Sau khi cãi nhau, tôi và Phó Yến Từ không nói chuyện với nhau nữa.
Nói chính xác hơn là anh ấy không hề quay về.
Mỗi ngày khi tôi đi làm về, căn nhà trống trải và chỉ có một mình.
Thực ra người nên ra đi nhất chính là tôi.
Sau khi suy đi nghĩ lại, tôi đã đi làm đơn ly hôn.
“500.”
“Không phải chỉ có mấy tờ giấy sao? Sao lại đắt như vậy?”
Ông chủ cũng không thèm quay đầu lại: “Nếu không ly hôn được thì đừng làm.”
Hơi thở của tôi nghẹn lại trong cổ họng và có ai đó vỗ nhẹ vào vai tôi.
“Cô bé ơi, bên kia đường còn có một hàng nữa, rẻ lắm.”
Là một ông cụ, chống nạng gỗ lê, mặc quần áo màu đen, khí chất tao nhã.
Chờ sau khi đánh máy xong, tôi trở về nhà với tờ đơn ly hôn, ông cụ chỉ đường cho tôi vừa rồi đang ngồi trên ghế sô pha ở nhà.
“Ông là, ông nội Phó?”
“Cháu là Tiểu Ôn à?”
“Cháu chào ông.”
Cứu tui, bị bắt quả tang ly hôn với cháu trai ông, chuyện này giải thích thế nào đây?
Tôi ngồi với ông nội một lúc rồi lấy ấm trà ban đầu đinh tặng cho ông xuống, ông nội yêu thích không nỡ buông tay.
“Vốn dĩ cháu nên tự mình đưa nó cho ông vào ngày mừng thọ nhưng hôm đó cháu có chút việc nên không đi được, cháu xin lỗi ông.”
“Không sao, tên nhóc đó tới rồi. Sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt thay đổi, vội vàng chạy ra ngoài, cả ngày không thấy bóng dáng đâu cả.”
Hôm đó, điện thoại của tôi đang gọi thì tắt nguồn, anh ấy có đi tìm tôi không?
Như mặt hồ tĩnh lặng, đón nhận một tia gió xuân.
“Tiểu Ôn, thằng nhóc kia bắt nạt cháu sao?”
“Không ạ.”
“Ông đã nhìn thấy tất cả, cháu muốn ly hôn với nó.”
Vừa nói, ông cụ vừa lấy điện thoại di động ra, bấm số, tức giận nói: “Vợ anh sắp ly hôn với anh, còn không mau cút về đây cho ông!”
Nói xong, ông lập tức cúp máy.
Tôi thậm chí còn không có cơ hội để ngăn ông cụ lại.
“Nếu hôm nay thằng kia không về, ông sẽ đánh gãy chân nó.”
“Ông ơi, cây gậy này của ông lợi hại vậy sao?”
Không ngờ giây tiếp theo người đàn ông ấy đã đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng.
“Được rồi, hai đứa nói chuyện đi, ông ra vườn hoa thử bình trà mới mà Tiểu Văn tặng, chị Chu mang ít lá trà ra đây.”
Phó Yến Từ sải bước quay lại và nhìn thấy tờ thỏa thuận ly hôn trên bàn.
Ánh mắt anh tối sầm lại: “Em mua quà cho ông nội khi nào?”
“Anh xem đi, nếu thấy được thì ký tên vào.”
“Em đã chuẩn bị quà mừng thọ rồi, sao không nói cho anh biết.”
“Phó Yến Từ…”
Thân hình cao lớn của anh cúi xuống hôn tôi.
“Nhiễm Nhiễm, anh bị sốt.”
Môi anh ấy cực kỳ nóng, có thể cảm nhận được nhiệt độ bất thường trên cơ thể anh ấy qua lớp quần áo mỏng manh.
Tôi đẩy anh ấy xuống ghế sofa và nói: “Em sẽ lấy cho anh ít thuốc.”
Anh vòng tay qua eo tôi rồi bế tôi lên: “Ngủ với anh một lúc là ổn thôi.”
Ai bị sốt mà ngủ một lát là khỏe chứ.
“Phó Yến Từ, anh là trẻ lên ba sao?”
“Thế còn ly hôn?”
“Thật ra cuộc hôn nhân của chúng ta…”
“Ôn Nhiễm.” Đôi mắt anh phủ đầy sắc xanh. “Thế em phải ở góa rồi.”
Một lúc sau anh ấy dường như thỏa hiệp: “Em lấy thuốc giúp anh đi.”
Có lẽ Phó Yến Từ cả đêm không ngủ, tinh thần uể oải, tâm trạng không được tốt lắm.
Tôi rót một ít nước và đưa cho anh ấy.
“Choang” một tiếng. Ly nước rơi trên bàn, tờ giấy ly hôn ướt nhẹp.
Anh liếc nhìn nó với vẻ mặt tiếc nuối: “Xin lỗi, anh cầm không chắc.”
Anh ngắt lời tôi, kéo tôi ngồi cạnh anh và đường hoàng gối lên tôi ngủ
“Ôn Nhiễm, anh rất khó chịu.”
Có lẽ anh ấy mệt thật, nhanh chóng ngủ thiếp đi, tôi nhẹ nhàng đặt anh ấy xuống ghế sofa, lấy chăn đắp cho anh ấy, vừa đứng dậy, tay tôi bất ngờ bị anh ấy tóm lại.
“Ôn Nhiễm, anh sai rồi, không ly hôn có được không?”
Có vẻ như đang nói mơ.
10.
Sau ngày hôm đó, tôi và Phó Yến Từ đã ngầm thỏa thuận, không đề cập đến việc ly hôn.
Dù tôi có làm việc muộn thế nào anh ấy cũng sẽ đến đón tôi.
Thỉnh thoảng anh ấy đưa tôi đi ăn, thỉnh thoảng anh ấy cùng nhau đi siêu thị hỏi tôi muốn ăn gì, khi về đến nhà anh ấy sẽ nấu cho tôi.
Anh ấy cũng sẽ ghi nhớ một số điều nhỏ nhặt mà tôi vô tình nhắc đến, và sau đó giúp tôi thực hiện từng cái một.
Trong lúc rảnh, thường cùng tôi đi cáp treo và vòng đu quay, đưa tôi đến công viên giải trí mua kẹo bông 5 tệ một chiếc.
Anh ấy sẽ đưa tôi đến bãi biển và không hề cảm thấy phiền phức khi chụp ảnh cho tôi, chỉ để đăng lên Khoảnh khắc WeChat của tôi.
Lâu ngày, tôi sẽ đến công ty anh ấy, mang theo một bó hoa và mang canh tôi nấu.
Ngoài ra còn có tin tức về Giang Chấp.
Nghe nói bạn gái cũ đã chia tay của anh ta về nước, nghe đồn, chuyện tốt hai người sắp thành.
Lại nghe nói Sở tổng vì vướng nhiều sai phạm nên đã đi rồi, Giang Chấp hợp tình hợp lý mua lại công ty của ông ta, địa vị của anh ta hôm nay ở Giang gia đã ngày càng vững chắc.
Tôi gặp lại Giang Chấp trong một bữa tiệc rượu.
Đã kết hôn với Phó Yến Từ, tôi là bạn gái tham dự cùng anh.
Kỳ thật tôi cũng không thích tham gia những dịp như vậy, trước đây tôi ở cạnh Giang Chấp và đã nhiều lần tham dự với tư cách thư ký của anh ta, những người trong giới nhìn với ánh mắt nghiền ngẫm và không mấy thiện cảm.
Nếu có người không biết sẽ hỏi: “Cô không phải là bạn gái của anh Giang sao?”
Đúng lúc này Phó Yến Từ đi tới, nắm tay tôi, lười biếng cười: “Từ tổng, ai mà chẳng có vài người yêu cũ? Nếu anh muốn nhắc lại, em sẽ tìm chị dâu kể mấy chuyện trước đây của anh.”
Anh ấy thành thạo lăn lộn giữa đám người, nói năng chu đáo, giữ mặt mũi cho đối phương cũng giữ mặt mũi cho tôi
Điều tôi không ngờ là Giang Chấp cũng tới.
Anh ta còn có một người bạn gái có khí chất nổi bật và vẻ ngoài xinh đẹp.
Lý Tư.
Mối tình đầu của Giang Chấp.
Trước đây tôi cũng không quan tâm, cho đến khi nghe Giang Chấp nói tôi là người thay thế cô ta.
Nếu nhìn kỹ thì tôi và cô ấy không có điểm gì giống nhau.
Nếu miễn cưỡng mà nói thì tối nay tôi và cô ta dùng son môi giống nhau, màu 909.
Giang Chấp xem tôi là thế thân của cô ta, đúng là vô lý.
Cũng may bây giờ nhìn thấy hai người, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cũng không mất khống chế như lúc đầu.
Phó Yến Từ có lẽ nhận ra những xúc cảm bé nhỏ của tôi, lật lòng bàn tay của tôi lên, đan các ngón tay vào nhau, tay còn lại chạm ly với Giang Chấp.
Giang Chấp nói: “Người đời cứ thích đồn đại linh tinh, tôi và cô Phó đây từng yêu nhau nhưng trai chưa vợ, gái chưa chồng, sau khi chia tay với tôi, cô ấy không thể tìm một người chồng khác, phải không?”
“Chuyện tốt của Giang tổng sắp thành, chúc mừng nhé.”
Phó Yến Từ ôm eo tôi, nở nụ cười thong dong.
“Cảm ơn.”
Giang Chấp lạnh nhạt nói, ánh mắt rơi lên eo tôi chợt tối sầm lại.
Trong những trường hợp này đương nhiên sẽ bàn chuyện làm ăn.
Tôi đã đến rồi đương nhiên cũng không thể bỏ lại phía sau.
Phòng làm việc của tôi còn thiếu nhiều khách hàng chất lượng tốt.
Sau một vòng, cũng gần xong, tôi định ra ngoài hít thở.
Sau khi nhìn quanh, tôi thấy Phó Yến Từ ở phía đối diện, tôi nhấc chân bước tới, Lý Tư đi qua trước mặt tôi.
Có lẽ cô ta uống rượu đến choáng váng, nhưng tôi thực sự nhìn thấy Phó Yến Từ đang mỉm cười với cô ấy.
Nụ cười vô cùng phóng đãng.
Tôi thực sự ghét Lý Tư, thậm chí còn ghét cách Phó Yến Từ cười với cô ta, trong lòng bực bội bước qua, dạ dày chợt khó chịu.
Tôi không nhịn được bèn bịt miệng chạy vào nhà vệ sinh nôn.
Khi bước ra, đầu óc tôi tỉnh táo hơn rất nhiều, sự cô đơn do rượu dấy lên đã biến mất.
Tôi định ra vườn hoa đi dạo.
Tôi vừa muốn tìm một cái ghế ngồi xuống, không ngờ lại nhìn thấy Giang Chấp đang nói chuyện với ai đó.
Tôi vô tình nghe lén nên quay người bỏ đi.
“Cam lòng không? Cứ để cô ấy rời đi vậy sao. Cậu và Ôn Nhiễm đã quen nhau từ khi còn học đại học. Không có lý do gì lại thua Phó Yến Từ, người mới quen cô ấy chưa đầy vài tháng.”
Bước chân của tôi dừng lại, ma xui quỷ khiến, tôi đã không rời đi.
“Không cam lòng.”
“Vậy nói cho cô ấy biết, cậu căn bản không coi cô ấy là người thay thế, cậu chỉ nói thế để mê hoặc người ta thôi. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc nhường cô ấy cho bất cứ ai.”
“Trước kia cậu kiêng dè anh ta là sợ anh ta ra tay với Ôn Nhiễm, hôm nay đã vào được đây rồi, cậu sợ cái gì? Lẽ nào phải đợi đến lúc không thể vãn hồi được cậu mới chịu nói sao?”
“Cậu không làm rõ quan hệ với Lý Tư là muốn khiến cô ấy hận đến tột cùng sao?”
“Giữa bọn tôi không đơn thuần là vấn đề rõ ràng…”
Tôi không thể nghe rõ những từ đằng sau nó.
Những lời tôi nghe vang vọng trong tâm trí tôi.
Anh ấy không coi tôi là người thay thế, cũng không nghĩ đến việc nhường tôi cho ai.
Đây chỉ là hiểu lầm thôi sao?
Thế nỗi oán hận mấy tháng qua của tôi có nghĩa gì chứ?
Tôi muốn trả thù, tôi muốn để anh ta hối hận về chuyện kết hôn, thật hoang đường biết bao.
Tại sao lại thành thế này?
Hoá ra đôi khi biết sự thật còn đau đớn hơn là không biết sự thật.
Hóa ra đôi khi, không hận một ai đó còn đau đớn hơn việc hận một ai đó.
Tại sao anh không nói với tôi ngay từ đầu?
Rõ ràng là anh ấy có thể nói được.
Rõ ràng…
Tôi lặng lẽ trốn sau bụi cây, lặng lẽ ngồi xổm xuống và bật khóc.
Hai người ngồi trên ghế đã rời đi.
Tôi dần nức nở thành tiếng, các khớp gối dần trắng bệch.
Hồi lâu cảm xúc dần ổn định.
“Cứ lau đi.”
Một đôi bàn tay với những khớp xương rõ ràng đưa cho tôi một chiếc khăn giấy.
Là Phó Yến Từ.
Tôi vội vàng đứng dậy, ngồi xổm hồi lâu chân đã tê cứng, anh đưa tay cho tôi, nhìn về nơi cách đó không xa.
Rõ ràng là tôi không phải là người duy nhất nghe được những điều vừa rồi.
Anh ấy cũng nghe thấy.
Ánh mắt anh trở nên sâu thẳm: “Ôn Nhiễm, anh ta không phụ em, có phải em hối hận vì đã vội vàng kết hôn với anh không?”
Tôi không nói nên lời.
Tôi muốn biết rõ
Trong đầu tôi hỗn loạn: “Em phải đi tìm anh ấy”.
“Ôn Nhiễm.” Phó Yến Từ siết chặt tay tôi, nói từng chữ một: “Em đang nóng lòng muốn đi tìm anh ta vậy phải không?”
Biết anh hiểu lầm, tôi vội vàng giải thích: “Em chỉ…”
“Phó thiếu.”
Lý Tư giẫm lên giày cao gót, duyên dáng đi tới, chợt nhớ tới cảnh tượng bên trong, vội gạt tay anh ra.
“Thế còn anh thì sao? Ở trong kia anh không quyến rũ Lý Tư à? Người ta nói Phó Yến Từ phong lưu thành tính, em cản trở chuyện của anh phải không? Vừa hay người cũng đến rồi, em nhường chỗ cho cô ta.”
Tôi xoay người bước đi.
Mang giày cao gót và mặc váy, người tôi lạnh và chân tôi đau nhức.
Cái chỗ tồi tàn này cũng không gọi được một chiếc xe.
Đi được khoảng chừng 500 mét, tôi giận dữ đá văng đôi giày cao gót của mình và ném chúng đi.
Cười đi, cười đi, có gì mà buồn cười thế.
Giây tiếp theo tôi nhặt đôi giày lại.
Đắt quá, ít nhất cũng 3 vạn.
Đủ 3 tháng tiền thuê nhà của tôi.
“Nhiễm Nhiễm.”
Chiếc Bentley dừng lại, để lộ khuôn mặt của Giang Chấp.
Anh mở cửa xe bước ra, nhìn qua nhìn lại, cau mày: “Muộn thế này mà anh ta để em về một mình à?”
Tôi xấu hổ không dám nói là mình đã cãi nhau với anh ấy nên bỏ chạy trước.
“Em đi dạo một lát.”
Anh hiển nhiên không tin: “Lên xe, anh đưa em về.”
Tôi đã định nói không.
Nhưng sau khi thấy Phó Yến Từ lái xe chở Lý Tư đã thay đổi ý định.
Tôi mở cửa xe, nghiêng người bước vào, Giang Chấp vội vàng theo sau.
Nào biết Phó Yến Từ chen vào từ phía bên kia.
Bác tài xế: “Các cháu để một người ngồi phía trước, phía sau chỉ có hai ghế, không đủ chỗ cho ba người.”
Một giây tiếp theo, cửa ghế phụ mở ra, Lý Tư ngồi vào.
Bác tài xế sắp khóc đến nơi rồi: “Không được đâu sếp Giang, quá tải rồi, bị chụp ảnh sẽ bị trừ điểm đấy, mọi người xuống bớt một người đi.”
Cả bốn người không ai nhúc nhích.
Tôi muốn cử động nhưng lại bị kẹp ở giữa, không thể cử động được.
Không có khoảng trống ở giữa, điều này rất xấu hổ.
“Phó Yến Từ, em ngồi xe anh về.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.
“Đợi đã, mọi chuyện chưa nói rõ ràng.”
Phó Yến Từ nhìn về phía ghế phụ lái.
“Vẫn không giải thích à?”
Lý Tư không tình không nguyện nói: “Thật sự phục luôn đấy. Ai có thể ngờ được giám đốc tập đoàn Phó thị là người cuồng yêu, tôi cố ý khiến cô khó chịu, Phó tổng và tôi nói đùa bởi vì anh ta luôn khoe khoang cô với tôi, cũng không phải vì tôi, giải thích thế này đủ rõ ràng chưa.”
Phó Yến Từ nghiêng đầu hỏi tôi: “Nhiễm Nhiễm, em tin không?”
Thái độ của anh ấy cho thấy rõ ràng rằng nếu tôi không tin thì anh ấy sẽ ở lại đây đến khi Lý Tư giải thích rõ ràng cho tôi.
“Tin tin tin.”
Tôi chỉ muốn xuống xe nhanh một chút.
Không ngờ Phó Yến Từ Từ lại không hề nhúc nhích: “Em trả lời qua loa lấy lệ quá, em không tin anh,” sau đó quay sang Lý Tư, “Giải thích lại đi.”
Lý Tư cũng sắp khóc đến nơi rồi: “Tôi còn phải giải thích thế nào nữa? Nếu thật sự không được thì về mở camera lên mà kiểm tra.”
“Cũng được…”
Cái đếch gì cũng được.
“Phó Yến Từ, rốt cuộc anh có muốn ngồi cùng xe với em không.”
Phó Yến Từ lúc này cũng không vội, chậm rãi nhìn Giang Chấp, đôi mắt ảm đạm như đáy biển.
“Giang tổng, thật sự không có gì muốn nói sao?”
Giang Chấp ngước mắt lên.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đàn ông, một người lười biếng và ngỗ ngược, người kia lạnh lùng và gò bó.
Tương tự như vậy, vẻ mặt của anh ta nghiêm túc lạ thường
Một lúc sau, Giang Chấp nhìn sang chỗ khác: “Tôi rất muốn nhìn thấy hai người ly hôn.”
Phó Yến Từ khẽ nhếch môi, xuống xe, cởi áo khoác cho tôi: “Ôn Nhiễm, về nhà.”
Nói xong anh nắm tay tôi đi về hướng ngược lại.
Trong đêm, chiếc Bentley phóng đi.
Cuối cùng nó trở thành một đốm đen và biến mất trong không gian rộng lớn.
Dường như có một điều gì đó không bao giờ có thể quay trở lại.
“Ôn Nhiễm.”
Tôi hơi bần thần đối mặt với ánh mắt của Phó Yến Từ, trong đó ấp ủ vô số cảm xúc, tràn ra mãnh liệt, anh ép tôi vào xe, môi nóng như lửa.
Tôi vừa luống cuống vừa do dự.
Anh nắm tay tôi, xoay nó lại và đan những ngón tay của chúng tôi vào nhau.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh khi chạm vào có cảm giác lạnh lẽo.
Đã nói chỉ kết hôn không tình yêu, nhưng anh chưa bao giờ tháo chiếc nhẫn cưới đã đeo kể từ ngày đăng ký.
Bên tai tôi là tiếng ve kêu, tiếng thì thầm đầy ẩn nhẫn và kiềm chế của anh:
“Nhiễm Nhiễm, anh đã cho bọn em một cơ hội…”
Người Chồng Chớp Nhoáng
Tác giả: 寻笙 | Chương: 3 | Lượt xem: 10,658