Công trình Tân Minh Riverside nằm ở rìa thành phố, nơi sông uốn quanh và gió thổi mạnh đến nỗi cờ hiệu phần phật bay suốt ngày.
Lâm An đứng trên tầng 12 của tòa nhà, gió lùa vào mái tóc, tung bay mấy lọn tóc nhỏ trước mặt. Dưới ánh nắng sau mưa, cô trông rực rỡ mà thanh thoát lạ thường, khác hẳn với cô gái từng rụt rè khi mới bước chân vào công ty.
Sau tất cả, cô đã tự mình vững bước. Nhưng trái tim cô — vẫn còn đang loạn nhịp vì một người.
Trịnh Kỳ bước đến từ phía sau, áo sơ mi trắng phấp phới, tay cầm một tập hồ sơ mỏng. Ánh mắt anh dừng lại nơi cô, dịu dàng đến mức tưởng như gió cũng mềm lại.
— Em đến sớm hơn anh tưởng.
— Anh bảo 8 giờ mà, em không muốn trễ. – Cô khẽ cười.
— Hôm nay... em rất đẹp. – Anh nói, giọng thấp, không hề có ý tâng bốc.
Lâm An hơi khựng lại, tim đập nhanh.
Trong ánh nắng, những giọt sương còn vương trên lan can phản chiếu thành quầng sáng nhỏ — như ai đó rắc đường lên buổi sáng này.
Họ cùng kiểm tra lại vài bản vẽ, trao đổi vài chi tiết. Mọi chuyện tưởng như bình thường, cho đến khi phía đối tác bước tới — người đàn ông trung niên từng khiến cô khốn đốn lần trước.
Ông ta nở nụ cười gượng gạo, chìa tay ra:
— Chào cô Lâm An. Lần này trông cô tự tin hơn nhiều.
Lâm An khẽ cúi chào.
Trước kia cô từng sợ hãi, từng chịu nhục mà im lặng. Nhưng hôm nay, với sự hiện diện của Trịnh Kỳ bên cạnh, cô cảm thấy mình đủ mạnh mẽ để đứng thẳng lưng.
Cuộc trao đổi diễn ra suôn sẻ, không còn căng thẳng như trước. Cuối cùng, khi ký xong hợp đồng, Trịnh Kỳ đứng dậy, quay sang cô:
— Chúng ta làm tốt lắm.
Ánh mắt anh, dù là giữa buổi họp đông người, vẫn chỉ hướng về một mình cô.
Trưa.
Họ rời công trình, đi dọc con đường ven sông. Nước phản chiếu ánh nắng vàng, gió mang theo mùi của cỏ và hoa dại.
Lâm An im lặng, còn Trịnh Kỳ đi chậm lại, như đang chờ cô nói điều gì đó.
Một lát sau, cô mới khẽ hỏi:
— Anh có bao giờ hối hận… vì đã chọn tin em không?
Anh dừng bước.
Một cơn gió thoảng qua, mang theo vài cánh hoa sấu rơi xuống giữa hai người.
Trịnh Kỳ nhìn cô, ánh mắt lặng nhưng sáng, giọng nói trầm ấm:
— Chưa từng.
— Dù khi đó em làm mọi người thất vọng, để anh phải gánh trách nhiệm thay…?
— Dù khi đó em không tin vào bản thân, anh vẫn tin em. – Anh đáp. – Em không cần phải hoàn hảo. Em chỉ cần là chính em thôi.
Cô nhìn anh thật lâu. Có lẽ là lần đầu tiên trong đời, cô không còn phải che giấu cảm xúc thật nữa.
Từng nhịp tim hòa cùng tiếng gió, dịu dàng và rõ ràng.
Chiều hôm đó, mây kéo về dày đặc. Cơn mưa mùa hạ lại đến — bất chợt, ào ạt, nồng nàn như tính khí con người anh.
Họ trú dưới mái hiên của một quán nhỏ bên sông. Không gian chỉ đủ cho hai người đứng sát nhau.
Giọt mưa rơi xuống ồn ào, nhưng khoảng cách giữa họ thì lại im lặng đến mức nghe được tiếng thở.
Lâm An khẽ kéo tay áo, tránh ánh mắt anh.
— Lần nào gặp anh cũng là khi trời mưa.
— Có lẽ trời cố tình thế. – Anh khẽ mỉm cười. – Gió ngang trời mà gặp mưa, cũng đâu tránh được nhau.
Câu nói nửa đùa nửa thật khiến cô bật cười, nhưng cũng khiến tim cô run lên.
— Anh Trịnh Kỳ…
— Hửm?
— Nếu một ngày nào đó, anh gặp một người tốt hơn em — xinh hơn, giỏi hơn, mạnh mẽ hơn — thì sao?
Trịnh Kỳ im lặng một thoáng. Rồi anh tiến gần hơn, để gió và mưa bị đẩy lùi sau lưng.
Ánh mắt anh dừng lại nơi cô, sâu như đáy nước:
— Anh không tìm người tốt hơn.
— Vì sao?
— Vì anh đã có người khiến anh chẳng muốn tìm thêm nữa.
Lâm An sững người.
Cơn mưa như đổ mạnh hơn, nhưng cô chẳng còn nghe thấy gì nữa, ngoài tiếng tim mình.
Trịnh Kỳ nhẹ cúi xuống, ánh mắt anh không giấu đi chút cảm xúc nào:
— Em có biết vì sao anh luôn xuất hiện đúng lúc em cần không?
— Vì… anh tình cờ thôi ạ?
— Không. – Anh lắc đầu, cười khẽ. – Vì anh luôn dõi theo em.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm giác thời gian ngừng lại.
Mọi khổ đau, mọi tổn thương, những lần tủi thân, hoang mang… tất cả như được gột sạch trong cơn mưa này.
Anh đưa tay vuốt một lọn tóc ướt ra sau tai cô, ngón tay khẽ run.
— Lâm An, anh đã từng nghĩ, có lẽ mình chỉ nên là người hướng dẫn, là người đứng sau em. Nhưng rồi… mỗi lần thấy em cười, thấy em cố gắng, thấy em yếu đuối mà vẫn đứng dậy… anh biết, mình không thể chỉ đứng sau nữa.
Giọng anh trầm khàn, hơi khản đi trong tiếng mưa:
“Anh thích em. Không phải kiểu cảm nắng thoáng qua, mà là kiểu không thể không nhìn thấy em mỗi ngày.”
Lâm An nhìn anh, mắt cô ươn ướt.
Cô cắn môi, rồi khẽ đáp:
— Vậy… nếu em nói em cũng thích anh, thì anh có tin không?
Anh cười — nụ cười dịu dàng đến mức gió cũng ngừng lại.
Anh nghiêng người, trán chạm nhẹ vào trán cô:
— Anh tin. Anh vẫn luôn tin em, từ đầu đến giờ.
Môi anh chạm vào môi cô, nhẹ như lời thì thầm, dịu như hạt mưa đầu hạ.
Không cuồng nhiệt, không vội vã — chỉ là một nụ hôn đủ để trái tim hai người tìm thấy nhịp đập của nhau.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi, nhưng trong mắt họ, trời đã nắng.
Tối hôm đó, họ ngồi trong quán cà phê nhỏ ven hồ. Ánh đèn vàng hắt xuống, tạo nên khoảng không gian mơ màng như sương.
Trịnh Kỳ nhấp một ngụm cà phê, rồi nói, giọng khẽ mà chân thành:
— Anh đã từng nghĩ, nếu anh nói ra, mọi thứ sẽ thay đổi. Anh sợ làm em khó xử, sợ em không muốn gánh thêm áp lực.
— Nhưng giờ thì sao ạ?
— Giờ thì anh nhận ra, nếu không nói, anh sẽ hối hận. Vì đôi khi, người ta chỉ cần một lần can đảm, để có được cả đời bình yên.
Cô nhìn anh, lòng đầy ấm áp.
— Em cũng từng sợ. Em sợ người ta nói em dựa vào anh, sợ anh chỉ thương hại em…
— Nhưng em vẫn chọn tin anh. – Anh tiếp lời, ánh mắt sâu thẳm.
— Ừ. – Cô mỉm cười. – Vì anh chưa bao giờ khiến em thấy nhỏ bé.
Trịnh Kỳ im lặng vài giây, rồi lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong là một sợi dây chuyền tinh tế, mặt đá ruby hình giọt nước trong suốt.
Anh nói chậm rãi:
— Không phải nhẫn. Anh không muốn em thấy áp lực. Chỉ là… muốn em biết, từ giờ, anh sẽ không để em phải một mình nữa.
Cô ngẩng lên, mắt long lanh:
— Vậy em phải làm gì đây, khi tim mình vừa rung vừa sợ mất anh?
Anh cười khẽ, kéo nhẹ tay cô:
— Thì cứ để anh giữ. Anh quen bảo vệ rồi mà.
Sau đó, họ cùng bước ra khỏi quán.
Trời đã tạnh mưa, những vệt nước long lanh phản chiếu ánh đèn đường. Lâm An ngẩng đầu, thấy dải mây đang tan, và phía xa, cầu vồng vừa hiện lên.
Cô quay sang nhìn anh, khẽ nói:
— Anh biết không, lúc trước em từng nghĩ… gió chỉ đi ngang qua, chẳng bao giờ dừng lại.
Trịnh Kỳ nắm lấy tay cô, siết nhẹ:
— Còn anh từng nghĩ, có những cơn gió chỉ dừng lại khi tìm thấy nơi nó thuộc về.
— Và đó là đâu?
Anh nhìn cô, mỉm cười:
— Là em.
Gió lướt qua hai người, mùi hương cỏ và nước hòa vào nhau, nhẹ nhàng, trong trẻo.
Khoảnh khắc ấy, Lâm An biết, tất cả những cô đơn, những ngày mưa, những nỗi sợ, đều chỉ là đường dẫn để cô đến bên anh — người đã chờ cô từ lâu, kiên nhẫn như gió, bền bỉ như trời.
“Khi gió ngang trời gặp em, anh biết, mình đã đến điểm dừng.”
Và lần đầu tiên sau bao năm, cả hai đều cảm thấy bình yên thật sự.
Không còn mưa. Không còn gió.
Chỉ còn hai trái tim đang đập cùng một nhịp.
Nắng Sớm Ở Bên Anh
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 60