Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Nắng Sớm Ở Bên Anh > Chương 4: Khoảng cách trái tim

Nắng Sớm Ở Bên Anh

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 61

Chương 4: Khoảng cách trái tim

Sáng hôm sau, thành phố hửng nắng.
Bầu trời trong veo như được rửa sạch sau cơn mưa kéo dài cả đêm. Ánh sáng chiếu qua khung cửa kính, rải lên bàn làm việc của Lâm An từng vệt sáng mỏng.

Cô gõ máy tính với vẻ tập trung, tai đeo tai nghe, cố tránh ánh mắt tò mò của đồng nghiệp xung quanh. Từ sau vụ “họp căng” hôm qua, cả công ty đều biết chuyện Trịnh Kỳ ra mặt bênh cô. Tin lan nhanh đến mức, chỉ trong một buổi sáng, mọi người trong phòng đã thì thầm đủ kiểu:

“Cậu ấy có quan hệ gì với sếp Trịnh à?”
“Chắc anh Kỳ để ý cô ta thật rồi, chứ bình thường anh ấy lạnh như băng còn gì.”
“Lâm An khéo lắm đấy. Một nước đi được lòng giám đốc luôn.”

Những lời đó, cô nghe thấy hết.
Nhưng cô chỉ mím môi, không đáp. Cô không muốn phủ nhận, cũng chẳng muốn thanh minh. Bởi dù có nói gì, người ta cũng chỉ tin điều họ muốn tin.

Điều khiến cô khó xử hơn, là chính bản thân cô.
Từ tối qua đến giờ, hình ảnh anh che ô cho cô, bàn tay anh nắm lấy cổ tay cô trong mưa, giọng nói trầm ấm “Em đừng khóc”... tất cả cứ luẩn quẩn mãi trong đầu, khiến cô chẳng thể tập trung nổi.

10 giờ sáng.
Cửa phòng họp mở, Trịnh Kỳ bước ra cùng một cô gái lạ.

Cô gái ấy ăn mặc chỉnh chu – áo blouse trắng phối váy bút chì, mái tóc dài đen óng, nụ cười dịu dàng. Cô ta vừa nói vừa cười, ánh mắt tự nhiên hướng về phía Trịnh Kỳ, thỉnh thoảng còn chạm nhẹ vào tay anh khi cùng xem tài liệu.

“Chị Mai, trưởng phòng PR bên đối tác,” ai đó thì thào.
“Nghe nói chị ấy và anh Kỳ từng học cùng ở Singapore.”

Câu đó rơi vào tai Lâm An, khiến ngón tay cô khựng lại trên bàn phím.
Cô ngẩng lên – vừa đúng lúc ánh mắt anh thoáng nhìn qua. Ánh nhìn của Trịnh Kỳ dừng lại nửa giây trên gương mặt cô, như muốn nói điều gì đó, rồi anh quay đi, tiếp tục cùng Mai bước vào phòng riêng.

Không hiểu sao, tim cô nhói lên một nhịp.

“Chị Mai đẹp thật.”
“Ừ, lại có phong thái, nói chuyện thì thông minh. Đúng kiểu hợp với sếp Trịnh.”

Mấy đồng nghiệp nữ bàn tán rì rầm, mỗi câu nói như mũi kim châm vào lòng cô.
Cô cúi đầu, hít sâu, tự nhủ “Không được suy nghĩ linh tinh.”

Anh là sếp, cô là nhân viên.
Họ khác thế giới. Cô không có quyền gì để… ghen.

Buổi trưa, phòng thiết kế rộn ràng rủ nhau đi ăn. Lâm An từ chối, lấy lý do còn việc dang dở.
Đang dọn lại tài liệu, cô nhận được tin nhắn.

Trịnh Kỳ: “Ăn trưa chưa?”
Lâm An: “Chưa ạ, em đang hoàn thiện file.”
Trịnh Kỳ: “Ra ban công tầng 9. Tôi có thứ muốn cho em xem.”

Tim cô lỡ một nhịp.
Cô nhìn đồng hồ – mới 11h40. Mọi người đã ra ngoài gần hết, hành lang vắng tanh.

Cô bước lên tầng 9.
Ban công mở rộng, gió nhẹ thổi, nắng chiếu xuống nền gạch loang lổ sau cơn mưa. Trịnh Kỳ đứng tựa lan can, sơ mi trắng, tay cầm hộp cà phê đá và hộp cơm giấy.

“Anh chưa ăn trưa à?” – cô hỏi nhỏ.
“Đợi em.” – anh đáp, giọng điềm tĩnh.

Anh mở hộp cơm, đưa một phần cho cô.

“Tôi đặt hai suất ở quán em thích lần trước.”

Cô hơi ngạc nhiên.

“Anh nhớ ạ?”
“Nhớ. Cái món bò cay mà em chê là ‘mặn hơn nước mắt sinh viên nghèo’.”

Lâm An bật cười khẽ. “Anh còn nhớ cả câu đó luôn sao?”

“Tôi có trí nhớ tốt, nhất là với người khiến tôi bận tâm.”

Cô khựng lại.
Câu nói bình thản, nhưng từng chữ như rơi vào lòng cô, lan ra thành sóng nhỏ. Cô quay mặt đi, giả vờ múc cơm. “Anh nói thế… người ta hiểu lầm đấy.”

Anh nghiêng đầu, ánh mắt khẽ cong lên:

“Thế nếu tôi muốn người ta hiểu lầm thì sao?”

Không khí bỗng lặng.
Tiếng gió thổi qua hàng cây, cuốn theo hương hoa sữa ngoài phố. Cô cúi đầu, tim đập loạn. Không biết là anh đang đùa, hay nói thật.

Ăn xong, cô đứng dậy thu dọn hộp.

“Anh không cần làm thế với em đâu. Hôm qua… anh đã giúp em quá nhiều rồi.”

“Tôi không coi đó là giúp.” – Anh đáp. – “Tôi chỉ làm điều mình muốn.”

“Nhưng mọi người trong công ty nói… chúng ta—”

“Để họ nói.” – Anh cắt lời, ánh mắt sâu thêm. – “Tôi không cần họ hiểu, tôi chỉ cần em tin tôi.”

Cô ngẩng lên. Giữa ánh nắng loang lổ, mắt anh phản chiếu ánh vàng dịu, bình yên nhưng mãnh liệt.
Khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy thế giới xung quanh như ngưng lại.

Buổi chiều.

Phòng họp có buổi pitching lớn với khách hàng mới. Trịnh Kỳ và chị Mai cùng thuyết trình. Lâm An ngồi ghi biên bản, lặng lẽ theo dõi.

Mai nói năng tự tin, cử chỉ tinh tế. Thỉnh thoảng cô ấy quay sang cười với Trịnh Kỳ, trao đổi ánh mắt như hai người rất ăn ý.
Lâm An cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Cô chẳng hiểu vì sao chỉ cần thấy nụ cười ấy, cô lại thấy ngực mình khó chịu như bị ai bóp chặt.

Cuối buổi, khi mọi người ra về, Mai dừng lại trước cửa, nói:

“Tối nay có buổi networking của đối tác, anh đi chứ? Tôi giữ sẵn vé cho anh rồi.”

“Tôi bận xử lý vài file.” – Trịnh Kỳ nói, rồi liếc về phía Lâm An. – “Em còn bản báo cáo chưa gửi phải không?”

Cô lúng túng:

“Vâng… em gửi ngay ạ.”

Mai nhìn cô, ánh mắt hơi lướt qua, nụ cười thoáng có gì đó ẩn ý.

“Cô là trợ lý riêng của anh Kỳ à?”
“Dạ, em chỉ phụ dự án thôi ạ.”
“Ồ, thế à. Nhìn thân thiết ghê.”

Giọng nói ngọt, nhưng đầy gai. Lâm An mỉm cười lịch sự, không đáp.
Trịnh Kỳ đứng giữa hai người, ánh mắt chợt tối đi.

“Mai, tôi không thích người khác nói kiểu đó về nhân viên của mình.”

Không khí khựng lại. Mai chớp mắt, rồi bật cười.

“Anh vẫn thẳng tính như xưa.”

Cô ta quay đi, để lại khoảng lặng giữa hành lang.
Lâm An khẽ nói:

“Anh không cần phải nói vậy. Em sợ chị ấy hiểu lầm.”

“Hiểu lầm thì sao?” – Anh hỏi ngược lại. – “Hay là em sợ tôi bị đồn đoán?”

“Em sợ... phiền cho anh.”

Anh nhìn cô thật lâu, rồi mỉm cười nhẹ:

“Em đúng là ngốc.”

Cô ngẩng lên: “Anh nói gì cơ?”

“Nếu tôi sợ phiền, tôi đã không chọn đứng cạnh em ngay từ đầu.”

Tối hôm đó, trời lại mưa.
Công ty về muộn, chỉ còn vài người làm thêm. Lâm An đang thu dọn hồ sơ thì điện thoại reo — số lạ.

“Alo, em là Lâm An ạ.”
“Tôi là Mai đây. Anh Kỳ nhắn em gửi file thiết kế đến chỗ tôi để duyệt lần cuối. Anh ấy đang họp, bảo tôi thay mặt xem trước.”

“Vâng, để em qua ngay.”

Địa chỉ là quán café bên hồ. Cô cầm ô, lao vào mưa.

Khi đến nơi, cô thấy Trịnh Kỳ ngồi ở góc trong — không phải họp, mà là đang cùng Mai nói chuyện. Cô ta nghiêng người cười, tay đặt lên cổ tay anh rất tự nhiên.

Lâm An khựng lại ở cửa, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Giây phút ấy, cô bỗng thấy mình thật dư thừa.

Cô định quay đi, nhưng giọng anh vang lên:

“Lâm An.”

Anh đã thấy cô.
Cô quay lại, cố mỉm cười:

“Em mang file đến rồi, xin lỗi vì đến muộn.”

Mai đứng dậy, nụ cười dịu dàng:

“Cảm ơn nhé. Em thật tận tâm.”

Nhưng khi cô nhận file, Trịnh Kỳ đã cất lời:

“Không cần nữa. Tôi sẽ xem cùng cô ấy.”

Anh nói dứt khoát. Mai khẽ nhướng mày, còn Lâm An tròn mắt.

“Anh, nhưng—”

“Mai, cảm ơn vì đã giúp. Nhưng phần này tôi tự xử lý được.”

Mai hiểu, cười nhạt, rời đi trong im lặng.

Không gian chỉ còn hai người.
Cơn mưa ngoài kia trút mạnh hơn, hạt nước đập vào khung kính vang như nhịp tim.

“Em nghĩ tôi đang hẹn hò cô ấy à?” – Anh hỏi, giọng trầm.
Cô im lặng.
“Em không tin tôi sao, Lâm An?”

“Không phải… chỉ là em không muốn xen vào việc riêng của anh.”

Anh khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không hề vui.

“Em luôn giữ khoảng cách với tôi, phải không? Dù tôi đã bước gần đến mức này.”

Anh tiến một bước, ánh mắt anh sâu như bóng đêm.
Cô lùi lại bản năng, lưng chạm vào tường.
Tim đập thình thịch, hơi thở rối.

“Trịnh Kỳ… anh đừng như vậy.”

“Như vậy là sao?” – Anh khẽ nghiêng đầu. – “Quan tâm em? Hay không giấu được việc mình ghen?”

Cô mở to mắt:

“Anh… ghen?”

Anh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi, gần như thì thầm:

“Ừ. Ghen vì thấy em tránh ánh mắt tôi, ghen vì em tưởng tôi để ý người khác.”

Trịnh Kỳ cúi xuống, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài phân.
Hơi thở anh chạm nhẹ lên tóc cô, mùi mưa và cà phê hòa quyện.

“Tôi không phải người kiên nhẫn lắm đâu, Lâm An. Đừng khiến tôi phải nói điều này lần thứ hai.”

“Điều gì…?” – cô khẽ hỏi.

“Rằng tôi thích em.”

Trái tim cô chao đảo.
Cả thế giới như tan đi, chỉ còn lại tiếng mưa và ánh nhìn ấy — vừa mãnh liệt, vừa dịu dàng.

“Anh nói thật ư?”
“Em nghĩ tôi đủ rảnh để nói dối trong đêm mưa sao?”

Cô cười khẽ, mắt cay xè.
Anh giơ tay, lau nhẹ giọt nước mưa vương trên má cô — hay là nước mắt, cô cũng chẳng biết nữa.

“Nếu một ngày em sợ người khác bàn tán, sợ ánh nhìn, cứ nép vào tôi. Tôi chịu được hết.”

Cô nhìn anh, cảm giác trong lòng như có thứ gì đó vỡ òa.
Một hơi ấm chạy dọc theo sống lưng, xua tan lạnh lẽo của cơn mưa ngoài kia.

“Em… không dám hứa gì đâu.”
“Tôi không cần lời hứa.” – Anh đáp, giọng trầm. – “Chỉ cần em ở lại.”

Cơn mưa rơi như muôn nghìn hạt sáng dưới đèn.
Ngoài phố, dòng xe thưa dần. Trong quán café nhỏ, hai người ngồi im, lặng nghe nhịp mưa hòa cùng nhịp tim — không còn khoảng cách nào giữa họ nữa.
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt