Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Nắng Sớm Ở Bên Anh > Chương 2: Đối tác oan gia

Nắng Sớm Ở Bên Anh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 65

Chương 2: Đối tác oan gia

Sáng hôm sau, 6 giờ 15 phút, chuông báo thức chưa kịp reo thì Lâm An đã bật dậy.
Sau cú trễ giờ “định mệnh” hôm qua, cô quyết tâm sửa sai.

Ánh nắng đầu ngày chiếu qua rèm cửa, rọi lên chiếc gương phản chiếu khuôn mặt còn hơi ngái ngủ.

“Hôm nay không được lộn xộn. Không đổ cà phê, không trễ, không va ai.”

Cô tự nhủ, vừa đánh răng vừa lên kế hoạch trong đầu.
Một chiếc sơ mi trắng lành lặn, quần âu đen, tóc búi gọn, thêm chút son môi hồng nhẹ. Trông cô vừa thanh lịch vừa năng động – kiểu “chuyên nghiệp, không cần giải thích”.

Khi đến điểm hẹn công trình, đồng hồ mới chỉ 7 giờ 40.
Cô thở phào, bước xuống taxi, ôm tập hồ sơ. Công trình nằm ven ngoại ô – tòa nhà văn phòng đang thi công, khung bê tông đã hoàn thành phần thô.

Cô còn đang ngắm quanh thì một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

“Tôi tưởng hôm nay cô lại định đổ cà phê lên ai chứ.”

Cô quay lại – Trịnh Kỳ đứng cách vài bước, áo sơ mi xám xắn tay, quần tây đen, ánh mắt nửa trêu nửa nghiêm.

“Tôi… đâu phải chuyên gia tông người.”

“Hy vọng thế.” – Anh khẽ gật, môi cong nhẹ. “Hôm nay cô đi sớm hơn tôi mười phút, ấn tượng đầu tiên khá hơn rồi.”

“Anh nhớ kỹ thế cơ à?” – cô chớp mắt.

“Với người từng làm đổ cà phê lên tôi, tôi buộc phải nhớ.”

Cô trợn mắt, anh khẽ bật cười – nụ cười hiếm hoi, nhưng khiến tim cô lỡ một nhịp.

Buổi khảo sát bắt đầu.
Trịnh Kỳ dẫn cô đi quanh khu công trình, chỉ cho cô từng khu vực: sảnh chính, hành lang, khu pantry, tầng mái.

Anh nói chậm rãi, giọng trầm, mỗi lời đều chính xác:

“Góc này buổi chiều sẽ đón nắng xiên, cô có thể tận dụng ánh sáng tự nhiên, khỏi tốn thêm đèn.”
“Còn chỗ này, nếu định dùng kính cường lực, phải tính thêm lớp cách nhiệt.”

Lâm An vừa ghi chép vừa gật gù.
Ban đầu cô nghĩ anh chỉ là kiểu “tổng tài lạnh lùng”, không ngờ lại tinh tế và tỉ mỉ đến vậy.

Khi họ dừng ở tầng cao nhất, gió thổi mạnh, tóc cô bay loạn xạ.
Cô cố giữ bản vẽ, nhưng cơn gió bất ngờ làm tờ giấy bay khỏi tay, lượn vài vòng rồi đáp xuống… vũng xi măng ướt.

“Trời ơi!” – cô hốt hoảng.

Còn chưa kịp cúi nhặt thì Trịnh Kỳ đã nhanh hơn. Anh bước tới, lấy tờ bản vẽ lên, giọng trầm mà kiên nhẫn:

“Lần sau nên mang kẹp tài liệu. Gió không nể ai đâu.”

Cô lí nhí:

“Vâng… tôi sẽ nhớ.”

Anh đưa lại bản vẽ, nhìn cô, ánh mắt khẽ dịu đi:

“Cô không cần phải lo lắng. Ai cũng từng làm rơi giấy một lần.”
“Chỉ là cô rơi nhiều hơn người khác một chút thôi.”

Cô trừng mắt:

“Anh lại trêu tôi à?”

“Không. Tôi đang thống kê.” – Anh đáp tỉnh rụi.

“Thống kê cái gì?”

“Số lần cô gây rắc rối trong vòng hai ngày. Hiện đang là ba.”

Cô nghẹn lời.

“Anh ghi chép luôn hả?”

“Có thể.”

Anh quay đi, miệng khẽ cười.

Đến trưa, họ nghỉ tại quán ăn gần công trình.
Quán nhỏ, chỉ có vài bàn gỗ, gió thổi từ cánh đồng phía xa. Lâm An định gọi cơm trứng, nhưng Trịnh Kỳ đã gọi hai phần bún bò.

“Anh biết tôi thích ăn gì à?” – cô hỏi.

“Không. Nhưng cô làm việc cả buổi sáng, cần ăn có thịt.”

Câu trả lời khiến cô hơi sững người.
Anh nói rất tự nhiên, như thể chăm sóc nhân viên là điều bình thường. Nhưng giọng điệu ấy khiến tim cô bất giác mềm lại.

Khi bưng tô ra, cô thấy anh tháo đồng hồ, đặt sang bên, động tác gọn gàng đến mức cả quán đều nhìn.
Anh ăn chậm rãi, tao nhã, khác hẳn dáng vẻ nghiêm nghị trong phòng họp.

“Tôi nghe nói tổng giám đốc Trịnh là người không gần nhân viên.” – cô nói khẽ.

“Tôi không thích những lời đồn.”

“Nhưng tôi thấy, anh cũng không đáng sợ lắm.”

“Vì cô từng tông tôi rồi, còn gì đáng sợ hơn?”

Cô bật cười, không ngờ anh cũng biết nói đùa.

Chiều, họ quay về công ty.
Vừa đến văn phòng, Hân đã chạy lại:

“Sao rồi? Có bị tổng hành hạ không?”

“Không, anh ta bình thường mà. Hơi nghiêm nhưng... cũng dễ thương.”

“Gì cơ?” – Hân há hốc. – “Tổng giám đốc mà dễ thương?”

“Thì... anh ấy chỉ hơi ít cười thôi.”

“Cẩn thận nhé, mấy người ít cười thường nguy hiểm.”

Lâm An chỉ cười, không đáp.

Nhưng khi nhìn lên, qua ô kính trong suốt của phòng họp tầng trên, cô thấy Trịnh Kỳ đang đứng nói chuyện với ai đó. Ánh nắng chiều xuyên qua, chiếu lên vai áo anh, khiến bóng dáng ấy vừa xa cách, vừa dịu dàng đến lạ.

Tối muộn, cô vẫn ở lại làm việc.
Bản thiết kế đã được chỉnh theo góp ý của anh, nhưng cô vẫn muốn thử thêm vài ý tưởng khác.

Đèn văn phòng vàng nhẹ.
Âm nhạc nhỏ trong tai nghe vang lên bài “Somewhere only we know”.

Đang say sưa làm việc, cô giật mình khi có tiếng gõ cửa khẽ.

“Cô vẫn chưa về à?”

Trịnh Kỳ lại xuất hiện, áo vest đã cởi, chỉ còn sơ mi xắn tay.

“Tôi định hoàn thành bản chỉnh sửa hôm nay.” – cô đáp.

“Muộn rồi. Ở đây một mình không an toàn.”

“Tôi chỉ cần thêm mười phút.”

Anh im lặng một lúc, rồi kéo ghế ngồi đối diện.

“Tôi chờ.”

Cô ngẩng lên:

“Anh… chờ tôi làm xong?”

“Đúng. Tôi về sau cô, cho yên tâm.”

Cô khẽ cười, lòng dâng lên cảm giác khó tả.

“Anh đúng kiểu… ngoài lạnh trong ấm.”

“Tôi nghĩ cô nên tập trung làm, thay vì phân tích con người tôi.”

“Vâng.” – Cô cắn môi, cố nhịn cười.

Không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng gõ bàn phím.
Thỉnh thoảng cô liếc sang, bắt gặp ánh mắt anh – nghiêm túc, nhưng không lạnh.

Khi cô lưu xong file, anh khẽ nói:

“Xong chưa?”
“Rồi ạ.”
“Tốt. Ra ngoài ăn tối không?”

“Hả?” – Cô sững người.
“Anh… rủ tôi đi ăn tối á?”

“Đúng. Coi như cảm ơn vì cô làm việc chăm.”

“Còn tôi cảm ơn vì anh… không la tôi nữa.”

Anh nhếch môi:

“Tôi có la cô bao giờ đâu.”

“Không, nhưng ánh mắt anh đủ khiến tôi tưởng mình bị trừ lương.”

Anh bật cười khẽ, hiếm hoi và chân thật.

“Vậy coi như tôi bù lại bằng một bữa ăn.”

Họ chọn quán nhỏ ven hồ.
Gió đêm mát, phản chiếu ánh đèn vàng xuống mặt nước lăn tăn.

Lâm An chống cằm, nhìn anh hỏi:

“Anh luôn nghiêm túc thế này à? Kể cả khi yêu?”

Anh dừng đũa, ánh mắt hơi sững:

“Cô hỏi lạ thật.”

“Tò mò thôi mà.”

“Tôi từng yêu. Nhưng lâu rồi.”

“Và… chia tay?”

“Ừ.” – Anh khẽ gật, giọng nhỏ lại. – “Vì cô ấy nói tôi không biết lãng mạn.”

Cô nhìn anh, cảm giác hơi nghèn nghẹn.

“Tôi không nghĩ vậy.”

“Sao cô biết?”

“Vì anh vừa ngồi đợi tôi suốt nửa tiếng không nói lời nào.”

Anh ngước lên, ánh mắt lặng đi vài giây.
Rồi, lần đầu tiên, anh cười thật sự – một nụ cười hiền lành, làm cả khuôn mặt anh sáng bừng.

“Lâm An, cô nói chuyện kỳ lạ lắm.”

“Kỳ lạ tốt hay xấu?”

“Chưa biết. Nhưng tôi không ghét.”

Sau bữa ăn, họ cùng đi bộ dọc hồ.
Cô nói nhiều, anh nghe là chính.
Thỉnh thoảng anh đáp một hai câu ngắn, nhưng mỗi lần đều khiến cô bật cười.

Đến khi ra bãi xe, anh nói:

“Ngày mai, họp sớm. Đừng đi muộn.”
“Vâng, tôi sẽ đi sớm.”

“Nếu cô lại đổ cà phê…”

“Tôi thề sẽ uống hết trước khi gặp anh.”

Anh bật cười, rồi nghiêng người mở cửa xe cho cô:

“Tốt. Vì lần này, tôi không có áo sơ mi dự phòng.”

Cửa xe khép lại, gió đêm thoảng qua.
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm An nhận ra tim mình đang đập rất nhanh – không phải vì cà phê, mà vì nụ cười hiếm hoi kia.

Đêm đó, về đến nhà, cô vẫn không ngủ được.
Cô mở bản thiết kế, nhìn dòng ghi chú “Tối ưu ánh sáng tự nhiên – đề xuất của TK”.
Ba chữ viết tắt TK khiến cô khẽ cười.

“Tổng Kỳ. Trịnh Kỳ.”

Rồi cô gõ thêm vào file dòng chữ nhỏ:

“Người ta bảo anh khó gần, nhưng tôi thấy anh giống một ngọn núi – cao, lạnh, mà bên trong lại ấm.”

Cô lưu lại, tắt máy, chui vào chăn.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố phản chiếu trên tường, lung linh như ánh nắng sót lại của ban ngày.

Cùng lúc đó, ở căn hộ tầng cao trung tâm, Trịnh Kỳ ngồi trên sofa, tay cầm tách trà.
Trên bàn là tập hồ sơ – bản thiết kế mới của Lâm An.
Anh lật từng trang, dừng lại ở góc nhỏ có nét chữ viết tay:

“Cảm ơn anh vì những góp ý.”

Khóe môi anh khẽ cong, giọng nói khẽ vang trong không gian yên tĩnh:

“Cô gái này… thú vị thật.”

Ánh đèn khuya hắt lên, phản chiếu đôi mắt anh – bình lặng, nhưng ẩn chứa thứ gì đó như… ánh nắng sớm.



“Họ bắt đầu từ một cốc cà phê đổ, rồi dần phát hiện – hóa ra oan gia, cũng có thể là định mệnh.”
Chương 3 👉
Chương 1
Chương 3 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt