Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca > Chương 2: Khúc Nhạc Bị Săn Đuổi

Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 587

Chương 2: Khúc Nhạc Bị Săn Đuổi

Sau đêm trăng rằm, tin đồn về "Minh Nguyệt An Hồn Tụ" như cỏ mọc sau mưa, lan khắp Giang Nam. Có kẻ nói khúc nhạc này có thể khiến quân địch mất ý chí chiến đấu, lại có kẻ nói nó có thể khống chế tâm trí con người. Những lời đồn đại ấy cuối cùng cũng truyền đến tai một người trong kinh thành - hoạn quan đầu triều Ngụy Trung Hiền.

Trong phủ đệ Ngụy công công ở Nam Kinh, ánh nến lập lòe chiếu xuống khuôn mặt âm trầm của Ngụy Trung Hiền. Hắn vuốt ve viên ngọc bội trong tay, đôi mắt híp lại: "Minh Nguyệt An Hồn Tụ... nếu thực sự có thần hiệu như lời đồn, ta nhất định phải có được."

Một thuộc hạ quỳ rạp dưới đất: "Công công, nghe nói khúc nhạc này do tiểu thư Tạ Minh Nguyệt trong trấn Thanh Thủy nắm giữ. Nàng là con gái độc nhất của nhạc sư Tạ Vân Sinh."

Ngụy Trung Hiền gật đầu: "Cho người đi thỉnh. Nhớ lấy, phải dùng lễ."

Nhưng trong mắt hắn, một tia sắc bén lóe lên. Đối với hắn mà nói, mọi thứ trên đời này chỉ có hai loại: hoặc dùng được, hoặc phải tiêu diệt.

Cùng lúc đó, tại trấn Thanh Thủy, Tạ Minh Nguyệt vẫn sống cuộc sống như thường ngày. Buổi sáng dạy nhạc, buổi chiều luyện đàn, tối đến lại dưới ánh trăng tấu khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ". Nàng không hề hay biết, bản thân đã trở thành mục tiêu của thế lực nguy hiểm.

Một buổi chiều, Minh Nguyệt đang dạy đàn trong sân, đột nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí ngoài cổng. Một đoàn người ăn mặc lộng lẫy tiến vào, người cầm đầu cung kính thi lễ: "Tiểu thư Tạ, tại hạ phụng mệnh Ngụy công công từ Nam Kinh tới, đặc biệt đến thỉnh cô vào phủ diễn nhạc."

Minh Nguyệt hơi nhíu mày. Nàng từng nghe cha nói về sự chuyên quyền của Ngụy Trung Hiền, biết rằng đây không phải là việc tốt.

"Xin bẩm đại nhân," nàng khéo léo từ chối, "tiểu nữ tài hèn, chỉ dám đánh đàn trong trấn nhỏ, không dám múa rìu qua mắt thợ."

Viên quan kia cười lạnh: "Tiểu thư quá khiêm tốn rồi. Ngụy công công đã nghe danh khúc 'Minh Nguyệt An Hồn Tụ', nếu tiểu thư cự tuyệt, e rằng..."

Lời đe dọa lộ rõ, khiến không khí trong sân trở nên căng thẳng.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên: "Quả nhiên là quan lớn từ Nam Kinh, khí phách khác hẳn."

Mọi người quay đầu, thấy Thẩm Hàn Lạc mặc thường phục đứng ở cổng. Tuy không mặc quân phục, nhưng khí thế vẫn khiến người ta kinh sợ.

Viên quan kia nhận ra thân phận của Hàn Lạc, sắc mặt hơi biến: "Thẩm tướng quân, tại hạ chỉ phụng mệnh làm việc."

Hàn Lạc bước vào sân, đứng bên cạnh Minh Nguyệt: "Về chuyện này, bản tướng sẽ tự mình viết thư giải thích với Ngụy công công. Các ngươi lui xuống trước đi."

Đám người kia biết khó làm khó dễ trước mặt Hàn Lạc, đành tạm thời rút lui.

Sau khi mọi người rời đi, Minh Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm: "Đa tạ tướng quân giải vây."

Hàn Lạc nhìn nàng, trong lòng dâng lên một sự lo lắng khó tả: "Cô nương, khúc 'Minh Nguyệt An Hồn Tụ' này... tốt nhất đừng tùy tiện biểu diễn nữa."

Minh Nguyệt ngạc nhiên: "Vì sao?"

"Hiện tại bên ngoài đồn đại, nói khúc nhạc này có thần hiệu khống chế nhân tâm." Hàn Lạc thấp giọng, "Ngụy Trung Hiền vốn đã thao túng triều đình, nếu để hắn có được khúc nhạc này, hậu quả khó lường."

Minh Nguyệt sững sờ, nàng không ngờ khúc nhạc gia truyền lại mang đến nguy hiểm như vậy.

"Cha ta từng nói, âm nhạc là để cảm hóa lòng người, không phải để khống chế." Nàng buồn bã nói.

Hàn Lạc nhìn đôi mắt trong sáng của nàng, trong lòng chợt mềm yếu: "Bản tướng sẽ ở lại trấn thêm vài ngày, nếu có chuyện gì, cô nương cứ tìm ta."

Lời nói của chàng khiến Minh Nguyệt cảm thấy ấm áp. Từ sau đêm trăng rằm, nàng luôn cảm thấy an tâm khi có chàng ở bên.

Nhưng nguy hiểm không vì thế mà biến mất. Đêm đó, khi Minh Nguyệt đang ngủ say, bỗng nghe thấy tiếng động khả nghi trong sân. Nàng vội vàng mở cửa, phát hiện có mấy bóng đen đang lục soát phòng nhạc.

"Ai ở đó!" Nàng hô to.

Bóng đen quay người, ánh dao lóe lên trong đêm tối. Đúng lúc nguy cấp, một bóng người từ trên mái nhà lao xuống, chính là Hàn Lạc.

"Tiểu tâm!" Chàng kéo Minh Nguyệt vào lòng, dùng thân mình đỡ lấy một đao.

Máu tóe ra, nhưng Hàn Lạc không hề nao núng. Chàng rút kiếm, chỉ vài chiêu đã đánh lui đám người kia.

"Tướng quân!" Minh Nguyệt hoảng hốt nhìn vết thương trên vai chàng.

Hàn Lạc lắc đầu: "Không sao, chỉ là vết thương nhẹ." Chàng nhìn về phía bóng đen biến mất, ánh mắt âm trầm, "Quả nhiên là người của Ngụy Trung Hiền."

Minh Nguyệt vội vàng mời chàng vào nhà, cẩn thận băng bó vết thương. Dưới ánh đèn, khuôn mặt nàng lo lắng khiến Hàn Lạc cảm động.

"Cô nương," chàng đột nhiên nói, "hay là... cô tạm thời tránh đi một thời gian?"

Minh Nguyệt lắc đầu: "Trấn Thanh Thủy là quê hương của ta, ta không thể bỏ đi được." Nàng nhìn chàng, ánh mắt kiên định, "Hơn nữa, nếu ta chạy trốn, e rằng sẽ liên lụy đến dân làng."

Hàn Lạc thở dài. Chàng biết tính tình của nàng, bề ngoài dịu dàng nhưng bên trong rất cương nghị.

Sáng hôm sau, tin tức Hàn Lạc bị thương lan khắp trấn. Dân làng đều phẫn nộ trước sự ngang ngược của Ngụy Trung Hiền, nhưng cũng lo lắng cho an nguy của Minh Nguyệt.

Lão trưởng trấn dẫn đầu mấy người lớn tuổi đến thăm: "Tiểu thư Tạ, hay là... ngươi giao khúc nhạc cho bọn chúng đi?"

Minh Nguyệt kiên quyết lắc đầu: "Không được. Cha ta dặn trước khi mất, khúc nhạc này không thể truyền cho kẻ tâm thuật bất chính."

"Vậy thì làm thế nào?" Lão trưởng trấn lo lắng, "Ngụy Trung Hiền thế lực lớn, chúng ta chỉ là dân thường, làm sao chống lại?"

Đúng lúc này, Hàn Lạc bước ra: "Mọi người yên tâm, bản tướng đã sai người về kinh báo tin. Chỉ cần kiên trì thêm vài ngày, tất sẽ có viện binh."

Nhưng trong lòng chàng biết rõ, thời gian không còn nhiều. Ngụy Trung Hiền ở Nam Kinh cách đó không xa, nếu hắn điều động đại quân, trấn nhỏ này khó lòng chống cự.

Buổi tối, Minh Nguyệt đến thăm Hàn Lạc. Vết thương của chàng đã ổn định, nhưng thần sắc vẫn u buồn.

"Tướng quân," Minh Nguyệt khẽ nói, "nếu thực sự không được... ta có một kế."

Hàn Lạc nhìn nàng: "Cô nương định làm gì?"

Minh Nguyệt lấy ra một bản nhạc: "Đây là bản sao của 'Minh Nguyệt An Hồn Tụ'. Ta định đưa bản sao này cho bọn chúng, còn bản chính... ta sẽ đốt bỏ."

Hàn Lạc sửng sốt: "Cô nương nói sao?"

"Âm nhạc chân chính, tồn tại trong tâm khảm." Minh Nguyệt mỉm cười, nụ cười có chút buồn bã, "Chỉ cần ta còn sống, khúc nhạc này sẽ không thất truyền."

Hàn Lạc nhìn nàng, trong lòng dâng lên sự thán phục. Người con gái trước mắt không chỉ dịu dàng, mà còn có khí tiết của bậc quân tử.

"Không được." Chàng lắc đầu, "Dù là bản sao, cũng không thể rơi vào tay kẻ xấu."

Hai người đang bàn bạc, bỗng nghe thấy tiếng hô hoán bên ngoài. Lý Thìn vội vàng chạy vào: "Tướng quân, không tốt rồi! Có đại quân từ Nam Kinh kéo đến!"

Hàn Lạc và Minh Nguyệt nhìn nhau, trong mắt đều lo lắng.

Cuối cùng, thời khắc định mệnh cũng đến.

Dưới ánh trăng, bóng quân đội đen kịt bao vây trấn nhỏ. Mà khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ", cùng mối tình mới chớm nở giữa hai người, sẽ trải qua thử thách như thế nào?

Đêm nay, ánh trăng vẫn sáng, nhưng không còn yên bình như xưa nữa.
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt