Sếp gọi tôi vào phòng làm việc, nói với tôi: “Em bàn giao lại một số công việc gần đây đi.”
Tôi vừa nghe xong chợt sững sờ, cực kỳ oan ức: “Sếp à, anh muốn sa thải em sao?”
Sếp muốn nói lại bị tôi ngắt lời:
“Sếp à, không ngờ anh lại ăn cháo đá bát, bạc tình bạc nghĩa, tàn nhẫn, lòng lang dạ sói, cực kỳ vô sỉ như vậy…”
Dù sao cũng sắp bị đuổi việc, mắng sướng mồm cho sảng khoái.
Mắng xong, tôi rất thoải mái, nói với sếp: “Đến lượt anh đó.”
Khóe miệng sếp hơi cong lên, cười nhạo nhìn tôi: “À, tôi vốn muốn nói, gần đây em vất vả, định cho em nghỉ ngơi, nhưng mà…”
Bây giờ tát vỡ cái miệng chó của tôi còn kịp không?
Tôi nước mắt đầy mặt: “Sếp à, bàn phím hoặc mì gói, anh chọn một cái cho em quỳ, em sai rồi.”
44.
Tôi nơm nớp lo sợ nghỉ phép.
Sếp nói, anh ấy là đại nhân không chấp tiểu nhân, sẽ không so đo với cô nhóc như tôi.
Tôi hẹn bạn thân đi quẩy ở biển.
Khi tôi đang ngồi xổm dưới đất xây lâu đài cát, bạn thân hứng chí, vội vội vàng vàng chạy tới: “Woaa, tao thấy ông này đẹp trai lắm, mày mau đi xin wechat đi.”
“Sao tao phải đi?”
“Nói nhảm, mày đang FA, mày không đi?” Bạn thân lại ngược kẻ FA. “Tao là hoa đã có chủ rồi.”
Tôi đành ra trận.
Đi tới sau lưng anh chàng đẹp trai kia, sao càng nhìn càng quen thế nhỉ…
Người đàn ông đó xoay người, nở nụ cười nhẹ nhàng với tôi: “Trợ lý Hứa, trùng hợp quá.”
Tôi:…
Không phải chứ sếp ơi, em nghỉ phép mà thôi, sếp cũng theo dõi em?
45.
Buổi trưa, tôi dẫn sếp đi ăn cùng.
Bạn thân vẫn chưa biết gì, cứ nháy mắt với tôi: “Chậc chậc, không ngờ mày tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, nhanh như thế đã cua được rồi?”
Mặt tôi không cảm xúc: “Anh ấy là sếp tao.”
Bạn thân: “…Làm phiền rồi.”
Huhuhu.
46.
Vì sếp đang ở đây nên tôi với bạn thân chơi cũng gò bó.
Bạn thân nói: “Này, lần đầu tiên tao thấy nhân viên đi du lịch mà sếp còn ở cạnh giám sát, mày chắc chắn đầu óc sếp mày không có vấn đề gì sao?”
Tôi thở dài: “Quen rồi.”
Bạn thân cười haha: “Quen con khỉ ấy, tao thấy anh ta có suy nghĩ không an phận với mày, mày trông kìa, ánh mắt anh ta sắp dính lên người mày rồi, cười hiền từ giống như một ông bố.”
Tôi: “Thật sự không thể loạn luân đâu.”
Bạn thân tôi là người không biết giữ mồm giữ miệng.
47.
Chơi cả ngày, sếp hỏi tôi: “Hôm nay chơi vui không?”
Tôi hỏi vặn lại anh ấy: “Sếp, anh cảm thấy em vui không, lúc em xây lâu đài cát, anh nói đợt lát nữa sóng đánh tới không còn gì sất, em muốn đi bơi, anh dọa em rằng, chờ chốc nữa cá mập tới đây, em sẽ thành bữa ăn của nó, em muốn chơi bóng chuyền trên bãi cát, anh nói, đầu óc em chưa phát triển hoàn toàn, tứ chi chậm chạp, vẫn nên từ bỏ đi.”
Sếp:…
“Mời em ăn khuya em sẽ tha thứ cho anh.” Tôi nói.
Sếp:..
48.
Chúng tôi ăn nướng ở quầy hàng ven biển.
Sóng biển ở phía xa rì rào, mặc dù trời tối không thấy biển nhưng nghe tiếng sóng, ăn nướng, tuyệt biết bao.
“Sếp ơi, chẳng phải gần đây anh rất bận à, sao cũng chạy qua đây thế?”
Tôi thử hỏi dò, muốn biết anh ấy thật sự ăn no rửng mỡ hay thật sự quan tâm tới tôi nên mới đến.”
Anh ấy nhìn tôi: “Em nói xem?”
Tôi nói cái quái gì, tôi cảm thấy không ăn nổi xiên nướng nữa.”
Sếp lẩm ba lẩm bẩm: “Đào tạo một trợ lý không dễ dàng, vất vả lắm mới đi vào ổn định, ngộ nhỡ em bị sóng cuốn trôi hay bị cá mập ăn, chẳng phải tôi lại phải bắt đầu lần nữa sao.”
Tôi:…
Em cảm ơn sếp huhu.
49.
Không để ý nên uống nhiều.
Sếp đưa tôi về phòng.
Trước khi ngủ ói một trận, sếp đi đến cởi áo khoác của tôi, tôi che chắn kỹ càng, diễn sâu: “Anh muốn làm gì, đồ lưu manh, em có chết cũng không chịu khuất phục đâu, em nói cho anh biết.”
Sếp đen mặt: “Em thôi đi, cho dù em có trần truồng nhảy nhót trước mặt tôi, tôi cũng không thèm ngoái đầu đâu.”
50.
Sếp tận lực cởi áo khoác ngoài thúi hoắc của tôi ra, lại đến phòng tắm vắt khăn, lau mặt cho tôi.
Tôi cười hì hì nhìn sếp: “Sếp à, anh thế này rất giống mẹ em.”
Sếp:…
Anh ấy lấy khăn lông hung hăng đánh vào mặt tôi, khiến da mặt tôi sắp bong ra: “Bây giờ còn giống mẹ em không.”
Tôi ôm đầu chạy trối chết: “Càng giống hơn.”
“Đồ hâm, ai muốn làm mẹ em.”
Anh ấy ra vẻ muốn cầm khăn quất vào người tôi, vừa bất lực xoa xoa ấn đường: “Tôi so đo với con sâu rượu làm gì chứ.”
“Tối nay anh ở lại với em được không?” Tôi nắm lấy tay sếp.
Mắt sếp chấn động: “Em có biết mình đang nói gì không?”
Tôi gật đầu: “Biết chứ, đêm nào mẹ cũng làm ấm giường cho em.”
Sếp:…
Tôi cảm giác ánh mắt sếp đằng đằng sát khí.
51.
Lăn qua lăn lại cả đêm, tôi nằm trên giường vẫn chưa bình tĩnh lại được.
“Anh kể chuyện cho em đi, mẹ em cũng dỗ em ngủ.”
Sếp đứng đầu giường, gương mặt nghiêm túc nói: “Ông nội dẫn cháu trai đi chèo thuyền, chèo đi, chèo đi mái chèo gãy đôi.”
Ánh mắt tôi lấp la lấp lánh: “Sau đó thì sao?”
Sếp nghiêm túc nói: “Chèo xong rồi.”
Mặc dù tôi say nhưng vẫn rất muốn đánh anh ấy.
52.
Ngày hôm sau, tôi và sếp cùng nhau ăn buffet sáng ở khách sạn.
Tôi thấy dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, ủ rũ chán chường của anh ấy, lo lắng nói: “Sếp à, đêm qua anh ngủ không ngon à?”
Sếp liếc tôi một cái nói: “Tôi vẫn muốn ngủ.”
Một nhân viên phục vụ đi ngang qua chúng tôi.
Anh ấy tiếp tục tố cáo: “Đêm qua em giày vò tôi cả một đêm, tôi vẫn buồn ngủ, ngủ được chưa?”
Nhân viên phục vụ lảo đảo, suýt ngã.
Tôi xấu hổ muốn độn thổ ngay tại chỗ.
53.
Ăn sáng xong tôi đi tìm bạn thân.
Sếp nói: “Không phải tìm nữa, bạn thân em đã đi tàu về ngay trong đêm.”
Tôi:…
Sếp mỉm cười: “Đùa chút thôi, đó là bạn thân em bảo tôi chuyển lời.”
Tôi nhận lấy bức thư nồng nặc mùi nước hoa, mở ra xem một cái, nhất thời cái mặt dày này ửng đỏ.
Trên đó viết: “Nhanh chóng “làm” sếp mày đi.”
Làm gì mà làm, cho dù anh ấy ném qua vai, tôi có thể bị anh ấy ném ra Thái Bình Dương mất.
54.
Thợ chụp ảnh giỏi nhất đã đi rồi, tôi đành mặt dày bảo sếp chụp ảnh du lịch giúp tôi.
Sếp bày ra dáng vẻ rất chuyên nghiệp: “”À đúng rồi, cằm cao quá, nhìn lên trời chếch 45 độ, tay để phía sau, hơi híp mắt rồi…”
Sau khi chụp ảnh xong tôi hứng thú dạt dào đi xem,
Giây tiếp theo, bức ảnh xấu hoắc đập thẳng vào tâm hồn tôi.
Hoặc là lỗ mũi to, hoặc là đầu tóc bù xù như Sadako hoặc là cười như đứa thiểu năng…
Không có tấm nào là bình thường.
Sếp vẫn ở cạnh cãi bướng: “Không phải kỹ thuật của tôi kém mà do người không xinh.”
Có sao nói vậy, tôi thật sự muốn ấn cái đầu chó xuống nước để rửa mắt với miệng của anh ấy.
55.
Vốn dĩ lịch trình của tôi hôm nay là đi vườn bách thú, sếp cười tít mắt nói: “Đi vườn bách thú gì chứ, một mình em có thể cân cả vườn bách thú đấy.”
Lúc tôi đang nổi giận, sếp cứ tiếp tục nhảy nhót trên bãi mìn: “Ăn như heo con, ngủ giống gấu đen, đi như chim cánh cụt, thức dậy như husky, làm biếng như lười, lúc tan làm thì như báo săn, chạy nhanh hơn mọi người.”
Mặt tôi đen thui.
Tôi cũng không cam chịu yếu thế: “Sếp à, anh cũng không kém hơn đâu. Xảo quyệt như hồ ly, khi tức giận giống như cọp, khi lạnh lùng như rắn độc…”
Dưới ánh mắt đe dọa của anh ấy, giọng tô càng lúc càng bé.
Muốn nói tiếp nữa, đoán chừng tôi phải cuốn gói rời đi.
56.
Tôi và sếp đi xem gấu trúc.
Tôi ngắm nhìn dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên của gấu trúc, miệng lẩm bẩm: “Làm quốc bảo thật tốt, đánh rắm cũng khiến người ta cảm thấy bọn chúng dễ thương.”
Sếp nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng sắp tan thành nước: “Như nhau mà, em đánh rắm tôi cũng cảm thấy rất đặc biệt.”
Tôi ngượng ngùng hỏi sếp: “Đặc biệt gì?”
“Đặc biệt thúi.”
Nói xong, sếp nhanh chân chuồn lẹ, sau khi tôi kịp phản ứng, đã chạy đuổi theo anh ấy mấy vòng.
57.
Kết thúc hành trình, tôi và sếp đi máy bay về nhà.
Giống như trước đây, tôi mua cho sếp khoang hạng nhất, còn tôi đương nhiên ngồi hạng phổ thông.
Sếp không thấy tôi, ngay lập tức gọi tôi: “Em đâu thế, máy bay sắp cất cánh rồi.”
“Em ở khoang phổ thông.” Tôi nói.
Bên kia im lặng.
Mười phút sau, một người đàn ông khó chịu ngồi cạnh tôi, tôi liếc nhìn.
Hey, là sếp này.
“Sếp à, sao anh qua đây?”
Mặt sếp đen sì: “Khoang hạng nhất đầy rồi.”
Đầu óc tôi chậm chạp mãi mới phản ứng được, không kìm đươc cười toe toét.
Anh ấy càng khó chịu hơn: “Cười con khỉ.”
Người Sếp Của Tôi
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 27,605