Tin tức lan nhanh như lửa cháy đồng: Tạ Dục đụng phải con rắn độc Giang Nam - Tô thị tộc. Vị tộc trưởng Tô thị không chỉ là ngoại thích của triều đình, còn khống chế hơn phân nửa ngành vận tải đường thủy Giang Nam, mạng lưới quan hệ chằng chịt như tơ nhện.
Sáng sớm hôm ấy, Vân Sơ đang phơi thuốc trước hiên, bỗng thấy một đoàn người áo đen ập tới. Người cầm đầu cung kính thi lễ: "Tiên sinh Vân, lão gia chúng tôi mời tiên sinh qua phủ một chuyến."
"Lão gia của các người là?"
"Tô lão gia."
Vân Sơ chợt nhớ đến lời đồn đại gần đây, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Nhưng nghĩ đến bệnh nhân, nàng vẫn xách hộp thuốc theo họ đi.
Tô phủ nằm ở nơi phong cảnh hữu tình nhất bên sông, đình đài lâu các trùng trùng điệp điệp, xa hoa không kém vương phủ. Trong phòng khách, Tô Hoằng - tộc trưởng Tô thị - đang nằm dài trên sập gỗ, hai bên có tỳ nữ đang quạt hầu.
"Tiên sinh Vân phải không?" Tô Hoằng mở mắt, ánh mắt sắc lẹm như dao, "Nghe nỏi y thuật của ngươi rất cao minh."
Vân Sơ thi lễ: "Lão gia quá khen, tiểu nữ chỉ biết chút nghề y thô thiển."
Tô Hoằng ra hiệu cho tỳ nữ lui xuống, hạ giọng: "Ta muốn nhờ ngươi chẩn một ca bệnh."
Hóa ra, con trai thứ của Tô Hoằng mắc chứng kỳ bệnh, toàn thân phát ban, ngứa ngáy khó chịu. Mấy danh y trong phủ đều bó tay, nghe đồn Vân Sơ có thuốc hay nên mới tìm đến.
Vân Sơ sau khi chẩn bệnh, viết ra một đơn thuốc: "Công tử mắc bệnh do thấp nhiệt, cần thanh nhiệt trừ thấp. Nhưng..." nàng dừng lại, "công tử gần đây có dùng qua loại thuốc bắc gì không?"
Tô Hoằng hơi biến sắc: "Sao ngươi biết?"
"Trong mạch có dấu hiệu ngộ độc nhẹ." Vân Sơ nói, "Nếu không giải độc trước, uống thuốc gì cũng vô dụng."
Tô Hoằng trầm mặc hồi lâu, bỗng vỗ tay: "Tốt! Quả nhiên là danh bất hư truyền!"
Khi Vân Sơ rời khỏi Tô phủ, Tô Hoằng sai người đưa nàng một túi bạc nặng. Vân Sơ từ chối: "Tiểu nữ chữa bệnh, chỉ lấy tiền thuốc, không nhận thù lao."
Tô Hoằng cười lạnh: "Tiên sinh Vân, ở Giang Nam này, có một số chuyện tốt nhất đừng nên hỏi quá sâu."
Lời nói đó khiến Vân Sơ cảm thấy bất an. Trên đường về, nàng nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim đập loạn nhịp: Tạ Dục đang dẫn theo một đội nha dịch, lục soát một kho thóc của Tô thị.
Hai người chạm mặt nhau, Tạ Dục cũng hơi ngạc nhiên. Anh bước tới: "Tiên sinh Vân, sao lại đến chỗ này?"
Vân Sơ chưa kịp trả lời, một tên gia đinh Tô phủ đã vội nói: "Tiên sinh Vân vừa khám bệnh cho nhị công tử chúng tôi xong."
Tạ Dục nghe vậy, ánh mắt trở nên phức tạp. Anh gật đầu với Vân Sơ, quay người tiếp tục chỉ huy lục soát.
Vân Sơ đứng đó, đột nhiên hiểu ra lời cảnh báo của Tô Hoằng. Có lẽ, việc nàng chữa bệnh cho con trai họ Tô đã vô tình khiến nàng bị cuốn vào vòng xoáy này.
Quả nhiên, tối hôm đó, Vân Sơ đang chuẩn bị đóng cửa hiệu thuốc thì có người tìm đến. Đó là một thương nhân ăn mặc chỉnh tề, tự xưng họ Trương.
"Tiên sinh Vân," hắn nói, "nghe nỏi ngươi hôm nay đã chẩn bệnh cho nhị công tử họ Tô?"
Vân Sơ cảnh giác: "Đúng vậy, có chuyện gì sao?"
Hắn ta cười: "Không có gì, chỉ là... ngươi có phát hiện ra điều gì bất thường không?"
Vân Sơ lập tức nhớ đến dấu hiệu ngộ độc trong mạch của nhị công tử họ Tô, nhưng nàng lắc đầu: "Tiểu nữ chỉ biết chữa bệnh, không quan tâm chuyện khác."
Sau khi thương nhân kia rời đi, Vân Sơ đứng trước cửa rất lâu. Nàng biết mình đã vô tình chạm phải một bí mật to lớn.
Hai ngày sau, tin dữ truyền đến: Tạ Dục bị cách chức vì tội vu cáo. Nguyên nhân là do anh điều tra kho thóc của Tô thị, nhưng không tìm thấy bằng chứng tham ô, ngược lại bị buộc tội trì hoãn việc vận chuyển lương thực cứu trợ.
Vân Sơ nghe tin, không kìm được lòng mình, vội vã chạy đến phủ đường.
Tại công đường, Tạ Dục đang cởi bỏ quan phục, dáng vẻ tiều tụy nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Khi thấy Vân Sơ, anh hơi ngẩn ra.
"Đại nhân..." Vân Sơ không biết nên nói gì.
Tạ Dục cười khẽ: "Tiên sinh Vân yên tâm, ta không sao."
Đúng lúc này, một toán quan binh ập tới, người cầm đầu hô to: "Tạ Dục, ngươi còn bị khép tội thông đồng với giặc!"
Mọi người đều sửng sốt. Tên quan binh giơ ra một phong thư: "Đây là thư từ giữa ngươi và giặc cướp, còn không chịu nhận tội!"
Tạ Dục giận dữ: "Các ngươi vu cáo!"
"Vu cáo?" Tên quan binh cười lạnh, "Vậy ngươi giải thích thế nào về việc tên giặc cướp bị thương kia được cứu chữa ở hiệu thuốc Tĩnh Am?"
Vân Sơ sững người. Nàng chợt nhớ đến tuần trước, quả nhiên có một người bị thương nặng được đưa đến hiệu thuốc. Lúc đó nàng chỉ chú tâm cứu chữa, nào ngờ...
"Chuyện này không liên quan đến tiên sinh Vân." Tạ Dục nói, "Nàng chỉ làm nhiệm vụ của một người thầy thuốc."
"Không liên quan?" Tên quan binh quay sang nhìn Vân Sơ, "Vậy ngươi có dám thề rằng không hề biết thân phận thực sự của tên giặc cướp đó?"
Vân Sơ tái mặt. Nàng thực sự không hề hay biết.
Trong lúc bối rối, Tạ Dục bỗng bước lên trước, che chắn cho nàng: "Ta đã nói, chuyện này không liên quan đến nàng. Mọi tội lỗi, ta một mình chịu trách nhiệm."
Vân Sơ nhìn bóng lưng kiên định của anh, trong lòng dâng lên một luồng khí nóng. Nàng biết, anh đang đứng ra bảo vệ mình.
Cuối cùng, Tạ Dục bị giải đi. Trước khi đi, anh quay đầu lại nhìn Vân Sơ một cái, ánh mắt như muốn nói điều gì.
Đêm đó, Vân Sơ trằn trọc không yên. Nàng biết mình phải làm gì đó. Nàng nhớ đến dấu hiệu ngộ độc của nhị công tử họ Tô, nhớ đến thương nhân họ Trương kỳ lạ, nhớ đến vụ cứu chữa tên giặc cướp đáng ngờ.
Sáng sớm hôm sau, Vân Sơ tìm đến nhà của một lão mãng phu từng được nàng cứu chữa.
"Lão Bối thúc, cháu muốn hỏi về chuyện tên giặc cướp đó..."
Lão mãng phu thở dài: "Tiên sinh Vân, chuyện này phức tạp lắm. Tên giặc cướp đó thực ra là người của Tô thị, vì bất mãn nên mới phản lại chủ, bị đuổi giết."
Vân Sơ giật mình: "Vậy sao lại vu cáo cho đại nhân Tạ?"
"Bởi vì đại nhân Tạ đang điều tra chuyện tham ô của Tô thị." Lão mãng phu hạ giọng, "Tô thị sợ bại lộ, nên mới dựng lên vở kịch này."
Vân Sơ nghe xong, trong lòng đã rõ. Nàng biết, mình phải tìm bằng chứng để minh oan cho Tạ Dục.
Nhưng Tô thị thế lực lớn, bằng chứng đâu dễ tìm? Đúng lúc này, nàng chợt nhớ đến một chi tiết: lần chữa bệnh cho nhị công tử họ Tô, nàng đã phát hiện trong đơn thuốc cũ của hắn có một vị thuốc rất kỳ lạ.
Vị thuốc đó tên là "Hồng sam thảo", bề ngoài dùng để bổ khí dưỡng huyết, nhưng nếu kết hợp với một số vị thuốc khác, sẽ trở thành chất độc gây nghiện. Mà loại độc dược này, chính là thứ mà bọn buôn lậu thường dùng để khống chế thuộc hạ.
Vân Sơ vội vàng lục lại sách thuốc, tìm thấy ghi chép về Hồng sam thảo. Quả nhiên, đặc tính của nó khớp với những gì nàng nghi ngờ.
Nhưng làm thế nào để lấy được bằng chứng? Vân Sơ đột nhiên nhớ đến thương nhân họ Trương. Có lẽ, hắn chính là đầu mối quan trọng.
Thế là, Vân Sơ bắt đầu âm thầm điều tra. Nàng lấy cớ chữa bệnh, đến những nơi thương nhân họ Trương thường lui tới. Quả nhiên, nàng phát hiện hắn thường xuyên ra vào một tiệm cầm đồ.
Một lần tình cờ, Vân Sơ nghe được cuộc nói chuyện của họ Trương với chủ tiệm cầm đồ: "Mẻ hàng này phải nhanh chóng chuyển đi, Tô lão gia đã nổi giận rồi."
Vân Sơ tim đập loạn nhịp. Nàng biết, mình đã tìm đúng hướng.
Nhưng ngay tối hôm đó, khi Vân Sơ vừa trở về hiệu thuốc, đã thấy cửa bị phá. Trong nhà lộn xộn, sách vở, thuốc men vung vãi khắp nơi. Trên bàn có một cây dao găm cắm vào một mảnh giấy: "Biết thì đừng nói, nếu không..."
Vân Sơ tái mặt, nhưng trong lòng lại trỗi dậy một sự kiên định. Nàng biết, mình không thể lùi bước.
Đêm khuya, nàng ngồi dưới ngọn đèn dầu, viết lại tất cả những manh mối đã thu thập được. Nàng biết, chỉ cần đem những thứ này công khai, Tạ Dục sẽ được minh oan.
Nhưng làm thế nào để đưa những bằng chứng này ra ngoài? Tô thị đã cho người canh giữ khắp nơi, mọi hành động của nàng đều bị theo dõi.
Đúng lúc bế tắc, nàng chợt nhớ đến một người: lão mãng phu họ Lý. Ông ta thường xuyên chở hàng ra vào thành, có lẽ có cách.
Sáng sớm hôm sau, Vân Sơ giả vờ đi mua thuốc, lén đưa phong thư cho lão Lý. Nhưng vừa ra khỏi cửa hiệu thuốc, nàng đã bị một nhóm người chặn lại.
"Tiên sinh Vân," tên cầm đầu cười lạnh, "mời cô đi một chuyến."
Vân Sơ bị bắt giải đến Tô phủ. Trong phòng khách, Tô Hoằng đang ngồi uống trà.
"Tiên sinh Vân," hắn nói, giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa sát cơ, "ngươi quả nhiên không biết điều."
Vân Sơ đứng thẳng người: "Lão gia Tô, làm việc ác tất có báo ứng."
Tô Hoằng ném vỡ tách trà: "Vậy thì xem ai báo ứng ai trước!"
Đúng lúc nguy cấp, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hô: "Quan phủ đến!"
Cánh cửa mở ra, Tạ Dục dẫn theo một đội quan binh xông vào. Anh đã được thả ra!
"Tô Hoằng!" Tạ Dục hét, "Ngươi còn không chịu quy hàng!"
Hóa ra, lão Lý đã kịp thời đưa thư của Vân Sơ cho thượng quan. Thượng quan lập tức phái người điều tra, quả nhiên phát hiện bằng chứng Tô thị thông đồng với giặc cướp, buôn lậu muối sắt.
Tô Hoằng tái mặt, ngã ngồi xuống đất.
Tạ Dục bước đến bên Vân Sơ, ánh mắt dịu dàng: "Đa tạ tiên sinh Vân."
Vân Sơ nhìn anh, bỗng thấy mắt cay cay. Những ngày qua, bao nỗi sợ hãi, lo lắng, giờ đây đều hóa thành niềm vui.
Nhưng cả hai đều biết, trận chiến này mới chỉ bắt đầu. Tô thị tuy bị bắt, nhưng thế lực của họ vẫn còn, và những hiểm nguy phía trước vẫn chờ đợi.
Dưới ánh nắng chiều, hai người đứng trong sân Tô phủ, bóng dài in trên mặt đất. Gió thổi nhẹ, mang theo hương sen từ bờ sông.
Tạ Dục nhìn Vân Sơ, trong lòng trào dâng tình cảm khó tả. Anh biết, từ giây phút nàng đứng ra bảo vệ mình, trái tim anh đã không còn thuộc về chính mình nữa.
Nhưng chốn quan trường đầy hiểm ác, anh có nên kéo nàng vào không?
Còn Vân Sơ, nàng nhìn Tạ Dục dưới ánh hoàng hôn, trong lòng cũng dâng lên một nỗi niềm khó tả. Nàng biết, mình đã không còn là nữ y bình thường ngày nào nữa. Trái tim nàng, đã bị cuốn vào vòng xoáy này.
Và vòng xoáy ấy, mới chỉ vừa bắt đầu...
Mưa Phủ Giang Nam
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 477