Sau vụ án Tô thị, Tạ Dục không những được phục chức, còn được thăng làm Án sát sứ Giang Nam, chuyên trách xét xử các vụ án. Nhưng địa vị càng cao, nguy hiểm càng lớn. Những thế lực ngầm trong giới quan trường Giang Nam bắt đầu nhắm vào chàng, mà Vân Sơ trở thành điểm yếu chí mạng của chàng.
Một buổi tối, Tạ Dục đang xử lý công văn trong thư phòng thì nhận được một phong thư bí mật. Trong thư chỉ vẻn vẹn mấy chữ: "Muốn giữ mạng Vân Sơ, hãy rời khỏi Giang Nam."
Tạ Dục siết chặt nắm tay, tờ giấy trong tay nhàu nát. Chàng hiểu rõ, đối thủ đã bắt đầu ra tay. Mà Vân Sơ, người con gái dịu dàng kiên cường ấy, đang trở thành mục tiêu của chúng chỉ vì chàng.
Cùng lúc đó, tại hiệu thuốc Tĩnh Am, Vân Sơ cũng gặp phải sự uy hiếp. Mấy tên du đãng đến quấy nhiễu, đập phá cửa sổ, thậm chí còn đe dọa bệnh nhân. Dân làng tuy giúp đỡ, nhưng không thể ngăn cản những âm mưu thâm độc này.
"Tiên sinh Vân," một lão nhân trong thôn lo lắng khuyên, "ngươi nên tránh đi một thời gian."
Vân Sơ lắc đầu, tiếp tục bốc thuốc cho bệnh nhân: "Nếu ta đi, mọi người làm sao có thuốc uống?"
Nhưng trong lòng nàng biết rõ, mối đe dọa thực sự không phải là mấy tên du đãng, mà là thế lực ngầm đằng sau chúng. Nàng nhớ đến ánh mắt lo lắng của Tạ Dục những ngày gần đây, nhớ đến những vị khách kỳ lạ thường xuyên xuất hiện trước hiệu thuốc.
Đêm đó, Vân Sơ chưa ngủ. Nàng ngồi dưới ngọn đèn dầu, nhìn ra ngoài cửa sổ bóng đêm âm u. Nàng biết mình phải đưa ra lựa chọn: ở lại sẽ trở thành gánh nặng cho Tạ Dục, rời đi thì lòng không nỡ.
Sáng sớm hôm sau, một vị khách bất ngờ tìm đến. Đó là một phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng, tự xưng là di mẫu của Tạ Dục.
"Tiên sinh Vân," bà ta nói thẳng, "Dục nhi vì cô mà từ chối hôn sự với Lý thượng thư phủ, điều này đã chạm trán đại nhân trong triều."
Vân Sơ sững người. Nàng không hề biết Tạ Dục vì nàng mà từ chối một cuộc hôn nhân có thể giúp chàng thăng tiến.
"Lão thân biết cô là người tốt." Di mẫu Tạ Dục thở dài, "Nhưng chốn quan trường vốn dĩ phức tạp. Dục nhi vì cô mà đắc tội với rất nhiều người, nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ..."
Lời nói của bà không hoàn tất, nhưng ý tứ đã rõ. Vân Sơ cúi đầu, ngón tay thon dài siết chặt viền áo.
Sau khi tiễn di mẫu Tạ Dục, Vân Sơ đứng rất lâu trước hiên. Nàng nhớ đến lần đầu gặp Tạ Dục, nhớ đến những ngày tháng hai người cùng nhau vượt qua khó khăn. Nhưng giờ đây, tình cảm của nàng lại trở thành trở ngại trên con đường quan lộ của chàng.
Buổi tối, Tạ Dục tìm đến. Dáng vẻ chàng có vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp khi nhìn thấy Vân Sơ.
"Vân Sơ, ta..." Chàng vừa mở miệng đã bị nàng ngắt lời.
"Đại nhân," Vân Sơ cúi đầu, tránh ánh mắt chàng, "tiểu nữ... muốn rời khỏi Giang Nam."
Tạ Dục sửng sốt: "Vì sao?"
"Tiểu nữ muốn đi tìm thảo dược quý." Vân Sơ nói lời nói dối đã chuẩn bị sẵn, "Vả lại... cũng muốn ra ngoài mở mang kiến thức."
Tạ Dục im lặng hồi lâu. Chàng nhìn Vân Sơ, như muốn thấu suốt tâm can nàng: "Có phải vì ta không?"
Vân Sơ lắc đầu, cố kìm nén xúc động: "Không phải. Chỉ là... tiểu nữ cảm thấy bản thân cần phải trưởng thành hơn."
Đêm hôm đó, hai người đứng trước hiên nhìn trăng. Ánh trăng rọi xuống mặt đất, in bóng hai người kéo dài, gần trong gang tấc mà xa cách ngàn trùng.
"Vân Sơ," Tạ Dục khẽ gọi, "ta biết ngươi đang lo lắng cho ta. Nhưng ta không sợ..."
"Nhưng tiểu nữ sợ!" Vân Sơ lần đầu tiên cắt ngang lời chàng, giọng nói nghẹn ngào, "Tiểu nữ sợ vì mình mà hại chết đại nhân, sợ nhìn thấy đại nhân bị thương, thậm chí..."
Nàng không nói hết câu, nhưng Tạ Dục đã hiểu. Chàng đưa tay định lau nước mắt cho nàng, nhưng lại thôi.
Hai người cứ thế đứng im lặng dưới ánh trăng. Tiếng côn trùng rên rỉ trong đêm, như khúc bi ca cho tình yêu sắp chia ly.
Sáng sớm hôm sau, khi Tạ Dục rời đi, Vân Sơ bắt đầu thu dọn hành lý. Nàng biết mình phải rời đi thật nhanh, trước khi đối thủ của Tạ Dục kịp ra tay.
Nhưng trước khi đi, nàng còn một việc phải làm. Nàng đến thăm từng nhà bệnh nhân, dặn dò cẩn thận cách dùng thuốc, giao lại cho lão Lý một ít tiền, nhờ ông chăm sóc những bệnh nhân nghèo.
Buổi tối, dưới ngọn đèn dầu, Vân Sơ viết thư cho Tạ Dục. Nét chữ nàng run rẩy, mực loang thành vệt:
"Tạ lang đại nhân:
Tiểu nữ thô tục, được đại nhân xem trọng, thực là phúc ba đời. Nhưng tiểu nữ chỉ muốn cứu người, không muốn trở thành gánh nặng cho đại nhân. Xin đại nhân hãy vì đại cuộc, đừng lưu luyến tiểu nữ.
Chúc đại nhân sớm thực hiện lý tưởng, cứu giúp dân chúng.
Vân Sơ kính bái."
Viết xong, nền nhòe một giọt nước mắt. Vân Sơ vội vàng lau đi, cẩn thận gấp lá thư lại, đặt lên bàn.
Sáng sớm hôm sau, khi bình minh vừa ló dạng, Vân Sơ lặng lẽ rời khỏi thị trấn. Nàng chỉ mang theo một gói thuốc và chiếc ô Tạ Dục tặng.
Trên bến tàu, sương sớm chưa tan. Vân Sơ đứng trên thuyền, nhìn về phía thị trấn dần khuất trong sương. Trong lòng nàng trống rỗng, nhưng lại có một sự thanh thản kỳ lạ.
Nàng biết, đây là lựa chọn tốt nhất. Dù đau lòng, nhưng ít nhất có thể bảo vệ an toàn cho Tạ Dục.
Khi thuyền rời bến, Vân Sơ không biết rằng, trên bờ, Tạ Dục đang đứng trong bụi cây, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng nàng. Sáng sớm, chàng nhận được tin Vân Sơ rời đi, vội vàng chạy đến, nhưng cuối cùng lại không dám tiến lên ngăn cản.
Chàng biết, Vân Sơ làm vậy là vì chàng. Mà chàng, cũng không thể ích kỷ giữ nàng lại.
"Vân Sơ," chàng thì thầm, "đợi ta. Đợi ta dẹp yên chuyện ở Giang Nam, nhất định sẽ tìm ngươi."
Thuyền dần khuất trong sương mai. Tạ Dục đứng rất lâu trên bờ, cho đến khi mặt trời lên cao, sương tan hết mới quay người rời đi.
Trên đường về phủ, chàng gặp lão Lý. Ông ta đưa cho chàng một gói thuốc: "Đây là tiên sinh Vân dặn ta giao cho đại nhân. Nói là... có thể giải độc."
Tạ Dục cầm lấy gói thuốc, trong lòng càng thêm đau nhói. Đến lúc cuối cùng, nàng vẫn lo lắng cho chàng.
Trở về phủ, Tạ Dục mở gói thuốc ra. Ngoài một ít thuốc giải độc thông thường, còn có một chiếc khăn tay thêu hoa lan, trên đó dùng chỉ tơ thêu mấy chữ nhỏ: "Bình an."
Tạ Dục cầm chặt chiếc khăn tay, trong lòng trào dâng quyết tâm. Chàng biết, mình phải nhanh chóng dẹp yên những thế lực ngầm ở Giang Nam, chỉ có như vậy mới có thể an toàn đón Vân Sơ trở về.
Thế là, Tạ Dục bắt đầu ra tay mạnh mẽ. Chàng điều tra các vụ tham nhũng, trừng trị quan lại tham lam, khiến giới quan trường Giang Nam chấn động. Đối thủ nhiều lần ám hại, nhưng nhờ có thuốc giải độc của Vân Sơ, chàng đều thoát hiểm.
Mỗi đêm, dưới ngọn đèn, chàng thường lấy chiếc khăn tay ra ngắm nhìn. Hình bóng Vân Sơ dưới ánh trăng, nụ cười dịu dàng khi bốc thuốc, ánh mắt kiên định khi đối mặt với hiểm nguy... từng hình ảnh ấy đều trở thành động lực cho chàng.
Trong lúc đó, Vân Sơ đi đến một thị trấn nhỏ ở Giang Bắc. Nàng mở một hiệu thuốc nhỏ, tiếp tục chữa bệnh cứu người. Tuy cuộc sống yên bình, nhưng đêm đêm nàng thường mơ thấy cảnh tượng dưới ánh trăng với Tạ Dục.
Một lần, khi đang mua thuốc ở chợ, nàng nghe được tin tức về Tạ Dục. Người ta nói vị Án sát sứ mới đến đã dẹp yên nhiều thế lực ngầm, được dân chúng gọi là "Tạ Thanh Thiên."
Vân Sơ nghe xong, khóe mắt ươn ướt. Nàng biết, người mình yêu đang thực hiện lý tưởng, điều đó khiến nàng vui mừng khôn xiết.
Nhưng nàng cũng biết, thời điểm hai người gặp lại vẫn chưa đến. Bởi tin tức từ Giang Nam cho biết, vẫn còn nhiều thế lực ngầm chưa bị trừ khử, Tạ Dục vẫn đang đối mặt với nguy hiểm.
Một đêm, Vân Sơ ngồi dưới ngọn đèn dầu, lấy ra chiếc ô Tạ Dục tặng. Chiếc ô đã cũ, nhưng nàng vẫn giữ gìn cẩn thận. Trên ô còn lưu lại chút hương thơm ngày đó, thoang thoảng như hơi thở của chàng.
Nàng nhớ đến lời hứa của Tạ Dục: "Dù trời có mưa to thế nào, ta cũng sẽ che chở cho nàng."
Giờ đây, trời không mưa, nhưng người đã cách xa.
Vân Sơ thở dài, cất chiếc ô đi. Nàng biết mình phải kiên nhẫn chờ đợi, chờ đến ngày bình yên trở lại, chờ đến ngày có thể trở về bên chàng.
Nhưng nàng không ngờ rằng, ngày đó đang đến rất gần...
Trong khi Vân Sơ đang trông ngóng, Tạ Dục ở Giang Nam cũng đang tích cực chuẩn bị. Chàng biết, chỉ có dẹp yên hoàn toàn những thế lực ngầm, mới có thể yên tâm đón nàng trở về.
Một trận bão tố mới sắp ập đến Giang Nam, mà kết quả của nó sẽ quyết định số phận của đôi trai gái...
Mưa Phủ Giang Nam
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 480