Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca > Chương 4: Mưa Máu Kinh Thành

Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 589

Chương 4: Mưa Máu Kinh Thành

Ánh trăng như nước, tràn ngập sân nhà họ Tạ. Ngụy Trung Hiền ngồi trên ghế cao, hai bên là cấm vệ quân tay cầm đao kiếm sáng loáng. Không khí căng thẳng như sắp đứt dây đàn.

Tạ Minh Nguyệt đứng giữa sân, trên tay ôm cây đàn tranh cổ. Dưới ánh trăng, gương mặt nàng tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

"Tạ tiểu thư," giọng nói the thé của Ngụy Trung Hiền vang lên, "đêm đã khuya, ngươi còn chờ đợi gì nữa?"

Minh Nguyệt khẽ cúi đầu: "Xin công công kiên nhẫn, thời khắc tốt nhất chưa tới."

Trong lòng nàng thầm lo, Hàn Lạc vẫn chưa trở về. Nếu tiếp tục trì hoãn, e rằng Ngụy Trung Hiền sẽ nổi cơn thịnh nộ.

Đúng lúc này, một tiếng ngựa hí vang lên từ xa. Một kỵ sĩ từ ngoài cổng phi nước đại vào, trên người đầy máu: "Báo! Có quân không rõ lai lịch bao vây trấn!"

Ngụy Trung Hiền đứng phắt dậy, ánh mắt sắc lẹm: "Thẩm Hàn Lạc dám phản ta?"

Minh Nguyệt trong lòng vui mừng, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: "Công công hiểu lầm rồi, đây hẳn là... là cường đạo thừa cơ làm loạn."

Ngụy Trung Hiền cười lạnh một tiếng, vung tay ra lệnh: "Bắt nàng lại!"

Cấm vệ quân xông lên. Minh Nguyệt ôm chặt cây đàn, lui về phía sau. Đúng lúc nguy cấp, một mũi tên từ ngoài cổng bắn tới, chính xác cắm vào tay của tên cấm vệ đang định bắt nàng.

"Ai!" Ngụy Trung Hiền quát lớn.

Dưới ánh trăng, Thẩm Hàn Lạc mặc chiến giáp, tay cầm cung lớn, từ ngoài cổng bước vào. Sau lưng chàng, Lý Thìn dẫn theo một đội kỵ binh tinh nhuệ.

"Hàn Lạc!" Minh Nguyệt reo lên, nước mắt lăn dài.

Hàn Lạc tiến lên, đứng che chở cho nàng: "Cô nương, ta đã về."

Ngụy Trung Hiền mặt mày tái nhợt: "Thẩm Hàn Lạc, ngươi dám chống lại mệnh lệnh của ta?"

Hàn Lạc lạnh lùng đáp: "Công công tự cho mình là ai, dám tự tiện bắt người?"

Hai bên giằng co, không khí căng thẳng đến cực điểm. Ngụy Trung Hiền bỗng cười lớn: "Được lắm! Vậy thì để ta xem, ngươi có bản lĩnh gì!"

Hắn vung tay, cấm vệ quân lập tức bao vây Hàn Lạc và những người đi theo. Nhưng đúng lúc này, một tiếng hô lớn vang lên từ ngoài cổng: "Thánh chỉ đến — Ngụy Trung Hiền tiếp chỉ!"

Mọi người quay đầu nhìn, thấy một lão thái giám mặc triều phục cầm thánh chỉ bước vào. Ngụy Trung Hiền sắc mặt đại biến, vội quỳ xuống.

Lão thái giám tuyên đọc: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Ngụy Trung Hiền tham lam vô độ, lộng quyền chuyên chính, lập tức cách chức bắt giam, giao cho đô sát viện xét xử!"

Lời vừa dứt, cấm vệ quân lập tức đổi sắc mặt. Ngụy Trung Hiền ngã ngồi xuống đất, mặt mày trắng bệch.

Hàn Lạc thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra, trên đường trở về, chàng đã sai người về kinh tố cáo Ngụy Trung Hiền. Hoàng đế vốn đã bất mãn với hắn, nay nhân cơ hội này hạ lệnh trừng trị.

Sau khi Ngụy Trung Hiền bị giải đi, Hàn Lạc quay sang nhìn Minh Nguyệt: "Cô nương, đã hết nguy hiểm rồi."

Minh Nguyệt lau nước mắt, mỉm cười gật đầu.

Nhưng cả hai đều không ngờ, đây mới chỉ là khởi đầu của một âm mưu lớn hơn.

Hai ngày sau, khi Hàn Lạc đang chuẩn bị rời trấn trở về biên cương, đột nhiên nhận được tin cấp báo: Ngụy Trung Hiền bị giết trong ngục!

Hơn nữa, tại hiện trường còn tìm thấy một khối ngọc bội hình bán nguyệt - chính là vật Hàn Lạc đã tặng cho Minh Nguyệt.

"Đây rõ ràng là vu cáo!" Lý Thìn tức giận nói.

Hàn Lạc trầm mặc. Chàng biết, thế lực đằng sau Ngụy Trung Hiền đã ra tay. Bọn chúng không chỉ muốn trả thù cho Ngụy Trung Hiền, còn muốn nhân cơ hội này hại chàng.

Quả nhiên, trưa hôm đó, một đội cấm vệ từ kinh thành kéo đến, thẳng thừng bao vây phủ đệ tạm thời của Hàn Lạc.

"Thẩm Hàn Lạc!" Viên tướng cấm vệ hét lớn, "Ngươi dám ám sát đại thần, còn không mau quỳ xuống nhận tội!"

Hàn Lạc bình tĩnh đáp: "Ta vô tội, sao phải nhận?"

"Vật chứng rõ ràng, ngươi còn dối trời!" Viên tướng vung tay, "Bắt lại!"

Đám cấm vệ xông lên. Hàn Lạc biết đây là âm mưu, nhưng để tránh liên lụy đến dân chúng, chàng đành buông kiếm đầu hàng.

Tin tức truyền đến tai Minh Nguyệt, nàng suýt ngất xỉu. Nàng biết, ngọc bội của mình đã bị đánh cắp, và kẻ địch đang âm mưu hại chết Hàn Lạc.

"Không được, ta phải cứu tướng quân!" Nàng nói với Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc lo lắng: "Nhưng tiểu thư, ngài chỉ là một thường dân, làm sao đối đầu với cấm vệ?"

Minh Nguyệt ánh mắt kiên định: "Ta có cách."

Nàng lập tức đến gặp lão trưởng trấn, thuyết phục ông tập hợp dân chúng viết thư minh oan. Đồng thời, nàng tự mình viết một bức thư, nhờ người đưa đến cho một vị quan thanh liêm trong triều.

Nhưng thời gian không chờ đợi ai. Tối hôm đó, Hàn Lạc bị giải về kinh. Minh Nguyệt đành đánh liều, cải trang thành tiểu đồng, lén lút theo sau đoàn người.

Trên đường về kinh, âm mưu hãm hại càng lộ rõ. Mấy lần có người ám sát Hàn Lạc, may nhờ Lý Thìn và những người đi theo hết lòng bảo vệ mới thoát nạn.

Một đêm, khi đoàn người nghỉ chân tại một quán trọ, Minh Nguyệt lén lút tìm đến Hàn Lạc.

Nhìn thấy nàng, Hàn Lạc vô cùng kinh ngạc: "Cô nương, sao lại đến đây? Nguy hiểm lắm!"

Minh Nguyệt nắm chặt tay chàng: "Tướng quân vì ta mà gặp nạn, ta sao có thể đứng nhìn?"

Hai người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy tiếng động bên ngoài. Một nhóm người mặc áo đen lẻn vào quán trọ, thẳng hướng phòng Hàn Lạc.

"Tiểu tâm!" Hàn Lạc đẩy Minh Nguyệt ra phía sau, rút kiếm nghênh chiến.

Trong đêm tối, đao kiếm va chạm loảng xoảng. Minh Nguyệt đứng trong góc, tim đập loạn nhịp. Nàng biết, đây nhất định là thích khách do thế lực đằng sau Ngụy Trung Hiền phái đến.

Đúng lúc nguy cấp, Minh Nguyệt chợt nghĩ ra một kế. Nàng lấy cây đàn tranh mang theo, gảy khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ".

Tiếng đàn vang lên trong đêm, những tên thích khách đang giao chiến bỗng dừng tay. Ánh mắt chúng trở nên mơ hồ, như bị khúc nhạc mê hoặc.

Hàn Lạc thừa cơ, nhanh chóng khống chế đám người kia. Nhưng khi định tra hỏi, bọn chúng đều cắn lưỡi tự sát.

"Quả nhiên là tay chân được đào tạo bài bản." Lý Thìn kiểm tra thi thể, mặt lộ vẻ lo lắng.

Hàn Lạc quay sang nhìn Minh Nguyệt: "Khúc nhạc của cô nương... quả nhiên có thần hiệu."

Minh Nguyệt lắc đầu: "Đây chỉ là tạm thời làm chúng mất cảnh giác. Nếu gặp cao thủ thực sự, e rằng sẽ không có tác dụng."

Sự việc đêm đó khiến Hàn Lạc thêm cảnh giác. Chàng biết, kẻ địch sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Quả nhiên, khi đến kinh thành, một trận phong ba lớn hơn đang chờ đợi chàng.

Tại triều đường, Hàn Lạc bị buộc tội ám sát đại thần. Mặc dù có thư minh oan của dân chúng trấn Thanh Thủy, nhưng vật chứng khó chối cãi - ngọc bội của chàng xuất hiện tại hiện trường.

Minh Nguyệt đứng ngoài điện, lòng như lửa đốt. Nàng biết, phải tìm bằng chứng chứng minh sự vô tội cho Hàn Lạc.

Sau nhiều nỗ lực, nàng cuối cùng cũng tìm ra manh mối: trước khi chết, Ngụy Trung Hiền từng gặp một vị quan lớn họ Lý. Mà vị Lý đại nhân này, chính là kẻ thù không đội trời chung của Hàn Lạc.

Nhưng làm thế nào để lấy được bằng chứng? Minh Nguyệt đột nhiên nghĩ đến khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ". Nếu khúc nhạc thực sự có thể khống chế tâm trí, vậy có thể...

Đêm đó, nàng đánh liều tìm đến phủ Lý đại nhân.

Dưới ánh trăng, phủ Lý đại nhân tĩnh mịch như tờ. Minh Nguyệt lén lút vào phủ, tìm đến thư phòng.

Đúng lúc nàng tìm thấy thư từ qua lại giữa Lý đại nhân và Ngụy Trung Hiền, bỗng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

"Tiểu thư Tạ," một giọng nói lạnh lùng vang lên, "ngươi quả nhiên đã đến."

Minh Nguyệt quay người, thấy Lý đại nhân đứng ở cửa, xung quanh là vệ sĩ vũ trang.

"Lý đại nhân," Minh Nguyệt bình tĩnh nói, "ngươi mới là kẻ chủ mưu ám sát Ngụy Trung Hiền."

Lý đại nhân cười lạnh: "Đúng vậy, nhưng ngươi đã không còn cơ hội nói ra rồi."

Hắn vung tay, vệ sĩ xông lên. Minh Nguyệt vội vàng gảy đàn, nhưng lần này, tiếng đàn không có tác dụng.

"Không cần phí công," Lý đại nhân cười nhạt, "ta đã biết bí mật khúc nhạc của ngươi, sớm đã bịt tai bọn chúng lại."

Minh Nguyệt trong lòng bàng hoàng, biết mình đã rơi vào bẫy.

Đúng lúc nguy cấp, một tiếng hét lớn vang lên: "Lý đại nhân, ngươi còn không chịu quy hàng!"

Cửa sổ vỡ tan, Thẩm Hàn Lạc dẫn theo cấm vệ xông vào. Hóa ra, sau khi Minh Nguyệt mất tích, chàng đã đoán được nàng sẽ đến đây, lập tức xin lệnh bắt giữ Lý đại nhân.

Lý đại nhân mặt mày tái nhợt: "Làm sao ngươi..."

Hàn Lạc lạnh lùng đáp: "Ta đã tìm thấy bằng chứng ngươi thông đồng với giặc nước ngoài. Ám sát Ngụy Trung Hiền chỉ là để bịt đầu mối."

Trận chiến nổ ra. Lý Thìn dẫn cấm vệ bao vây phủ đệ, nhanh chóng khống chế tình hình.

Sau khi Lý đại nhân bị bắt, Hàn Lạc bước đến bên Minh Nguyệt: "Cô nương, đã hết nguy hiểm rồi."

Minh Nguyệt nhìn chàng, nước mắt lưng tròng: "Tướng quân..."

Nhưng cả hai đều biết, trận chiến này tuy thắng lợi, nhưng những thế lực ngầm trong triều vẫn còn. Mà tình yêu của họ, vẫn còn nhiều trắc trở phía trước.

Dưới ánh trăng, hai người ôm nhau. Nhưng trên bầu trời, mây đen đang dần kéo tới.

Một cơn bão táp mới, sắp ập đến kinh thành...
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt