Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca > Chương 5: Khúc Ca Vĩnh Hằng

Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 591

Chương 5: Khúc Ca Vĩnh Hằng

Sau vụ án Lý đại nhân, triều đình rung chuyển. Thẩm Hàn Lạc không những được minh oan, còn được thăng chức Đô đốc, chưởng quản quân sự toàn quốc. Nhưng địa vị càng cao, chàng càng cảm thấy cô đơn.

Một đêm trăng sáng, chàng đứng trên lầu thành nhìn về phía nam, nơi Tạ Minh Nguyệt vẫn ở lại trấn Thanh Thủy. Sau khi sự việc kết thúc, nàng từ chối lời mời ở lại kinh thành của chàng, nói rằng muốn trở về bảo vệ khúc nhạc gia truyền.

"Tướng quân." Lý Thìn bước lên lầu, trên tay cầm một phong thư, "Tiểu thư Tạ gửi thư đến."

Hàn Lạc vội mở ra xem, trong thư chỉ vẻn vẹn mấy chữ: "Trăng sáng đêm nay, xin tấu một khúc."

Chàng lập tức hiểu ý, thân phận hiện tại không cho phép chàng tùy tiện rời kinh, nhưng âm thanh có thể truyền đi nghìn dặm.

Đúng giờ Tý, từ hướng nam vọng lại tiếng đàn tranh. Khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ" theo gió thoảng, xuyên qua núi sông, vang vọng đến kinh thành. Dân chúng trong thành đều dừng bước lắng nghe, những binh sĩ canh gác cũng thần sắc hòa hoãn.

Hàn Lạc đứng trên lầu thành, nhắm mắt thưởng thức. Trong tim chàng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, dường như thấy được bóng lưng thon thả của Minh Nguyệt dưới ánh trăng.

Nhưng yên bình không được bao lâu. Một tháng sau, biên cương lại truyền tin cấp báo: Quân Kim đại quân áp sát ải Sơn Hải.

Hàn Lạc nhận lệnh xuất chinh. Trước khi đi, chàng viết cho Minh Nguyệt một phong thư: "Chờ ta thắng trận trở về, ắt sẽ tìm nàng."

Lần này, chàng không ngờ rằng, đây là trận chiến khốc liệt nhất.

Tại ải Sơn Hải, quân Minh thua trận liên tiếp. Quân Kim không chỉ đông hơn, còn có nội ứng trong triều cung cấp binh lực. Hàn Lạc dẫn quân cố thủ, nhưng tình thế càng lúc càng nguy cấp.

Trong trấn Thanh Thủy, Minh Nguyệt nghe tin Hàn Lạc bị vây, trong lòng như lửa đốt. Nàng biết, phải làm gì đó.

"Tiểu thư," Tiểu Ngọc lo lắng nói, "ngài định làm gì?"

Minh Nguyệt ánh mắt kiên định: "Ta muốn ra biên cương."

Dân chúng trong trấn nghe tin, đều đến khuyên can. Nhưng Minh Nguyệt đã quyết: "Nếu không có tướng quân, trấn Thanh Thủy chúng ta sớm đã không còn. Nay tướng quân gặp nạn, ta sao có thể đứng nhìn?"

Thế là, nàng mang theo cây đàn tranh, một mình lên đường về phía bắc.

Trên đường đi, nàng chứng kiến cảnh tượng tiêu điều vì chiến tranh. Làng mạc hoang vu, dân chúng lưu lạc, khiến nàng càng thêm quyết tâm.

Khi đến gần ải Sơn Hải, chiến sự đang vô cùng ác liệt. Quân Kim bao vây nghiêm ngặt, Minh Nguyệt không thể vào được thành.

May thay, nàng gặp một đội quân tiếp viện do Lý Thìn dẫn đầu. Nhìn thấy nàng, Lý Thìn vô cùng kinh ngạc: "Tiểu thư Tạ, sao ngài lại đến đây?"

Minh Nguyệt nói: "Ta muốn gặp tướng quân."

Lý Thìn lắc đầu: "Không được, hiện tại thành bị vây chặt, không thể vào được."

Minh Nguyệt nhìn về phía thành trì phía xa, đột nhiên nảy ra một kế: "Vậy thì để ta ở ngoài thành tấu nhạc."

Đêm đó, dưới chân thành ải Sơn Hải, tiếng đàn tranh lại vang lên. Khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ" trong đêm gió, xuyên qua tường thành, vọng đến tai mọi binh sĩ.

Kỳ tích đã xảy ra. Nghe thấy tiếng đàn, quân Kim đột nhiên mất hết ý chí chiến đấu, còn quân Minh thì tinh thần phấn chấn. Hàn Lạc thừa cơ, dẫn quân phá vây, đánh bại quân Kim.

Sau trận chiến, Hàn Lạc lập tức xuống thành tìm Minh Nguyệt. Dưới ánh trăng, nàng vẫn ôm đàn, chỉ có điều gương mặt đã hốc hác.

"Vân Sơ!" Lần đầu tiên chàng gọi tên thật của nàng.

Minh Nguyệt ngẩng đầu, nở nụ cười yếu ớt: "Tướng quân, ta biết ngài nhất định sẽ thắng."

Nhưng ngay đêm hôm đó, Minh Nguyệt ngã bệnh. Những ngày tháng gian khổ trên đường, thêm việc dốc hết tâm lực tấu nhạc, khiến thân thể vốn đã yếu của nàng không chịu nổi.

Hàn Lạc đích thân chăm sóc, nhưng bệnh tình của nàng ngày càng nặng.

"Tướng quân," Minh Nguyệt nắm tay chàng, giọng yếu ớt, "ta sợ không thể theo ngài về kinh rồi."

Hàn Lạc siết chặt tay nàng: "Đừng nói vậy, ta nhất định sẽ tìm danh y chữa trị cho nàng."

Nhưng cả hai đều biết, thời gian không còn nhiều.

Một tháng sau, khi Hàn Lạc đưa Minh Nguyệt trở về trấn Thanh Thủy, nàng đã hấp hối.

Trong sân nhà họ Tạ, dưới gốc cây ngô đồng trăm tuổi, Minh Nguyệt nằm trên giường bệnh. Dân chúng trong trấn lũ lượt kéo đến, ai nấy đều thương tiếc.

"Tướng quân," Minh Nguyệt mỉm cười nhìn Hàn Lạc, "xin hãy cho ta tấu một khúc lần cuối."

Hàn Lạc gật đầu, đỡ nàng dậy.

Mười ngón tay thon lướt trên dây đàn, khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ" lần nữa vang lên. Nhưng lần này, tiếng đàn không còn an ủi tâm hồn, mà chứa đầy nỗi buồn ly biệt.

Khi khúc nhạc kết thúc, Minh Nguyệt buông tay. Cây đàn tranh rơi xuống đất, phát ra âm thanh trầm đục.

"Vân Sơ!" Hàn Lạc ôm chặt nàng, nước mắt rơi xuống lần đầu tiên.

Dân chúng trong trấn đều quỳ xuống, tiếng khóc vang khắp trời.

Sau khi Minh Nguyệt qua đời, Hàn Lạc từ chức, ở lại trấn Thanh Thủy. Chàng xây một thảo am bên cạnh mộ nàng, ngày ngày chăm sóc phần mộ, đêm đêm tấu khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ".

Một năm sau, Hàn Lạc cũng qua đời. Theo di nguyện của chàng, dân chúng chôn chàng bên cạnh Minh Nguyệt. Trên bia mộ khắc mấy chữ: "Trấn hồn minh nguyệt, vĩnh an hồn phách."

Về sau, dân chúng trong trấn đem khúc "Minh Nguyệt An Hồn Tụ" đổi tên thành "Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca", và câu chuyện của họ cũng được lưu truyền rộng rãi.

Mỗi khi đêm trăng sáng, người ta vẫn có thể nghe thấy tiếng đàn tranh vọng ra từ nghĩa trang, như lời hứa trăm năm của đôi trai gái năm nào.

Mà khúc nhạc ấy, trải qua bao thăng trầm, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân xứng đáng. Nó không còn là bảo vật khống chế nhân tâm, mà trở thành khúc ca bất tử ca ngợi tình yêu và hòa bình.

Trên nấm mộ, hoa lan nở rộ. Gió thoảng qua, như tiếng thì thầm của đôi lứa.

Và ánh trăng đêm ấy, sẽ mãi mãi chiếu sáng khúc trấn hồn này, chiếu sáng tình yêu bất diệt vượt qua sinh tử.

Trấn Thanh Thủy vẫn như xưa, sông nước hữu tình. Chỉ có điều, trong truyền thuyết dân gian, lại thêm một thiên tình sử cảm động lòng người.

Mà khúc "Minh Nguyệt Trấn Hồn Ca", sẽ cùng với ánh trăng, trường tồn cùng năm tháng...
Chương 4
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt