Thị trấn Giang Nam vào cuối xuân, sương mù buông xuống như một tấm màn the, phủ lên những mái ngói xanh và cây cầu đá một lớp ảo mộng. Ven sông Tô, liễu rủ phất phơ trong làn gió nhẹ, điểm xuyết vài cánh hoa đào cuối mùa theo dòng nước trôi xuôi.
Hiệu thuốc "Tĩnh Am" nằm khiêm tốn ở cuối phố đá, biển hiệu bằng gỗ tăm tối, khó nhận ra nếu không để ý kỹ. Sáng sớm, Vân Sơ mở cửa sổ gỗ, treo lên mấy bó thuốc mới phơi khô, hương thuốc thoang thoảng hòa quyện với hơi nước sông, tạo thành mùi hương đặc trưng của nơi này.
Nàng mặc bộ áo váy màu xám nhạt, tóc búi cao đơn giản, chỉ cài một chiếc trâm gỗ. Dù khuôn mặt thanh tú, đôi mắt lại ẩn chứa vẻ điềm đạm vượt tuổi. Đã ba năm kể từ khi cha mẹ qua đời vì dịch bệnh, một mình nàng gánh vác hiệu thuốc nhỏ này, ngày ngày chẩn bệnh bốc thuốc, chủ yếu chữa trị cho những người nghèo khó trong thị trấn.
"Tiên sinh Vân, tiên sinh Vân!" Một đứa trẻ chạy vội vào, mặt mày nhễ nhại mồ hôi, "Nhanh lên, bên bến tàu có người đánh nhau, có người bị thương nặng!"
Vân Sơ không chút chần chừ, xách hộp thuốc theo đứa trẻ chạy về phía bến tàu.
Bến tàu lúc này hỗn loạn vô cùng. Một nhóm mãng phu đang vây quanh một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, kẻ tay không, người cầm gậy, tình thế căng thẳng. Người đàn ông kia dù bị vây khốn, dáng vẻ vẫn đường hoàng, ánh mắt sắc bén quét qua đám người, trên tay áo đã thấm đầy máu.
"Đều dừng tay lại!" Vân Sơ bước tới, "Có thương tích gì cứ nói, sao phải đánh nhau?"
Mãng phu đầu đàn quay người, thấy là nàng, giọng điền dịu xuống: "Tiên sinh Vân, người này tự xưng là quan phủ mới đến, nói chúng tười trốn thuế, muốn bắt người!"
Người đàn ông kia nhíu mày, giọng nói trầm ấm: "Ta là Tạ Dục, quan phủ mới nhậm chức. Các người không những trốn thuế, còn công khai chống đối, thật đúng là không biết trời cao đất dày!"
Vân Sơ nhìn qua vết thương trên tay anh, nhẹ nhàng nói: "Đại nhân, vết thương của ngài cần xử lý ngay. Còn chuyện thuế má, sao không ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng?"
Tạ Dục lần đầu tiên chú ý đến người phụ nữ trước mặt. Nàng không đẹp rực rỡ, nhưng khí chất thanh tao, đôi mắt trong veo tựa nước hồ thu, khiến lòng người chợt lắng dịu. Anh khẽ gật đầu: "Được, ta cũng muốn nghe các người giải thích thế nào."
Trong hiệu thuốc Tĩnh Am, Vân Sơ cẩn thận xử lý vết thương cho Tạ Dục. Ngón tay thon dài của nàng nhẹ nhàng thao tác, động tác thành thục mà dịu dàng.
"Đại nhân," nàng vừa băng bó vừa nói, "những mãng phu kia không phải cố ý trốn thuế. Năm nay lũ lụt, thuyền bè ít hoạt động, thu nhập của họ không đủ nuôi gia đình. Họ đã nhiều lần đến phủ trình báo, nhưng không được giải quyết."
Tạ Dục nhíu mày: "Nhưng theo sổ sách, thuế thuyền bè năm nay đều đã được giảm."
Vân Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi phức tạp: "Sổ sách là sổ sách, thực tế là thực tế. Đại nhân mới đến, có lẽ chưa rõ tình hình thực sự ở Giang Nam."
Lời nói của nàng nhẹ nhàng nhưng thấm thía, khiến Tạ Dục chần chừ. Anh nhìn đôi tay khéo léo đang băng bó cho mình, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Lúc Tạ Dục rời đi, trời bất ngờ đổ mưa. Vân Sơ đưa cho anh một chiếc ô: "Trời mưa đường trơn, đại nhân cẩn thận."
Tạ Dục cầm chiếc ô còn vương hương thuốc, nhìn bóng lưng nàng khuất sau cửa, bỗng cảm thấy lần đầu tiên sau khi đến Giang Nam, có chút ấm áp.
Tối hôm đó, dưới ngọn đèn dầu, Tạ Dục lật giở sổ sách thuế, càng xem càng nhíu chặt mày. Những con số trước mắt rõ ràng không khớp với tình hình thực tế mà anh chứng kiến. Anh nhớ đến lời nói của Vân Sơ, trong lòng dần nảy sinh nghi ngờ.
Cùng lúc đó, trong hiệu thuốc Tĩnh Am, Vân Sơ đang phân loại dược liệu, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ. Mở cửa, một mãng phu ban ngày đứng đó, trên tay bưng mấy con cá tươi.
"Tiên sinh Vân, hôm nay nhờ có cô..." Người mãng phu ngượng ngùng nói.
Vân Sơ mỉm cười: "Không cần khách sáo. Vết thương của anh đỡ hơn chưa?"
"Đỡ nhiều rồi, đỡ nhiều rồi." Mãng phu gật đầu, giọng trầm xuống, "Chỉ là... vị quan phủ mới đó..."
"Đại nhân Tạ là người tốt." Vân Sơ nhẹ giọng, "Chỉ là mới đến chưa hiểu chuyện."
Sau khi tiễn mãng phu, Vân Sơ đứng trước cửa nhìn ra con sông đêm. Ánh trăng rải trên mặt nước, sóng vỗ nhẹ vào bờ. Nàng nhớ đến ánh mắt kiên định của Tạ Dục, trong lòng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Nàng biết, người đàn ông đó sẽ không giống như những quan viên trước đây, và sự xuất hiện của anh chắc chắn sẽ làm xáo trộn vùng nước tĩnh lặng này.
Quả nhiên, vài ngày sau, tin tức Tạ Dục điều tra sổ sách thuế lan khắp thị trấn. Có người khen ngợi, cũng có người chế nhạo, cho rằng anh không biết điều.
Một buổi chiều, Vân Sơ đang hái thuốc trong sân, bỗng nghe thấy tiếng ngựa hí. Quay đầu lại, thấy Tạ Dục đứng trước cổng, trên tay cầm chiếc ô ngày hôm đó.
"Đa tạ tiên sinh Vân đã giúp đỡ." Anh trao chiếc ô lại, khóe miệng thoáng nụ cười, "Vết thương của ta đã khỏi hẳn."
Vân Sơ tiếp nhận chiếc ô, phát hiện trên tay áo anh lại có vết máu mới.
"Đại nhân, đây là..."
Tạ Dục vội kéo tay áo xuống, ánh mắt lảng tránh: "Không sao, chút thương tích nhỏ."
Đúng lúc này, một người hàng xóm vội vã chạy đến: "Đại nhân Tạ, không tốt rồi! Có người đến phủ kiện, nói ngài... nói ngài thông đồng với bọn mãng phu!"
Tạ Dục sầm mặt, quay người định đi.
"Đợi đã!" Vân Sơ gọi anh lại, nhanh chóng lấy ra một gói thuốc, "Thuốc cầm máu, đại nhân nhớ thay băng."
Tạ Dục nhận lấy, trong mắt thoáng chút cảm kích: "Đa tạ."
Nhìn bóng lưng anh vội vã rời đi, Vân Sơ bỗng thấy lo lắng. Nàng biết, con đường Tạ Dục chọn đầy chông gai, nhưng chính sự cương trực ấy lại khiến nàng cảm động.
Đêm đó, mưa lại rơi. Vân Sơ ngồi bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi, trong tay vẫn cầm chiếc ô đã được trả lại. Trên ô còn vương chút hương thuốc, thoang thoảng như hơi thở của người ấy.
Nàng không ngờ rằng, cuộc gặp gỡ tình cờ này, sẽ trở thành khởi đầu cho một mối duyên phận thăng trầm. Và chiếc ô nhỏ, cũng sẽ trở thành sợi chỉ đỏ xuyên suốt câu chuyện của họ.
Trong đêm mưa Giang Nam, số phận hai người đã bắt đầu đan xen vào nhau...
Mưa Phủ Giang Nam
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 481