Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Nắng Sớm Ở Bên Anh > Chương 1: Gặp nhau giữa buổi sáng đầy nắng

Nắng Sớm Ở Bên Anh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 64

Chương 1: Gặp nhau giữa buổi sáng đầy nắng

Buổi sáng hôm ấy, mặt trời vừa lên, ánh nắng đầu ngày dịu dàng xuyên qua khung cửa kính của căn hộ nhỏ trên tầng 10.

Lâm An bật dậy như cái lò xo khi tiếng chuông báo thức vang lên lần thứ năm. Cô liếc nhìn đồng hồ, và tim lập tức rơi thẳng xuống…

“Trời ơi! Tám giờ kém mười rồi!”

Cuộc họp với bên đối tác – công ty Trịnh Khang Construction – bắt đầu lúc tám rưỡi. Cô còn chưa makeup, chưa chọn đồ, mà đường từ nhà đến công ty ít nhất cũng mất hai mươi phút nếu không tắc.

Cô vội vàng kéo tóc lên thành một búi rối, đánh răng trong khi tay kia vừa lướt điện thoại xem bản thiết kế 3D hôm qua. Cốc cà phê nguội lạnh từ đêm trước vẫn còn trên bàn, cô nốc một hơi, nhăn mặt vì đắng, rồi lục tung tủ áo.

“Thôi mặc đại cái sơ mi trắng này vậy, mong là không ai để ý.”

Vừa chạy vừa đi giày, vừa khoác túi laptop, cô lao ra khỏi nhà như cơn gió.

Đường sáng nay đông hơn thường lệ. Dòng xe nối dài, tiếng còi inh ỏi. Lâm An liếc đồng hồ, mím môi, thầm cầu nguyện:

“Làm ơn đừng tắc nữa... Ông trời ơi, hôm nay đừng thử thách con nữa.”

Nhưng có vẻ ông trời lại thích đùa. Đến giữa ngã tư, đèn đỏ kéo dài hơn bình thường. Khi đến được tòa nhà của đối tác, kim đồng hồ đã chỉ đúng 8:32.

Cô thở hổn hển, vội chỉnh lại áo, hít một hơi sâu, bước nhanh về phía thang máy.

“Công ty Trịnh Khang… tầng mười lăm.”

Cửa thang vừa mở, cô lao ra – mà không để ý người đàn ông đang bước ngược chiều, trên tay là cốc cà phê nóng nghi ngút khói.

RẦM!

Cả hai va vào nhau. Cốc cà phê đổ tung, vệt nâu bắn loang trên nền áo sơ mi trắng tinh của người đàn ông kia.

Không khí đông cứng.

Lâm An đứng sững, tay vẫn giữ chặt laptop, mặt trắng bệch:

“Tôi… tôi xin lỗi! Tôi không cố ý!”

Người đàn ông chậm rãi nhìn xuống áo, rồi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm dừng lại nơi khuôn mặt cô. Giọng anh trầm, lạnh đến mức khiến cô rùng mình:

“Cô có biết tôi là ai không?”

Cô ngơ ngác, chớp mắt:

“À… nhân viên ở đây?”

Một thoáng gì đó vụt qua trong mắt anh, dường như là nhịn cười. Nhưng ngay sau đó, anh đáp, giọng vẫn lạnh lùng:

“Tôi là người cô sắp trình bày dự án sáng nay.”

“...”

Cả người cô cứng đờ.

“Tổng giám đốc… Trịnh Kỳ?”

“Ừ.” Anh gật nhẹ. “Cà phê của tôi vừa bị đổ hết.”

Lâm An lắp bắp:

“Tôi sẽ lau cho anh! À không, tôi… tôi sẽ mua cà phê khác! Loại gì ạ?”

Anh nhìn cô, ánh mắt bình thản đến khó đoán:

“Loại không có mùi xin lỗi.”

Cô khựng lại, không biết nên cười hay khóc. Còn anh chỉ khẽ liếc đồng hồ, giọng trầm thấp:

“Ba phút nữa bắt đầu họp. Nếu cô còn muốn cứu vãn, thì đi nhanh đi.”

Cô gật đầu lia lịa:

“Vâng, tôi đi liền!”

Phòng họp sáng sủa, rộng rãi, với dãy bàn gỗ bóng loáng. Các lãnh đạo và nhân viên hai bên đã ngồi đủ. Khi Lâm An bước vào, vài ánh mắt hướng về cô – người đến sau cùng, tóc hơi rối, áo sơ mi nhăn nhúm, mặt còn phảng phất vẻ hoảng loạn.

Trịnh Kỳ đã ngồi ở đầu bàn, áo khoác vest đen đã thay, chỉ còn sơ mi trắng gọn gàng. Anh không nhìn cô, chỉ hờ hững lật tài liệu.

Lâm An cắn môi, cố lấy lại bình tĩnh. Cô bật máy chiếu, trình bày bản thiết kế mà cả team đã làm suốt hai tuần.

Giọng cô ban đầu run run, nhưng càng nói càng chắc chắn hơn. Những ý tưởng về không gian mở, ánh sáng tự nhiên, gam màu ấm hài hòa giữa bê tông và gỗ… khiến người nghe dần gật gù.

Đến khi cô kết thúc, cả phòng vỗ tay nhẹ.

Chỉ riêng một người vẫn im lặng – Trịnh Kỳ.

Anh đặt bút xuống, ngước lên, ánh mắt điềm tĩnh:

“Bản thiết kế ổn. Nhưng phần hành lang phụ chưa tối ưu. Tỉ lệ ánh sáng lệch ba phần so với bản gốc. Và, nếu cô định dùng loại gỗ sồi này, chi phí sẽ đội lên 12%.”

Anh nói chậm rãi, từng từ một, không gay gắt, nhưng đủ khiến Lâm An toát mồ hôi.

Cô khẽ hít sâu, đáp:

“Vâng, anh nói đúng. Tôi sẽ điều chỉnh ngay phần đó và gửi lại bản cập nhật trong hôm nay.”

Anh im lặng nhìn cô thêm một giây, rồi khẽ gật đầu.

Khi buổi họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi. Hân – bạn thân kiêm đồng nghiệp của cô – khều tay:

“Trời ơi, bà vừa đụng phải ‘tổng boss’ thật à? Người ta nói anh ta khó tính lắm đó.”

Lâm An thở dài:

“Ừ, mà tôi đổ cà phê lên người anh ta luôn.”

“Cái gì!?”

“Ừ. Tôi nghĩ chắc bị ghim rồi.”

Hân bật cười khúc khích:

“Nhưng mà boss đẹp trai thật ha.”

“Hân!”

“Thì nói thật thôi mà. Mắt anh ta kiểu lạnh nhưng có gì đó… ấm áp lắm.”

Lâm An lắc đầu, giả vờ không nghe, nhưng tim lại đập nhanh hơn bình thường.

Chiều hôm đó, cô ở lại văn phòng muộn để chỉnh lại bản thiết kế. Khi mọi người đã về hết, tiếng gió lùa qua khung cửa kính mang theo hương hoa nhài ngoài hành lang.

Cô cắm tai nghe, vừa làm vừa lẩm nhẩm:

“Tỉ lệ ánh sáng lệch ba phần… gỗ sồi tăng 12%... Anh ta tính kỹ thật.”

Một giọng nói vang lên phía sau:

“Thói quen của dân xây dựng mà.”

Cô giật mình quay lại – Trịnh Kỳ đang đứng ở cửa.

“Tổng giám đốc? Sao anh còn ở đây?”

“Tôi quên hồ sơ. Thấy đèn phòng cô còn sáng.”

Anh bước lại gần, ánh sáng mờ chiếu lên gương mặt anh – góc cạnh, điềm tĩnh nhưng có chút mệt mỏi. Anh dừng lại trước bàn cô, nhìn màn hình:

“Cô đang sửa phần hành lang à?”

“Vâng. Tôi muốn làm lại cách bố trí ánh sáng theo hướng anh nói.”

Anh khẽ gật, đôi mắt ánh lên vẻ hài lòng.

“Cô học nhanh đấy.”

Cô ngẩng lên, ngạc nhiên:

“Anh đang… khen tôi sao?”

“Hiếm khi lắm.” – Anh đáp ngắn gọn, môi hơi cong.

Khoảnh khắc ấy, cô chợt nhận ra, phía sau vẻ lạnh lùng kia là chút gì đó… dịu dàng.

Trịnh Kỳ nhìn cô thêm một lát, rồi nói:

“Cà phê sáng nay, cô không cần đền nữa.”

“Hả? Nhưng tôi—”

“Tôi đã pha lại. Lần sau, nếu có định tông ai, nhớ để cốc rỗng.”

Cô bật cười khẽ, không ngờ anh cũng biết đùa. Không khí giữa hai người bỗng nhẹ hẳn.

Anh định quay đi, rồi dừng lại, giọng chậm rãi:

“Ngày mai, tám giờ, tôi có mặt ở công trình. Cô đi cùng để khảo sát thực tế. Đừng đi trễ nữa.”

“Tôi sẽ cố gắng đi sớm!”

Anh nghiêng đầu:

“Không cần cố gắng. Làm được.”

Nói rồi anh rời đi.

Cửa khép lại, chỉ còn lại Lâm An với màn hình sáng lấp lánh. Cô nhìn theo bóng anh, lòng không hiểu sao hơi ấm lên.

“Không ngờ… tổng giám đốc Trịnh Kỳ cũng biết pha cà phê và biết cười.”

Cô mỉm cười một mình, bật nhạc nhỏ, tiếp tục làm việc.

Bên ngoài, ánh đèn thành phố bắt đầu rực sáng – như nắng sớm kéo dài đến tận đêm.

Tối hôm đó, Hân gọi điện hỏi:

“Ê, ngày mai đi khảo sát công trình với anh tổng hả?”

“Ừ, sáng sớm. Chắc phải dậy lúc sáu.”

“Coi chừng anh ta làm khó nha. Người ta đồn anh ta chưa từng để ai đi cùng lần hai đâu.”

“Tôi chỉ cần không làm đổ cà phê nữa là được.” – Lâm An bật cười, cố tỏ ra bình thản.

Nhưng khi đặt điện thoại xuống, cô nhận ra lòng mình đang… hồi hộp.
Cô không biết là vì sợ bị mắng, hay vì ánh mắt của người đàn ông ấy khi nhìn cô trong căn phòng vắng.

Ánh mắt sâu, lạnh, mà vẫn ấm.

Giống như… một buổi sáng có nắng sau cơn mưa.


“Lần đầu tiên gặp anh – trong muộn màng, trong hỗn loạn, nhưng lại nhớ mãi như một tia nắng vỡ ra giữa đời bận rộn.”
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt