Buổi sáng hôm đó, thành phố dường như chưa tỉnh dậy sau một đêm dài mưa gió. Trời âm u, mây kéo thấp, và từng vệt sương mỏng manh vẫn còn bám trên hàng cây ngoài cửa sổ. Trong căn hộ của Trịnh Kỳ, không khí cũng tĩnh lặng đến lạ thường.
Lâm An tỉnh dậy với một cảm giác lạ — vừa mơ hồ, vừa ngượng ngùng. Ánh sáng xám bạc rọi qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt cô, mờ mờ ảo ảo. Cô nhận ra mình vẫn nằm trong căn phòng khách, trên chiếc ghế sofa lớn. Tấm chăn mỏng phủ lên người còn vương mùi hương nhẹ của gỗ trầm và café — hương của Trịnh Kỳ.
Ký ức tối qua ùa về như một cuộn phim bị tua nhanh.
Cô bị ướt mưa, bị khách hàng sỉ nhục, bị chính bản thân nghi ngờ năng lực mình. Và rồi, khi tất cả tưởng như sẽ sụp đổ, Trịnh Kỳ bước đến. Anh che ô, anh nắm tay cô, anh đứng ra nói thay cô bằng giọng trầm khàn mà cứng rắn:
“Tôi tin vào cô ấy. Và nếu dự án này thất bại, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Chỉ một câu nói thôi, nhưng với cô, nó như một chiếc phao cứu sinh giữa giông bão.
Trịnh Kỳ lúc này đang trong bếp, tay áo sơ mi xắn cao, nấu cháo bằng động tác thành thạo đến lạ. Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng, sống mũi cao và đường viền hàm rắn rỏi, khiến trái tim Lâm An bất giác loạn nhịp.
Cô ngồi dậy, khẽ chỉnh lại mái tóc rối, rồi cất tiếng:
— Em… em có làm phiền anh không?
Trịnh Kỳ quay lại, nụ cười nhẹ thoảng qua như gió:
— Nếu gọi là phiền, thì chắc anh đã để em dậy từ 6 giờ sáng rồi. Còn bây giờ, ngồi yên. Cháo sắp được.
Lâm An cắn môi, không biết nên giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình vào đâu.
Cô chưa từng nghĩ, một người đàn ông luôn nghiêm túc như anh lại có thể dịu dàng như thế này.
Anh bưng tô cháo ra, đặt trước mặt cô, giọng trầm thấp:
— Ăn đi. Em sốt nhẹ đấy.
Cô khẽ húp muỗng đầu tiên, nóng hổi và mềm mịn. Từng chút một, vị ngọt lan ra nơi đầu lưỡi, rồi trôi xuống cổ họng, ấm áp đến tận tim.
— Ngon không? – Anh hỏi.
— Dạ… ngon lắm.
— Ừ. Anh nấu lần đầu đấy.
— Anh… nói dối.
Trịnh Kỳ khẽ nhướng mày, nụ cười cong nhẹ, ánh mắt sâu đến mức khiến cô tránh không kịp.
Không khí giữa hai người lặng đi vài giây. Ngoài trời, tiếng mưa lất phất như cố tình làm nền cho khoảnh khắc ấy.
Đến công ty, Lâm An vẫn còn lâng lâng cảm xúc lạ thường.
Cả buổi sáng, cô làm việc trong trạng thái nửa tập trung, nửa mơ mộng. Nhưng sự bình yên ngắn ngủi đó nhanh chóng bị phá vỡ khi cô nhận được tin nhắn từ Vy Anh — một đồng nghiệp nữ thân thiết với cô, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến… Trịnh Kỳ.
Vy Anh: “An ơi, trưa nay anh Kỳ đi ăn cùng đối tác bên Tân Minh đó, nghe bảo có cả cô thư ký mới, xinh lắm nha~ ^^”
Tin nhắn nhẹ tênh, nhưng lại khiến Lâm An đứng hình vài giây. Cô cố gắng không để tâm, cố gắng tự nhủ:
“Anh ấy là sếp, anh ấy có quyền làm việc với bất kỳ ai.”
Nhưng lý trí thì là thế, còn trái tim thì… chẳng nghe theo.
Đến buổi trưa, cô không thấy anh trong phòng.
Lát sau, bước ra hành lang, qua khung kính, cô bắt gặp anh đang nói chuyện với một cô gái lạ — dáng người nhỏ nhắn, váy trắng, tóc buộc gọn gàng. Cô ấy cười rất tươi, còn anh, hiếm hoi lắm, cũng cười theo.
Một thứ cảm giác nhoi nhói tràn lên, nhẹ thôi, nhưng rất thật.
Lâm An lặng lẽ quay đi, bước nhanh ra ngoài, trốn trong góc sân thượng.
Cô tự cười với chính mình:
“Mày là gì của người ta đâu mà ghen?”
Chiều hôm đó, trời lại mưa.
Mưa đầu mùa, mưa dai dẳng, mưa như những lần trái tim bị bóp nghẹt trong im lặng. Cô đang thu dọn tài liệu thì điện thoại reo.
Trịnh Kỳ: “Em đang ở đâu?”
Lâm An: “Ở công ty, sắp về rồi ạ.”
Trịnh Kỳ: “Đừng về. Chờ anh.”
Cô chưa kịp hỏi gì, cuộc gọi đã tắt.
Nửa tiếng sau, Trịnh Kỳ xuất hiện ở cửa, áo sơ mi vẫn dính mưa, tóc rối, ánh mắt lặng lẽ mà sâu thẳm.
Anh không nói gì nhiều, chỉ đưa cho cô chiếc ô trong tay:
— Về thôi.
Lâm An nhìn anh, ánh đèn hành lang phản chiếu lên khuôn mặt anh, khiến mọi thứ trở nên quá gần gũi, quá thật. Cô khẽ nói:
— Anh không cần phải làm thế này…
— Anh cần. – Giọng anh cắt ngang, nhẹ mà kiên định. – Anh không thích để em một mình trong mưa.
Hai người cùng bước dưới ô, con đường ngập nước phản chiếu ánh đèn như hàng ngàn hạt sao vỡ vụn.
Mưa không còn lạnh nữa.
Về đến nhà, khi cô định bước vào, Trịnh Kỳ bất ngờ giữ cổ tay cô lại.
— Em tránh anh cả buổi chiều nay. – Anh nói, không cao giọng, nhưng đầy trầm ấm.
Lâm An cứng người. — Em… không có.
— Có. – Anh tiến lại gần một bước, hơi thở phả nhẹ lên trán cô. – Anh nhìn thấy. Ánh mắt em không giấu được gì đâu.
Cô cắn môi, tim đập loạn. — Em… chỉ là…
— Là sao? Thấy anh nói chuyện với người khác, nên giận à?
Câu hỏi nhẹ bẫng, nhưng như mũi tên trúng tim.
Cô không nói gì, chỉ im lặng.
Trịnh Kỳ nhìn cô, ánh mắt mềm lại. Anh khẽ thở ra, đưa tay chạm vào tóc cô, giọng khàn khàn:
— Anh không biết phải làm sao để em hiểu. Anh vốn không giỏi nói những lời ngọt ngào. Nhưng từ lúc gặp em… anh lại muốn học cách dịu dàng hơn một chút.
Lâm An ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng:
— Em không cần anh phải dịu dàng đâu… chỉ cần đừng rời xa em.
Khoảnh khắc đó, mọi thứ xung quanh như lặng đi. Chỉ còn tiếng mưa, tiếng tim đập, và hơi thở của hai người đan xen.
Anh khẽ cúi xuống, môi anh chạm vào trán cô, rồi lướt nhẹ nơi gò má ướt mưa.
“Anh cũng chỉ là con người, Lâm An à. Có thể ghen, có thể sợ mất, và… có thể yêu.”
Cô đứng yên, đôi vai khẽ run. Trong tim, thứ cảm xúc vừa ngọt ngào vừa đau đớn trào dâng như sóng.
Đêm hôm đó, khi cô nằm trên giường, lòng không yên. Điện thoại rung — là tin nhắn của anh.
Trịnh Kỳ: “Ngủ đi. Mai anh đưa em đến công trình Tân Minh. Không phải để làm việc, mà để cho họ thấy — cô ấy không chỉ là nhân viên của tôi.”
Cô mỉm cười, môi khẽ cong.
Mưa ngoài kia vẫn chưa tạnh, nhưng trong lòng cô, trời đã hửng nắng rồi.
Nắng Sớm Ở Bên Anh
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 59