Mấy ngày sau, trời Giang Nam mưa bụi liên miên. Những hạt mưa nhỏ như sương rơi xuống mặt sông, hòa vào làn khói mờ ảo, khiến cả thị trấn như khoác lên mình một tấm voan the.
Vân Sơ đội nón lá, xách giỏ thuốc băng qua con phố đá. Hôm nay nàng phải đến thăm một cụ già bị hen suyễn ở cuối phố, thuốc dự trữ đã hết, cần kịp thời bổ sung.
Vừa bước đến cửa hiệu thuốc lớn "Tường Vân", nàng chợt nghe thấy tiếng tranh cãi.
"Ta đã nói rồi, không có tiền thì đừng mua thuốc!" Người bán hàng quát tháo một người đàn bà ăn mặc rách rưới.
Người đàn bà ôm đứa trẻ, giọng đầy cầu xin: "Xin hãy làm phúc, thằng bé sốt đã ba ngày rồi..."
Vân Sơ bước tới, nhẹ nhàng nói: "Chị về trước đi, trưa nay ta sẽ mang thuốc đến nhà chị."
Người đàn bà quay đầu, nhận ra Vân Sơ, mắt rưng rưng: "Tiên sinh Vân..."
Vân Sơ mỉm cười gật đầu, xoay người nói với người bán hàng: "Cho tôi một thang 'Ngân kiều tán', ghi vào sổ nợ của hiệu thuốc Tĩnh Am."
Người bán hàng sầm mặt: "Tiên sinh Vân, sổ nợ của cô đã..."
"Ta biết." Vân Sơ ngắt lời, vẫn bình tĩnh, "Cuối tháng sẽ thanh toán đủ."
Lúc quay người rời đi, nàng không hề hay biết rằng cảnh tượng ấy đã lọt vào ánh mắt của một người đứng dưới mái hiên đối diện.
Tạ Dục đứng dưới ô, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh đang dần khuất trong màn mưa. Hôm nay anh ra ngoài để điều tra vụ thuế má, không ngờ lại chứng kiến cảnh tượng này. Ánh mắt kiên định và dịu dàng của nàng khiến lòng anh chợt xao xuyến.
Anh nhớ đến lần đầu gặp mặt, đôi tay khéo léo của nàng khi băng bó vết thương; nhớ đến sự bình tĩnh, thấu tình đạt lý của nàng trước bến tàu hỗn loạn. Người phụ nữ này, tựa như đóa hoa lan trong khe núi, lặng lẽ tỏa hương, không màng thế sự.
"Đại nhân." Thị vệ bên cạnh khẽ nhắc nhở.
Tạ Dục như tỉnh giấc mộng, lặng lẽ đi theo hướng Vân Sơ biến mất. Anh không hiểu vì sao mình lại làm vậy, chỉ cảm thấy muốn nhìn thấy nàng thêm chút nữa.
Vân Sơ không hề hay biết có người đang âm thầm theo dõi. Nàng vội vã giữa màn mưa, dừng chân trước mỗi căn nhà tồi tàn, đưa thuốc cho những bệnh nhân nghèo khó. Có lúc là cụ già tay chân run rẩy, có lúc là trẻ thơ mặt mày hốc hác. Trên môi nàng luôn nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt ấm áp như có thể xua tan cái ẩm ướt của trời mưa.
Tạ Dục theo sau nàng, đi qua mấy con ngõ nhỏ. Anh nhìn thấy nàng cúi người xuống thấp khi bước vào căn lều rách nát; nhìn thấy nàng kiên nhẫn dặn dò bệnh nhân cách sắc thuốc; nhìn thấy nàng lặng lẽ để lại vài đồng bạc trên chiếc giường cũ kỹ. Tất cả những hành động ấy đều tự nhiên như hơi thở, không chút màu mè.
Mưa càng lúc càng nặng hạt. Tạ Dục nhận thấy vai áo Vân Sơ đã ướt sũng, nhưng nàng dường như không màng để ý. Anh do dự một chút, rồi bước nhanh về phía trước.
"Tiên sinh Vân."
Vân Sơ quay người, hơi ngạc nhiên khi thấy Tạ Dục. Mưa bụi bám đầy tóc mai nàng, trong mắt thoáng chút bối rối: "Đại nhân Tạ, sao ngài lại ở đây?"
Tạ Dục đưa ô che cho nàng: "Trời mưa to, ta tiễn cô về."
Hai người cùng bước dưới một chiếc ô. Khoảng cách gần khiến Vân Sơ có thể ngửi thấy mùi hương thanh khiết phảng phất trên người Tạ Dục, khác hẳn với mùi thuốc nam quen thuộc của nàng.
"Đại nhân không phải lo việc quan sao?" Vân Sơ khẽ hỏi.
Tạ Dục nhìn thẳng về phía trước: "Việc quan không bao giờ hết, nhưng người tốt như cô thì không dễ gặp."
Vân Sơ khẽ cười, không đáp lại. Nàng chỉ lặng lẽ thu nhỏ vòng tay, tránh chạm vào người anh.
Hai người đi qua cây cầu đá, dưới chân cầu nước chảy róc rách, trên sông thuyền đánh cá neo đậu thưa thớt. Khói bếp từ những ngôi nhà ven sông tỏa ra, hòa vào màn mưa, tạo nên một bức tranh thủy mặc.
"Ta nghe nói, tiên sinh Vân thường xuyên chữa bệnh miễn phí cho dân nghèo." Tạ Dục phá vỡ sự im lặng.
Vân Sơ nhìn những hạt mưa rơi trên mặt sông, giọng nhẹ nhàng: "Cha ta từng nói, nghề y là để cứu người, không phải để kiếm tiền."
"Nhưng hiệu thuốc của cô nghe nói còn thiếu nợ?"
"Vậy thì sao?" Vân Sơ quay sang nhìn anh, đôi mắt trong veo, "So với mạng người, mấy món nợ kia đáng là bao."
Tạ Dục chợt cảm thấy hổ thẹn. Những ngày qua, anh vì chuyện thuế má mà phiền lòng, nào ngờ người trước mắt này đã âm thầm gánh vác nhiều việc thiện như vậy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, không biết từ lúc nào, cơn mưa đã ngớt. Ánh nắng xuyên qua mây chiếu xuống, cầu vồng xuất hiện trên bầu trời phía đông.
Khi đến cửa hiệu thuốc Tĩnh Am, Vân Sơ dừng bước: "Đa tạ đại nhân đưa tiễn."
Tạ Dục nhìn nàng, trong lòng chợt dâng lên một sự lưu luyến kỳ lạ. Anh đưa chiếc ô cho nàng: "Giữ lấy đi, trời có thể còn mưa nữa."
Vân Sơ định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của anh, nàng bỗng do dự.
Đúng lúc này, một thị vệ vội vã chạy đến: "Đại nhân, không tốt rồi! Có biến ở bến tàu!"
Tạ Dục vội vã quay người, nhưng sau đó lại dừng bước, quay đầu nói với Vân Sơ: "Tiên sinh Vân, nếu có khó khăn gì, cứ đến phủ tìm ta."
Nhìn bóng lưng anh dần khuất sau góc phố, Vân Sơ khẽ vươn tay vuốt lên chiếc ô còn vương hơi ấm. Trong lòng nàng dấy lên một cảm xúc lạ kỳ, tựa như hồ nước yên ả bỗng gợn sóng.
Buổi tối, Vân Sơ ngồi bên cửa sổ chép đơn thuốc, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ. Mở cửa, một lão bà đứng đó, trên tay bưng mấy quả trứng gà.
"Tiên sinh Vân, hôm nay nhờ có cô, thằng bé nhà tôi mới..." Lão bà nghẹn lời.
Vân Sơ vội mời bà vào nhà: "Bà đừng khách sáo, đó là trách nhiệm của ta."
Sau khi tiễn lão bà, Vân Sơ đứng trước hiên nhìn trời đêm. Mây đen che kín mặt trăng, e rằng đêm nay lại có mưa.
Nàng nhìn chiếc ô được cẩn thận đặt ở góc tường, trong lòng chợt nhớ đến ánh mắt kiên định của Tạ Dục. Người đàn ông đó, giống như cơn gió mạnh thổi qua mặt hồ, khiến cuộc sống bình lặng của nàng dậy sóng.
Không biết vụ việc ở bến tàu hôm nay thế nào? Anh ấy có bị thương không?
Vân Sơ khẽ lắc đầu, cố gạt bỏ những suy nghĩ đó. Nàng biết mình chỉ là một nữ y, còn anh là quan phủ, vốn dĩ không cùng một thế giới.
Nhưng trong đáy lòng, có một tiếng nói nhỏ nhẹ nhàng vang lên: Có phải duyên phận thực sự đã đến rồi không?
Đêm khuya, mưa rơi trở lại. Tiếng mưa rơi trên mái ngói, tựa như khúc nhạc của trời đất, cũng như tiếng lòng của kẻ đang thao thức.
Ở phủ đường, Tạ Dục đang đọc công văn dưới ngọn đèn. Bỗng anh ngẩng đầu lên, nhìn ra cửa sổ nơi màn mưa giăng kín, không hiểu sao lại nhớ đến đôi mắt trong veo của Vân Sơ.
Anh cầm lấy bút lông, định viết gì đó, nhưng rồi lại thôi. Trong lòng anh biết rõ, chốn quan trường đầy hiểm ác này, không nên kéo nàng vào.
Nhưng con tim, lại không nghe theo lý trí.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi. Giọt mưa rơi xuống mặt sông, gợn sóng lăn tăn, tựa như nỗi lòng của đôi trai gái, dù cố kìm nén vẫn không ngừng dậy sóng.
Một ngày mưa Giang Nam, một lần gặp gỡ tình cờ, đã gieo mầm cho một mối tình thầm kín. Mà câu chuyện của họ, mới chỉ vừa bắt đầu...
Mưa Phủ Giang Nam
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 479