Giọng nói Phó Yến Từ không hề có chút cảm xúc nào, lạnh như băng.
Đôi mắt đen của anh tràn ngập sự lạnh lùng đáng sợ, gương mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn.
Giang Chấp nắm lấy tay tôi không buông.
Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Hai người đàn ông, không ai nhường ai.
“Phó Yến Từ, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tốt nghiệp đại học xong đã ở bên tôi, những chuyện gì người yêu nhau làm cũng đã làm rồi.”
Đầu tôi ong ong, vô cùng trống rỗng.
Chuyện đã từng thân mật bị vạch trần thẳng mặt khiến tôi cực kỳ khó chịu.
Một giây sau, bàn tay nổi gân xanh của Phó Yến Từ nắm tay tôi trở về, dáng vẻ kiên quyết chiếm làm của riêng.
“Đáng tiếc, tôi còn chính thức hơn anh, bọn tôi được pháp luật công nhận, lại có quan hệ vợ chồng hợp pháp. Về việc những chuyện giữa cô ấy và anh Giang trong quá khứ…”
Phó Yến Từ cười nhẹ một tiếng: “Vợ tôi không hút thuốc, không rượu chè, hồi trẻ chơi đàn ông thì sao chứ? Nếu Giang tổng thật sự để ý, tôi trả tiền.”
Phó Yến Từ thật sự rút tiền ra đập vào người Giang Chấp.
250.
Sắc mặt Giang Chấp phút chốc đen lại lộ ra sự hung ác.
Phó Yến Từ coi thường anh ta, cúi người bế tôi, bỏ lại một câu:
“Khiến cho một cô gái khó chịu, Giang tổng cũng chỉ đáng giá thế thôi.”
Được ôm vào xe, Phó Yến Từ cởi giày tôi, chuyện thân mật nhất cũng đã làm nhưng lúc này tôi không được tự nhiên lắm.
“Để em làm.”
Anh ấy liếc nhìn tôi và động tác không ngừng lại.
Sau khi cởi giày, anh mở khóa cửa xe, chưa đầy mười phút, anh quay lại với một chiếc túi bóng trên tay.
“Chịu khó chút nhé.”
Khi túi chườm đá đặt vào mặt cá chân tôi, tôi không kìm được run lên.
“Đau lắm sao?”
“Cũng tạm.”
Chườm đá xong anh bôi thuốc cho tôi mới trở về ghế lái.
Cho đến khi về biệt thự anh cũng không nói chuyện với tôi.
Anh tức giận.
Có lẽ ban đầu anh cũng không biết mục đích tôi kết hôn với anh.
Đoán chừng cảm thấy mất mặt.
Tôi định giải thích với anh, dù sao cùng sống dưới một mái nhà.
Khi anh đặt tôi lên giường, tôi ngẩng đầu lên, một bóng người nặng trĩu đổ xuống, anh cúi xuống hôn tôi.
Lời nói trên môi anh bị chặn lại, so với đêm tân hôn, còn mang theo khí thế không cho ai chen ngàng.
Tim tôi đập dữ dội, tai nóng bừng, yếu ớt giãy dụa: “Phó Yến Từ, em đau chân…”
“Không cần động chân.”
5.
Ngày hôm sau, tôi ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Bị buồn đái nên tỉnh.
Tôi đi dép loẹt xoẹt, tập tễnh bước vào nhà vệ sinh, cửa từ bên trong mở ra.
Phó Yến Từ mặc đồ ngủ, tóc trên trán ướt nhẹp
Khi nhìn thấy tôi, anh ấy cau mày nói: “Chân em không còn đau nữa à? Em ẩu quá”.
Tôi buồn đái đấy đại ca à.
“Không đau lắm nữa, hôm nay anh không đến công ty à?”
Nếu Giang Chấp là một nhà giàu mới nới nổi ở thành phố này thì Phó Yến Từ sinh ra đã ngậm thìa bạc trong miệng.
Ngay khi mới sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp mà người khác khó có thể chạm tới, khi trưởng thành, dựa vào năng lực và thủ đoạn quyết đoán đã trở thành nhân vật số một.
“Hôm nay nghỉ.”
“À.”
Nhường đường chút đi.
Tôi muốn mở miệng nhìn thấy ánh mắt Phó Yến Từ rơi trên người tôi, nhìn theo, tôi mặc chiếc áo sơ mi tiện tay vớ được của anh, khuy áo cũng không cài tử tế.
Mặt tôi nóng bừng, đẩy anh ra ngoài, đóng cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng cười rõ ràng của anh: “Anh thấy lâu rồi.”
“!!!”
Đi vệ sinh xong ra ngoài, Phó Yến Từ đã không còn ở trong phòng.
Tôi vội vàng mặc quần áo xuống lầu ăn sáng với anh.
Phó Yến Từ đã hình thành thói quen từ trong xương cốt, ăn uống cũng trở thành cảnh đẹp ý vui.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc, người đàn ông ngước mắt lên: “Bà Phó, tối qua bà nhìn chưa đủ rõ sao?”
Vì để tránh cho trọng tâm câu chuyện đi theo hướng không thể kiểm soát được, tôi đổi đề tài: “Phó Yến Từ, sao anh kết hôn với em?”
Với địa vị và hoàn cảnh gia đình, anh ấy đang tìm kiếm một cuộc hôn nhân thương mại nên không thể nào chọn tôi được.
Anh ta ngước mắt lên và nói:”Hối hận à?”
“Không.”
Tôi là người phàm.
Gạt tình yêu sang một bên, Phó Yến Từ đều xuất sắc trong mọi việc và tôi được hời
“Không sao, bọn mình rất hợp nhau và anh rất hài lòng.”
6.
Buổi chiều, bạn bè của Phó Yến Từ đến chơi bài với anh, cả nhóm rất sôi nổi và nói rằng họ muốn tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài sân.
Chị Châu chuẩn bị bếp và lên thực đơn.
Tôi theo chị ấy vào bếp và lấy hoa quả đã cắt sẵn ra.
Trong vườn có một cô gái trẻ đẹp, ăn mặc sang trọng, dáng vẻ tự tin.
“Anh Yến Từ, em nghe nói Ôn Nhiễm đã ở cạnh Giang Chấp 5 năm, sao anh lại cưới người như thế? Cô ta không phải là nằm vùng mà Giang Chấp cài vào bên cạnh anh đấy chứ?”
“Sao cô ta có thể so được với chị Nhã Tình, chỉ học đại học 985, gia cảnh cũng thế.
Tôi không biết có nên đi qua hay không nên lúng túng đứng đó.
“Chị dâu?” Người đàn ông hôm đó tôi nhận nhầm chính là người đầu tiên nhìn thấy tôi.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tôi và đều ngầm im lặng, càng thể hiện tôi và họ là là những người xa lạ, như người ngoài.
Tôi đã đoán trước tình huống này trước khi kết hôn với Phó Yến Từ, nhưng tôi không quan tâm vì ai cũng muốn có thứ mình cần, tôi bước tới đặt đĩa trái cây xuống: “Trong bếp vẫn còn, tôi đi lấy thêm.”
Phó Yến Từ đột nhiên đưa tay ôm lấy tôi: “Không đau chân nữa à?”
“Không ảnh hưởng tới việc đi lại.”
“Đêm qua không phải khóc vì chân đau sao? Nửa đêm nhờ anh xoa bóp cho em mà?”
Giọng nói anh mập mờ, biểu cảm cũng mập mờ.
Sắc mặt của mọi người có mặt đều hơi thay đổi, lỗ tai tôi hơi nóng lên: “Hôm nay khá hơn nhiều rồi.”
Tôi muốn rời đi, nhưng Phó Yến Từ không chịu buông, người đông như vậy, tôi không thể quá đà, chỉ đành thấp giọng nói: “Buông em ra.”
Sau đó anh ôm tôi vào lòng.
“Giới thiệu với mọi người, Ôn Nhiễm, vợ của tôi.”
So với vẻ dịu dàng vừa rồi, giọng điệu của Phó Yến Từ bây giờ lạnh hơn rất nhiều, hơi thở mạnh mẽ.
“Ôn Nhiễm là vợ của tôi, tốt hay xấu là tự tôi đánh giá, không cần người khác nói với tôi, chúng ta lớn lên với nhau từ bé, hôm nay không sao, nếu có lần nữa thì đừng trách tôi trở mặt.”
Lời nói này vô cùng thẳng thắn.
Sắc mặt cô gái lập tức tái nhợt, trừng mắt nhìn tôi đầy hung tợn, cầm túi xách giận dữ bỏ chạy.
“Rượu tới đây.”
Chị Châu lấy một ít rượu vang đỏ hảo hạng từ hầm rượu ra.
Khúc nhạc đệm này chuyển tiếp rất nhanh, cả đám lại sôi nổi chơi bài.
Tôi ngồi cạnh Phó Yến Từ và nhìn anh ấy, tâm trí tôi có chút bay xa.
Có vẻ như vừa rồi anh ấy đang bảo vệ tôi.
Anh đang bảo vệ tôi trước mặt nhiều người thế à?
Ngay cả khi tôi và Giang Chấp yêu nhau sâu đậm, anh ta cũng chưa bao giờ bảo vệ tôi một cách trắng trợn như vậy.
Anh ta luôn có những bí mật không thể nói ra và luôn bất đắc dĩ, tất cả những gì tôi có thể làm là ủng hộ anh ta và chịu đựng.
Chịu đựng nhiều, đau khổ cũng nhiều
Từ tận đáy lòng, tôi nảy sinh cảm giác cảm động.
Mắt tôi hơi ươn ướt, tôi cảm thấy rất kiểu cách nên chớp mắt.
“Anh Yến, chị dâu của em đã nhìn anh rất lâu rồi, anh nên nhường chỗ cho chị ấy chơi một lát đi.”
Tôi nhận ra anh ta, Đường Thanh, bạn chơi khá thân từ bé của Phó Yến Từ.
“Em chơi không?” Phó Yến Từ hỏi tôi.
“Em không giỏi lắm.”
“Không sao đâu chị dâu, thắng thì là của chị, thua thì là của anh Yến.”
“Chơi giải trí thôi, anh đi hút điếu thuốc.” Phó Yến Từ đứng dậy, nhét bài vào tay tôi.
Khi biết được, tôi mới nhận ra, làm sao đây có thể là một trò tiêu khiển, ai lại đặt cược hàng trăm nghìn chip vào nó?
Mà Phó Yến Từ chơi giỏi quá, bọn họ thua thảm nên mới đổi tôi.
Ngược lại là vận may của tôi rất tệ.
Tôi đánh rất cẩn thận nhưng vẫn thua mấy ván.
Tôi không tin thua liền cả chục trận.
Cứu mạng, thua hết sạch tiền lương mấy kiếp sau nữa nữa nữa của tôi rồi.
Gương mặt Đường Thanh cười xấu xa: “Chị dâu, ván tiếp theo chị nhất định thắng, chỉ cần đưa bài ra là được.”
Tôi định nói đừng chơi nữa, nhưng không biết lúc nào Phó Yến Từ đã quay lại, nghiêng về phía tôi hơi sát vào, một tay anh chống lên bàn, tay khác rút bài ra.
Ở khoảng cách gần như vậy, ngực anh áp vào lưng tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm thực sự xuyên qua lớp vải mỏng.
Tôi bị phân tâm đến mức không thể nhìn rõ các lá bài.
“Ra bài này.”
Đường Thanh sốt ruột: “Anh Yến không được chơi hộ thế.”
Phó Yến Từ lười biếng cười: “Thế nên bảo tôi trơ mắt nhìn các cậu bắt nạt vợ tôi à?”
Giọng nói của anh ấy rất hay, ở khoảng cách gần như thế khiến lỗ tai cũng mềm.
“Anh ấy chọn bài, tôi đánh được chưa?”
Tôi cố gắng hết sức để tập trung vào việc chơi bài.
“Được rồi.”
Phó Yến Từ quả thực rất may mắn, thỉnh thoảng anh ấy sẽ chỉ tôi vài chỗ, và tôi không bao giờ thua nữa.
Tôi tính toán, đợi lúc thắng được kha khá, tôi nói: “Trời tối gì, ăn gì trước đã nhỉ?”
Bọn họ chỉ chờ tôi nói câu này.
“Nghe chị dâu, ăn gì đi, đói chết rồi đây.”
Một nhóm người giải tán, uống rượu và nướng thịt.
Tôi nghiêng đầu nói với Phó Yến Từ: “Nếu em không thắng được hết, tiền thua bọn mình cưa đôi nhé.”
Phó Yến Từ cười, xiên một miếng xoài cho tôi: “Đền bù hộ anh à?”
Tâm tư rõ ràng.
Tôi cười: “Anh cứ giúp em, bọn họ không quan tâm em thắng thua, họ đều là bạn thân anh, đương nhiên em không thể để người ta thua nhiều quá được.”
Phó Yến Từ không nói gì, nhìn tôi chằm chằm.
Đột nhiên, một bóng đen che phủ mắt tôi, anh ấy cúi đầu hôn tôi.
Lửa than trong bếp bùng lên lập lòe.
“Đệch, còn để cho người ta sống không chứ, ăn cơm chó căng luôn…”
Phó Yên Từ thản nhiên ôm tôi: “Xoài ngọt lắm.”
7.
Sau khi chân tôi lành lại, tôi bắt đầu làm việc ở thư phòng.
Vốn dĩ tôi học thiết kế, nhưng Giang Chấp cần người có thể tin tưởng nên tôi đã đến công ty của anh ta để giúp đỡ.
Sau khi Phó Yến Từ biết được, anh ấy đã nhường một nửa phòng làm việc của mình cho tôi.
Tôi bận và anh ấy còn bận hơn.
Anh ấy tăng ca và tôi viết kế hoạch.
Bận rộn đến mười hai giờ đêm, anh ngước mắt lên hỏi tôi: “Thứ Tư tuần sau em có rảnh không?”
Tôi giở lịch trình ra: “Buổi sáng em đi xem studio với bên môi giới, 12 giờ trưa mới xong, chiều thì không có việc gì.”
“Được, thế buổi chiều về nhà với anh nhé? Mừng thọ của ông nội, ăn một bữa cơm với ông.”
Tôi trở nên tỉnh táo ngay: “Được.”
“Hai giờ chiều thứ tư tuần sau anh qua đón em.”
Phó Yến Từ nói ông cụ không có sở thích gì đặc biệt, ông chỉ thích uống trà và trồng hoa.
Tôi đặc biệt nhờ người mua bình trà của nghệ nhân làm, tốn gần 5 vạn.
Sau khi xem nhà và ký hợp đồng vào buổi trưa, đồng nghiệp cũ Tiểu Hứa gọi điện cho tôi và nói rằng cô ấy đã thu dọn đồ đạc của tôi và hỏi hôm nay tôi có rảnh đến lấy không, vừa hay hôm nay cô ấy được nghỉ một ngày.
Vẫn còn sớm nên tôi bắt taxi đến nhà cô ấy.
Tiểu Hứa phải ra ngoài, tiện đường chở tôi luôn.
Tôi kéo ghế phụ ra và ngồi vào, mới nhận ra Tiểu Hứa vẫn chưa lên xe, ngồi ở ghế lái là Giang Chấp, người mà tôi đã lâu không gặp.
Tiểu Hứa đứng bên ngoài, vẻ mặt áy náy.
“Anh bảo Tiểu Hứa lừa tôi à?”
Giang Chấp không nói gì.
Tôi mở cửa định rời đi thì có tiếng “cạch” và cửa xe đã khóa.
“Giang Chấp!”
“Thắt dây an toàn.” Giang Chấp lạnh lùng nói, xe lái ra khỏi tiểu khu, hòa vào dòng xe cộ.
Tôi quen thuộc với hướng đi này, đã đi qua nó hàng triệu lần.
“Giang Chấp, tôi đã kết hôn rồi, đừng có dây dưa nữa, để tôi đi.”
Giang Chấp ngoảnh mặt làm ngơ: “Phó Yến Từ là thằng phong lưu quen thói, có tiếng từ lâu, bạn gái cũ của nó có thể lập được cả đội bóng.”
“Người như thế em không ăn được đâu.”
“Ôn Nhiễm, nếu như em vì trả thù anh mà kết hôn với anh ta thì dừng lại ngay đi, là cách tốt nhất đó.”
“Rốt cuộc phải làm thế nào anh mới thả tôi đi?”
“Em gọi cho anh ta và đồng ý ly hôn.”
“Được.”
Giang Chấp không ngờ tôi đồng ý dứt khoát như thế, nhìn tôi qua kính chiếu hậu với đôi mắt thâm trầm.
Tôi lấy điện thoại ra.
Phó Yến Từ bắt máy ngay: “Ôn Nhiễm?”
“Số 81 đường xây, em đang ở…”
“Ôn Nhiễm đang ở cùng tôi.”
Cả hai đồng thanh, lời nói chồng chéo lên nhau, sợ Phó Yến Từ hiểu lầm nên vội vàng giải thích, lại phát hiện điện thoại của mình đã tự động tắt vì hết pin.
Thời gian được hiển thị rõ ràng trên màn hình điều khiển trung tâm của xe:
13:45.
Lần đầu tiên về nhà cùng Phó Yến Từ mà tới trễ cũng bất lịch sự quá.
“Chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng đi.”
Giang Chấp cười: “Hôm nay mừng thọ ông cụ nhà họ Phó nhỉ.”
“Chúng ta chờ trên xe cả đêm cũng hay lắm.”
Chiếc xe đã rời khỏi khu vực trung tâm thành phố và đậu trên một con đường vắng ở ngoại ô thành phố.
Dù tôi có nói thế nào thì Giang Chấp cũng không chịu mở cửa xe.
…
Khi màn đêm trôi qua, phía đông dần hửng sáng.
Tôi bị đánh thức bởi ánh sáng và dụi dụi đôi mắt sưng tấy của mình.
Giang Chấp lái xe vào thành phố và dừng lại trước công ty của Phó Yến Từ.
“Nhiễm Nhiễm.”
Tôi ngừng giữ cửa xe và quay lại nhìn anh.
Giang Chấp đột nhiên giơ tay đặt lên sau đầu tôi, dùng 100% sức lực kéo tôi về phía anh ấy.
Anh ta hôn tôi, tôi nghiêng đầu tránh đi, nụ hôn rơi xuống trên mặt tôi.
“Giang Chấp!” Tôi tức giận giơ tay định đánh anh ta.
Anh ta dương dương tự đắc, cười nói: “Sắp tới cướp người rồi kìa!”
Động tác tôi cứng đờ, quay người lại nhìn.
Phó Yến Từ mặc một bộ vest đen và đứng cách đó không xa, nhìn chúng tôi với vẻ mặt u ám.
Ánh mắt chạm nhau, đôi mắt Phó Yến Từ u ám, mịt mờ giống như đầm nước sâu không thấy đáy.
Tim tôi run lên, đó là một nỗi hoảng sợ mà chính tôi cũng không hiểu được.
Tôi mở cửa xe, Phó Yến Từ bước tới giang tay đón lấy tôi.
“Phó tổng, nghe nói hôm qua là sinh nhật của ông cụ, tôi gửi lời hỏi thăm nhé, quà sẽ tặng sau.”
“Giang tổng khách khí quá, tôi cũng muốn tặng một món quà, mảnh đất phía Nam thành phố, cả Giang tổng và Sở tổng đều muốn từ lâu rồi nhỉ?
Sắc mặt Giang Chấp tối sầm.
“Đi thong thả, không tiễn.”
Lấy nhau đã lâu, đây là lần đầu tiên tôi đến công ty của anh.
Người đến người đi, nhưng anh ấy dường như không hề sợ bị nhìn thấy, nắm chặt tay tôi không buông.
Một giây tiếp theo, thang máy đi lên tầng cao nhất, tiến vào văn phòng của anh, tôi chưa kịp nói gì thì anh đã đặt tôi lên bàn.
Nụ hôn của anh rơi xuống.
Vội vàng mà mạnh mẽ.
Giống như phát tiết lại như đang trừng phạt.
Tôi luống cuống lại càng ngỡ ngàng.
“Phó Yến Từ…”
Đôi môi anh trên má tôi dừng lại, nhưng ngay sau đó dày đặc như mưa tuôn.
“Anh uống rượu gì?”
Anh buông tôi ra, như không có chuyện gì xảy ra, như thể người vừa mất kiểm soát và phát điên không phải là anh.
“Em xin lỗi, em không cố ý lỡ hẹn.”
“Hẹn Giang Chấp à? Cả đêm không về à?”
“Ôn Nhiễm, nếu như em không muốn đi cứ từ chối, không cần ra vẻ tủi thân.” Anh ấy rất tức giận.
Tôi đang định giải thích thì chợt dừng lại: “Phó Yến Từ, nếu em nhớ không lầm thì ngay từ đầu anh đã biết lý do em kết hôn với anh rồi.”
“Cho nên đây là lý do em ở cùng Giang Chấp cả đêm sao?”
“Việc kết hôn của chúng ta ngay từ đầu đã không dựa trên tình yêu phải không?”
“Cả đêm qua em và Giang Chấp đợi chung một chỗ?”
“Phó Yến Từ, chuyện ngày hôm qua là có nguyên nhân, không phải em cố ý không đến.”
“Cho nên vừa quay đầu đã qua đêm với Giang Chấp?”
Đúng là ngang ngạnh.
Những lời tôi muốn giải thích đã đến bên miệng lại nuốt vào, thậm chí tôi còn nghi ngờ chính mình.
Ban đầu đầu óc tôi nóng lên, kéo anh dây dưa vào, có phải đã sai rồi không.
Sau khi nghĩ lại, tôi nói nghiêm túc: “Phó Yến Từ, bọn mình ly hôn đi.”
“Ly hôn?”
Sắc mặt Phó Yến Từ lập tức tối sầm, đôi mắt đen như mực.
“Cho nên vốn dĩ ngay từ đầu em đã không muốn quay về cùng anh, ly hôn với anh, trở về bên cạnh Giang Chấp, đây mới là mục đích thật sự của em.”
Sao lại quay về?
“Ôn Nhiễm, em coi hôn nhân là cái gì? Xem anh là cái gì?”
Phó Yến Từ bỏ lại một câu, đạp cửa đi ra ngoài.
Người Chồng Chớp Nhoáng
Tác giả: 寻笙 | Chương: 2 | Lượt xem: 10,659