Mùa thu năm Sùng Trinh thứ mười sáu, sương khói chiến tranh đã phủ lên triều đình Đại Minh. Ở biên cương phía bắc, tiếng súng mãi không dứt; còn tại Giang Nam, những thị trấn nhỏ ven sông vẫn tạm thời giữ được vẻ yên bình.
Trấn Thanh Thủy, một đêm trăng sáng.
Ánh trăng rằm như dải lụa bạc phủ xuống mặt sông, soi rõ những chiếc thuyền đánh cá neo đậu thưa thớt. Trong sân nhà họ Tạ ở cuối trấn, tiếng đàn tranh vang lên nhè nhẹ.
Tạ Minh Nguyệt ngồi bên cửa sổ, mười ngón tay thon thả lướt trên dây đàn. Nàng mặc chiếc áo dài màu ngọc bích, mái tóc đen dài xõa sau lưng, dưới ánh trăng in bóng lên sàn gỗ. Khúc nhạc nàng chơi tên là "Minh Nguyệt An Hồn Tụ", nghe đồn là khúc nhạc bí truyền từ thời Tổng Quản Nhạc Vũ thời Đường, có thể an ủi tâm hồn, xua tan tà niệm.
"Tiểu thư," tỳ nữ Tiểu Ngọc bưng trà vào, "đêm nay ngài đánh đàn hay quá."
Minh Nguyệt khẽ mỉm cười, ngón tay vẫn không ngừng: "Trăng rằm sáng như vậy, không đánh một khúc thì phí hoài."
Tiếng đàn theo gió thoảng, lan xa khắp trấn nhỏ. Mấy đứa trẻ đang nô đùa trên bến cảng cũng lặng im lắng nghe, những người dân chài mệt mỏi sau ngày dài cũng cảm thấy lòng nhẹ nhõm.
Cách đó không xa, trong một quán trọ ven sông, Thẩm Hàn Lạc đang đứng bên cửa sổ. Chàng vừa từ biên cương trở về, trên người vẫn còn vương mùi thuốc súng. Vết thương ở ngực vẫn còn âm ỉ, nhưng tiếng đàn xa xa kia lại khiến lòng chàng bỗng dịu lại.
"Tướng quân," phó tướng Lý Thìn bước vào, "đã tra hỏi kỹ, quả nhiên có gian tế của quân Kim ẩn náu trong trấn."
Hàn Lạc gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về phía âm thanh vang lên: "Tiếng đàn này..."
"Nghe nói là tiểu thư nhà họ Tạ." Lý Thìn đáp, "Cha nàng từng là nhạc sư trong phủ, sau khi từ quan về quê mở lớp dạy nhạc. Tiểu thư Tạ được cha truyền dạy, đàn tranh địch là nhất tuyệt."
Hàn Lạc trầm mặc. Chàng nhớ đến đêm trước khi mẹ mất, cũng có một khúc nhạc tương tự an ủi tâm hồn chàng. Từ ngày đó, chàng chưa từng nghe thấy khúc nhạc nào khiến lòng mình xúc động đến vậy.
"Đi thôi." Chàng đột nhiên nói.
Lý Thìn ngạc nhiên: "Tướng quân muốn..."
"Đi nghe đàn."
Hai người theo tiếng đàn đi đến trước cổng nhà họ Tạ. Cánh cổng gỗ khép hờ, qua khe hở có thể thấy bóng lưng thon dài của Minh Nguyệt dưới ánh trăng.
Hàn Lạc đứng ngoài cổng, lặng im lắng nghe. Chàng là võ tướng, cả đời gắn bó với chinh chiến, chưa từng để ý đến âm nhạc. Nhưng khúc nhạc đêm nay, mỗi nốt nhạc như giọt sương rơi vào lòng, khiến vết thương trong lòng chàng dường như được xoa dịu.
Đúng lúc cao trào, một tiếng dây đàn đứt. Minh Nguyệt khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn trăng.
"Tiểu thư," Tiểu Ngọc vội vàng bưng dây đàn mới đến, "dây đàn lại đứt rồi."
Minh Nguyệt lắc đầu: "Thôi, hôm nay đến đây thôi." Nàng đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy bóng người ngoài cổng.
"Là ai đó?"
Hàn Lạc hơi do dự, rồi bước ra dưới ánh trăng: "Tại hạ Thẩm Hàn Lạc, vô tình nghe được tiếng đàn của cô nương, mạo muội làm phiền."
Dưới ánh trăng, khuôn mặt anh tuấn của chàng hiện rõ. Bộ quân phục đã sờn, nhưng dáng vẻ đường hoàng. Đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa nỗi buồn khó tả, khiến lòng người xao xuyến.
Minh Nguyệt hơi khép áo, cúi đầu thi lễ: "Nguyên lai là Thẩm tướng quân, tiểu nữ thất lễ."
Hai người đối diện dưới ánh trăng, gió thu khẽ thổi, lá vàng rơi xào xạc. Hàn Lạc chợt cảm thấy, đây là khoảnh khắc yên bình hiếm hoi sau bao năm chinh chiến.
"Khúc nhạc của cô nương..." chàng do dự, "nghe nói có thể an ủi tâm hồn?"
Minh Nguyệt khẽ gật đầu: "Đây là khúc 'Minh Nguyệt An Hồn Tụ' của gia truyền. Nghe cha nói, có thể giúp người ta quên đi phiền muộn."
"Quên đi phiền muộn..." Hàn Lạc lẩm bẩm, ánh mắt chợt xa xăm.
Đúng lúc này, một toán kỵ binh từ xa phi tới. Lý Thìn vội vàng báo: "Tướng quân, có tình huống khẩn cấp!"
Hàn Lạc quay người, thần sắc lập tức trở nên nghiêm nghị: "Chuyện gì?"
"Gian tế đã bắt đầu hành động, chúng định đốt kho lương!"
Minh Nguyệt nghe vậy, sắc mặt biến đổi. Kho lương của trấn nằm ngay cạnh nhà họ Tạ, nếu bị cháy, hậu quả khó lường.
Hàn Lạc quay sang nói với Minh Nguyệt: "Cô nương hãy nhanh chóng tránh đi, đêm nay trong trấn không yên ổn."
Nói rồi chàng lập tức lên ngựa, dẫn theo thuộc hạ phi nước đại về phía kho lương.
Minh Nguyệt nhìn bóng lưng chàng khuất dần trong đêm, trong lòng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Nàng nhìn lên vầng trăng trên cao, đột nhiên cảm thấy ánh trăng đêm nay sao mà huyền bí.
"Tiểu thư," Tiểu Ngọc lo lắng kéo tay áo nàng, "hay là chúng ta tránh đi một chút?"
Minh Nguyệt lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Không, ta phải ở lại đây." Nàng quay người vào nhà, lấy ra một cây địch từ trong rương: "Cha từng nói, khi trong trấn có biến, âm nhạc có thể an định nhân tâm."
Nói rồi, nàng bước lên lầu cao, thổi lên khúc "Thanh Thủy Trấn Hồn Tụ". Tiếng địch trong trẻo vang vọng khắp trấn nhỏ, xoa dịu nỗi sợ hãi trong lòng mọi người.
Ở kho lương, Hàn Lạc đang chỉ huy dập lửa. Nghe tiếng địch từ xa vọng lại, trong lòng chàng bỗng thêm vững vàng. Chàng biết, người con gái ấy đang dùng cách của riêng mình để bảo vệ thị trấn này.
Sau khi dập tắt đám cháy, Hàn Lạc một lần nữa trở về trước cổng nhà họ Tạ. Minh Nguyệt vẫn đứng trên lầu cao, dưới ánh trăng, bóng nàng mảnh mai mà kiên cường.
"Đa tạ cô nương." Hàn Lạc ngẩng đầu nói.
Minh Nguyệt cúi đầu nhìn chàng, khẽ mỉm cười: "Tướng quân mới là người đã vất vả."
Ánh trăng đêm nay, in sâu vào lòng hai người. Mà số phận của họ, cũng bắt đầu đan xen từ đây.
Nhưng cả hai đều không biết rằng, tin đồn về khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ" đã lan đến kinh thành. Một âm mưu thâm độc đang dần hé mở, và thị trấn yên bình này sắp đối mặt với sóng gió...
Khi bình minh ló rạng, ánh trăng dần tắt. Nhưng khúc nhạc đêm ấy, cùng ánh mắt trao nhau dưới trăng, sẽ mãi khắc sâu trong ký ức hai người.
Và cuộc gặp gỡ này, mới chỉ là khởi đầu cho một thiên tình sử trắc trở...
Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 590