Hai năm sau, Giang Nam vào tiết Thanh minh.
Mưa xuân lất phất bay, phủ lên những ngôi mộ mới một lớp ẩm ướt. Tạ Dục đứng trước mộ cha, trên tay cầm chiếc khăn tay thêu hoa lan đã phai màu. Hai năm qua, chàng như cỗ máy không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng quét sạch những thế lực ngầm ở Giang Nam. Hôm nay, chàng làm lễ từ biệt cha lần cuối, chuẩn bị lên đường tìm người trong mộng.
"Lão gia," chàng khẽ nói, "nhi tử không phụ sự kỳ vọng của cha, việc lớn Giang Nam đã xong. Giờ... nhi tử muốn đi tìm người ấy."
Gió xuân thổi nhẹ, lá vàng rơi xào xạc, như lời chúc phúc của người đã khuất.
Đúng lúc này, một kỵ sĩ từ xa phi đến, dừng ngựa trước mặt chàng: "Đại nhân! Thánh chỉ đến!"
Tạ Dục quỳ xuống nghe chỉ. Hóa ra, triều đình muốn thăng chức cho chàng làm Thượng thư bộ Hình, triệu về kinh nhậm chức.
Mọi người xung quanh đều chúc mừng, nhưng Tạ Dục lại trầm mặc. Chàng nhìn về phía bắc, nơi kinh thành phồn hoa, rồi lại nhìn về phía tây, nơi Vân Sơ đang lưu lạc.
"Xin hồi bẩm sứ giả," chàng nói, giọng kiên định, "thần đa tạ hoàng ân, nhưng... thần muốn từ quan."
Lời vừa ra, mọi người đều kinh ngạc. Từ bỏ chức Thượng thư, đó là mơ ước của bao nhiêu người.
Sứ giả khó hiểu: "Tại sao vậy?"
Tạ Dục mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: "Bởi vì... thần đã hứa với một người, sẽ cùng nàng sống một đời bình yên."
Nói xong, chàng cởi quan phục, mặc lên người bộ thường phục đã chuẩn bị sẵn. Trong túi áo chỉ có chiếc khăn tay và một gói thuốc giải độc Vân Sơ để lại.
Trên đường rời khỏi Giang Nam, dân chúng kéo đến tiễn đưa. Họ mang theo trứng gà, rau xanh, khóe mắt ai nấy đều đỏ hoe. Tạ Dục cưỡi ngựa chậm rãi, trong lòng tràn ngập cảm xúc. Chàng biết, mình sẽ nhớ mảnh đất này, nhớ những con người nơi đây.
Nhưng giờ, chàng phải đi tìm người quan trọng hơn cả tính mạng mình.
Cùng lúc đó, tại một thị trấn nhỏ ở Giang Bắc, Vân Sơ đang bận rộn trong hiệu thuốc mới. Hai năm qua, nàng vẫn duy trì thói quen cũ, chữa bệnh cho dân nghèo, tích cực làm việc thiện. Chỉ là mỗi khi đêm xuống, nàng thường đứng trước cửa nhìn về phía nam, thầm hỏi người kia có được bình an không.
Hôm nay, trời đổ cơn mưa tháng tư. Vân Sơ đang chuẩn bị đóng cửa, bỗng thấy một cụ già ăn xin nằm co ro dưới mái hiên. Không chút do dự, nàng mời ông vào trong, cho uống bát thuốc phòng cảm.
"Tiên sinh Vân thật là người tốt." Một bệnh nhân quen nói, "Nghe nói vị quan thanh liêm năm đó ở Giang Nam cũng vì cứu giúp dân nghèo mà từ bỏ chức quan to..."
Vân Sơ giật mình, vội hỏi: "Vị quan nào vậy?"
"Chính là Tạ đại nhân! Nghe nói từ chức cả chức Thượng thư, chỉ để đi tìm người yêu."
Vân Sơ nghe xong, tay run run, chén thuốc trong tay suýt rơi xuống đất. Trái tim nàng như có ngàn vạn ngọn đuốc cùng bùng cháy, vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Chàng rồi cũng được an toàn, nhưng... chàng có thực sự từ quan vì nàng không?
Đêm đó, Vân Sơ lại mất ngủ. Nàng lấy ra chiếc ô cũ, nhớ lại cảnh tượng ngày đó dưới mưa. Giờ đây, chiếc ô vẫn còn, nhưng không biết người tặng ô đang nơi đâu.
Sáng sớm hôm sau, trời lại mưa. Vân Sơ như thường lệ, đội nón lá đi mua thuốc. Trên con phố đá ướt nhẹp, nàng bỗng dừng bước. Đầu phố bên kia, một bóng người quen thuộc đang đứng dưới ô, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Thời gian như ngừng trôi. Trong màn mưa, hai người nhìn nhau, bao ký ức ùa về như thủy triều.
Tạ Dục bước từng bước chậm rãi đến trước mặt nàng. Hai năm xa cách, chàng gầy đi nhiều, nhưng ánh mắt vẫn kiên định như xưa.
"Vân Sơ," giọng chàng khàn đặc, "ta đến tìm nàng."
Vân Sơ đứng như trời trồng, nước mắt lăn dài trên má. Nàng muốn nói gì đó, nhưng nghẹn lại không thành tiếng.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, nhưng hai người không ai để ý. Tạ Dục giơ ô che cho nàng, cũng giống như lần đầu gặp mặt.
"Ta đã từ quan rồi." Chàng nói, "Việc lớn Giang Nam đã xong, giờ... ta chỉ muốn ở bên nàng."
Vân Sơ khẽ lắc đầu: "Sao đại nhân lại vì tiểu nữ mà..."
"Bởi vì không có nàng," Tạ Dục ngắt lời, "dù có công danh sự nghiệp mấy cũng vô vị."
Hai người cùng bước dưới một chiếc ô, đi qua con phố đá từng in dấu chân nàng. Lần này, không còn khoảng cách, không còn e dè, chỉ có sự ấm áp của tình yêu sau bao ngày xa cách.
Tạ Dục kể cho nàng nghe chuyện hai năm qua ở Giang Nam, kể về những lần thoát chết, kể về quyết tâm tìm nàng. Vân Sơ nghe mà rơi nước mắt, nắm chặt tay chàng.
Về đến hiệu thuốc, Vân Sơ vội vàng lấy ra thuốc giải độc mới điều chế: "Đại nhân, đây là..."
"Gọi ta là Tạ Dục." Chàng nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng, "Từ nay về sau, ta chỉ là Tạ Dục của nàng."
Vân Sơ ửng đỏ mặt, cúi đầu gật đầu.
Buổi tối, mưa tạnh. Dưới ánh trăng, hai người ngồi trong sân uống trà. Tạ Dục lấy ra chiếc khăn tay đã phai màu: "Hai năm qua, nhờ có nó ta mới có thể kiên trì."
Vân Sơ cũng lấy ra chiếc ô cũ: "Nàng cũng vậy."
Hai người nhìn nhau cười. Bao nỗi nhớ mong, bao lo lắng, giờ đều hóa thành hạnh phúc giản đơn.
"Sau này..." Tạ Dục khẽ hỏi, "nàng có nguyện cùng ta sống cuộc đời bình thường không?"
Vân Sơ gật đầu, mắt lấp lánh hạnh phúc: "Chỉ cần bên người, nơi nào cũng là nhà."
Thế là, hai người mở một hiệu thuốc lớn hơn ở thị trấn nhỏ này. Tạ Dục dùng tài năng văn chương dạy học, còn Vân Sơ tiếp tục chữa bệnh cứu người. Cuộc sống tuy bình dị, nhưng tràn đầy hạnh phúc.
Mỗi khi trời mưa, hai người lại cùng nhau dưới một chiếc ô, đi trên con phố đá. Đôi khi là đi mua thuốc, đôi khi là thăm bệnh nhân, đôi khi chỉ đơn giản là tản bộ.
Dân làng đều biết câu chuyện của họ, ai nấy đều chúc phúc. Có người còn làm thơ tặng họ: "Mưa Giang Nam gặp gỡ, tơ duyên trời định; sóng gió không sợ hãi, tình càng thêm sâu."
Một ngày nọ, có tin từ kinh thành: những kẻ thù cũ của Tạ Dục âm mưu làm phản, cần chàng ra làm chứng. Vân Sơ lo lắng nắm tay chàng.
Tạ Dục mỉm cười: "Yên tâm, lần này ta sẽ trở về nhanh thôi."
Quả nhiên, nửa tháng sau, Tạ Dục trở về. Chàng không những hoàn thành nhiệm vụ, còn mang về một đạo thánh chỉ: ban tặng cho hai người biệt hiệu "Ông Tà Bà Tà", công nhận tình yêu của họ.
Mùa thu năm đó, dưới sự chứng kiến của mọi người, hai người cử hành hôn lễ giản dị. Trên bàn chỉ có vài món ăn đơn giản, nhưng không khí vô cùng ấm cúng.
Đêm tân hôn, trăng sáng vằng vặc. Tạ Dục ôm Vân Sơ, thì thầm: "Cảm ơn nàng, đã cho ta một mái nhà."
Vân Sơ dựa vào ngực chàng, mỉm cười: "Cảm ơn chàng, đã cho ta tình yêu."
Từ đó về sau, ở thị trấn nhỏ Giang Bắc, thường thấy một đôi vợ chồng trẻ dắt tay nhau dưới mưa. Có khi họ chữa bệnh cho dân nghèo, có khi dạy học cho trẻ em, có khi chỉ đơn giản ngắm mưa rơi.
Một lần, có người hỏi Tạ Dục có hối hận vì từ quan không. Chàng cười, nhìn Vân Sơ đang bốc thuốc: "Được ở bên người mình yêu, dù là ăn rau ăn cháo cũng ngon."
Vân Sơ nghe thấy, khẽ mỉm cười. Nàng biết, mình đã tìm được bến đỗ của đời mình.
Năm tháng trôi qua, tóc hai người đã điểm bạc. Nhưng mỗi khi mưa xuân rơi, họ vẫn cùng nhau dưới một chiếc ô, đi trên con phố đá năm xưa.
Có lần, một đứa cháu ngoại hỏi: "Ông ơi, vì sao ông bà thích đi dưới mưa thế?"
Tạ Dục cười, nhìn Vân Sơ: "Bởi vì trong mưa, có ký ức đẹp nhất của ông bà."
Vân Sơ cũng cười, nắm chặt tay chàng. Trong mắt bà vẫn còn ánh sáng của ngày xưa.
Mưa vẫn rơi, câu chuyện tình yêu của họ cũng như thế, mãi mãi lưu truyền ở thị trấn nhỏ Giang Bắc này, trở thành truyền kỳ đẹp nhất trong lòng mọi người.
Và chiếc ô năm xưa, giờ đã cũ, nhưng vẫn được họ trân trọng giữ gìn, như giữ gìn tình yêu đã trải qua bao sóng gió.
Bởi vì họ biết, dù trời có mưa to đến đâu, chỉ cần có nhau, thì mọi khó khăn đều có thể vượt qua.
Và tình yêu ấy, sẽ như mưa xuân Giang Nam, mãi mãi dịu dàng, mãi mãi ấm áp...
Mưa Phủ Giang Nam
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 483