quay lưng. Bà bước vào nhà, đóng cửa lại. Bà không còn muốn nghe bất kỳ lời biện minh nào nữa. Hành động của bà đã nói lên tất cả.

Đoàn người, dưới sự dẫn đầu của trưởng thôn, đã lái xe, theo sát xe của Hạ Kiều, đưa bà cụ Trần về tận nhà con trai và con dâu. Sự việc gây xôn xao khắp xóm. Ai nấy đều chỉ trích hành động bất hiếu của Hạ Kiều và sự vô trách nhiệm của Trần Đông Diệu.

Khi trở về nhà, căn nhà đã vắng bóng người bệnh. Mùi hôi thối vẫn còn, nhưng không khí đã khác. Lâm Thúy Anh đứng giữa nhà, thở một hơi thật sâu. Trong lòng bà không có sự hả hẹn, mà là một nỗi buồn sâu thẳm. Nhưng đó là nỗi buồn của sự giải thoát.

Bà đã bước qua ranh giới của sự nhẫn nhịn. Sự phản kháng của bà không chỉ để giành lại quyền được sống cho riêng mình, mà còn là một thông điệp mạnh mẽ: tình mẫu tử không phải là thứ để lạm dụng, và sự hy sinh của cha mẹ không phải là món nợ mà con cái có quyền trả bằng sự vô ơn.

Bước ngoặt ấy, dù đau đớn, nhưng đã mở ra một chương mới cho những ngày tháng còn lại của người đàn bà già: chương của sự tự trọng và độc lập.
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt