Sếp lần đầu tiên ngồi khoang phổ thông, không hề thoải mái, nhích tới nhích lui như con sâu.
Tôi đề nghị: “Không thì anh quay về khoang hạng nhất đi.”
Cái cơ thể này cũng được nuông chiều quá đấy.
Anh ấy hừ một tiếng, đeo cái bịt mắt bắt đầu ngủ.
Ngủ chưa được năm phút, anh ấy gỡ bịt mắt ra, kéo mạnh nói: “Ngủ không được, dỗ tôi đi.”
“Sếp à, anh mấy tuổi rồi chứ, còn muốn em dỗ ngủ?”
Anh ấy liếc tôi: “Thế em bao tuổi rồi, đêm say rượu đó kéo tôi kể chuyện suốt đêm, giọng tôi cũng sắp không còn nữa rồi.”
Thế…có thể giống nhau sao.
59.
Máy bay hạ cánh rất muộn.
Nhà tôi thuê ở ngay gần đây, đi bộ mười phút là tới.
Nhưng sếp thì…
Anh ấy sống trong một căn biệt thự lớn vùng ngoại thành.
Tôi đang chuẩn bị gọi xe cho sếp.
Vẻ mặt sếp nặng nề đè điện thoại của tôi xuống: “Muộn vậy rồi, tôi đến nhà em nghỉ một đêm đi, tôi buồn ngủ quá.”
Tôi giả vờ cười ngoài mặt: “Sao em lại không biết xấu hổ mà để sếp ở chỗ em được, em đặt khách sạn cho sếp nha.”
Anh ấy nhìn tôi, khẽ cười: “Ổ vàng ổ bạc không bằng cái ổ chó của em.”
Tôi suýt tức chết, là ổ chó mà anh còn đến.
60.
Tôi khó xử: “ Sếp à, cô nam quả nữ ở chung một phòng, sẽ bị người ta nói ra nói vào.”
Anh ấy thẳng thắn nói: “Việc mình mình làm, kệ người ta nói gì thì nói.”
“Người ta sẽ cho rằng sếp dùng “quy tắc ngầm” với em đó.”
Anh liếc nhìn tôi: “Xin đấy, em nghĩ tôi là loại sếp đó sao.”
Tôi nói tiếp: “Thế em cũng không muốn bị người ta nói là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.”
Sếp thong dong nhìn trời: “Thật ra, thiên nga muốn bị ăn thịt.”
Tôi: “…”
61.
Cuối cùng, sếp vẫn đến nhà tôi.
Tôi ngủ trên ghế sofa và anh ấy ngủ trên giường của tôi.
Anh ấy mắc bệnh sạch sẽ, tôi còn đặc biệt thay ga trải giường mới. Chờ anh ấy tắm xong đi ra, mặc bộ đồ ngủ, lau tóc, nói một cách tự nhiên: “Tôi đói rồi, muốn ăn đêm không.”
“Có, ăn gì?”
“Tôm hùm đất cay.”
“Không thì gọi thêm lẩu chua cay nữa.”
“Tuyệt vời, thêm chục chai bia nữa.”
Lúc ăn tôm hùm đất đến nỗi dầu mỡ đầy miệng, sếp thở dài ngao ngán: “Quả nhiên, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.”
TÔI:”……”
Ăn của tôi còn lắm mồm.
62.
Ngày hôm sau khi tôi thức dậy, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ.
Tôi không quen lắm.
Sếp đang cầm cà phê đứng ngoài ban công, dáng vẻ của một người thành đạt.
Ơ, không đúng, vốn dĩ anh ấy đã là một người thành đạt rồi.
Tôi hỏi anh ấy: “Sếp à, anh dọn dẹp hết chỗ này sao?” Không ngờ sếp chăm chỉ như thế.
Sếp bực bội liếc nhìn tôi: “Bằng không thì, em tưởng nàng tiên ốc dọn dẹp sao?”
Sau đấy cứ đứng đó huyên thuyên: “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ẩm, thế sau này có phải tôi còn phải vừa xây nhà vừa xây tổ ấm à.”
“Sếp à, anh nói gì mà đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm?”
Sếp nhìn tôi, vẻ mặt phó mặc cho số phận: “Bỏ đi, đó là số mệnh của tôi.”
Tôi:…
Có phải đêm qua sếp ăn tôm hùm đất với lẩu chua cay đến hỏng rồi không, mới sáng sớm đã nói xằng nói bậy.
63.
Khi chú Trần lái xe đến đón sếp, tôi và sếp ngồi trên xe nói chuyện với nhau.
Sếp nói: “Hôm qua nệm em cứng quá, tôi ngủ không ngon, lần sau đổi nệm mềm đi.”
Đầu xe hơi nghiêng.
Tôi đã quen thói nịnh nọt, gật đầu theo bản năng: “Em biết rồi sếp.”
“Còn nữa, sáng nay thấy em không ăn lòng đỏ trứng, không được kén ăn.” Sếp tiếp tục.
Đầu xe lại nghiêng một chút.
Tôi âm thầm liếc mắt khinh bỉ, đại ca, cuối cùng ai kén ăn hơn ai.
“Thêm nữa, đêm qua em giày vò tôi quá chừng, lần sau chú ý chút.”
Lần này, chú Trần ho khan mấy tiếng.
Tôi biết “giày vò” hôm qua sếp nói là ý gì, hai chúng tôi chúc rượu, kết quả sếp thua liên tục.
Nói xong những lời này, tâm trạng của sếp rất tốt nói với chú Trần: “Chú Trần, tối qua cháu ngủ không ngon, lái xe chầm chậm thôi, không vội ạ.”
Chú Trần:…
64.
Tôi cảm thấy, ánh mắt sếp nhìn tôi dạo gần đây khang khác.
Trước đây khi tôi báo cáo lịch trình một ngày với sếp, anh ấy luôn lắng tai nghe, mắt nhìn văn kiện hoặc máy tính.
Bây giờ ngẩng đầu lên bèn thấy anh ấy đang nhìn chằm chằm tôi.
Như con sói hoang đang nhìn con thỏ mập ú.
Tôi sợ lắm.
Giờ cơm trưa, sếp bưng khay đồ ăn ghép bàn với tôi, tiện tay ném cho tôi một cái đùi gà to: “Ăn nhiều chút, gầy lắm rồi.”
Tan làm, tôi đứng ở cửa gọi didi (app đặt xe), xe sếp dừng ngay trước mặt tôi: “Chở em một đoạn.”
Tôi được yêu thương mà đâm ra lo sợ.
Khi tôi ngồi trên xe, tôi hỏi sếp: “Sếp à, sao dạo này anh tốt với em thế?”
Tôi suy nghĩ một chút, mấy ngày trước có headhunter (chuyên viên tuyển dụng cấp cao) tới đào tôi, phải chăng sếp nghe phong thanh được gì sao?
Nghĩ tới đây tôi bày ra dáng vẻ trung thành: “Sếp yên tâm, cho dù người khác có đào em với số tiền lớn, em cũng không quay đầu lại, cả đời này em sẽ đi theo anh.”
Sếp cười tít mắt: “Tôi tốt với em như vậy là vì không muốn để em không đi gây họa cho công ty khác, hành hạ một mình tôi là được rồi.”
Tôi:…
65.
Sắp đến sinh nhật sếp, tôi và đồng nghiệp bàn bạc nên mua quà gì tặng sếp.
Đồng nghiệp nói: “Hay là chúng ta đặt một cái bánh gato lớn cho sếp đi.”
Tôi nóng lòng muốn thử: “Chi bằng tặng sếp cái máy lọc miệng, tôi thấy cái miệng kia của sếp còn độc hơn cả rắn lục.”
Đồng nghiệp không nói lời nào.
Sau lưng vang lên giọng nói của sếp: “Trợ lý Hứa, em vào phòng làm việc với tôi.”
Huhuhu, nói xấu sau lưng sếp bị bắt phải làm gì bây giờ, đang online giờ, hơi gấp.
66.
Vừa vào phòng làm việc, tôi lập tức bày ra dáng vẻ trung thành: “Sếp ơi, sự kính trọng của em với sếp cuồn cuộn như nước sông, liên tục không ngừng, sự sùng bái của em với sếp cao như núi…”
Sếp nhẹ nhàng nói: “Sinh nhật tôi năm kia, em tặng một bài hát.”
Tôi im lặng.
Năm kia ở KTV, tôi tặng anh ấy bài hát, tên là “Ngàn dặm xa cách.”
“Sinh nhật tôi năm ngoái em tặng một bức tranh.”
Tôi tiếp tục im lặng.
Tôi tặng nhầm, đó là cháu tôi vẽ, vốn muốn tặng sếp một bức tranh thư pháp do ông cố viết, kết quả thằng nhóc này…
Mọi người chắc chắn không biết trên kia vẽ gì.
Vâng, một cục phân. Lúc đó mặt sếp xanh lét.
Sếp giả vờ cười ngoài mặt: “Năm nay em muốn tặng tôi máy lọc miệng, quà của em thật sự độc đáo, một mình một lối đi riêng.”
Sếp à, xin sếp đừng khen em, khen nữa, em phải t ự t ử để tạ lỗi mất.
67.
Năm nay sếp quyết định đón sinh nhật ở nhà.
Anh ấy gọi tôi tới phòng làm việc nói: “Trợ lý Hứa, có muốn thăng chức không?”
Tôi tràn đầy hào hứng.
Tôi cẩn thận tận tụy nhiều năm, cuối cùng cũng được thăng chức rồi sao, là giám đốc bộ phận hay chức khác.
“Muốn.” Tôi hỏi, “Chức gì thế ạ?”
Cặp mắt đào hoa của sếp hơi híp lại: “Trưởng ban tổ chức sinh nhật.”
Tôi:..
Cút.
68.
Đồng nghiệp thấy gương mặt sụp đổ của tôi, hỏi: “Hứa Đa, cô làm sao thế?”
Tôi khóc không ra nước mắt: “Sếp bảo tôi làm trưởng ban tổ chức sinh nhật của anh ấy.”
Đồng nghiệp vỗ bả vai tôi: “Mối ngon đấy, nhớ gọi tôm hùm đất, vị tỏi bằm nhiều một chút.”
Tôi càng muốn khóc.
Tôi chỉ muốn trà trộn trong đám người ăn ăn uống uống, tôi không muốn làm bảo mẫu đâu.
69.
Trước sinh nhật một ngày, sếp cho tôi nghỉ một hôm bảo tôi đến trung tâm thương mại mua đồ với sếp.
Tôi hỏi sếp: “Mua gì?”
“Chẳng phải muốn làm sinh nhật à, dù sao cũng phải mua ít ruy băng, đèn nháy, cây thông nô-en các thứ chứ.”
Mặt tôi đen sì: “Sếp à, anh đón sinh nhật hay là đón giáng sinh?”
Sếp nghiêng đầu: “Có gì khác nhau sao, dù sao cũng là lấy danh nghĩa ngày lễ ăn nhậu chơi bời.”
Lời anh nói rất có lý, tôi không thể nào phản bác được.
70.
Đi dạo với sếp cả buổi sáng, chân tôi sắp phế rồi.
Anh ấy vẫn tràn trề hào hứng chỉ vào mọi thứ, “Mấy cái này, mấy cái kia, tôi muốn lấy hết.”
Muốn gì mà muốn chứ.
Tôi cản anh ấy: “Sếp à, chúng ta phải biết chi tiêu hợp lý, phải tiêu tiền cho những thứ cần thiết, chứ không phải cứ mua mua mua một cách mù quáng.”
Sếp “à” một tiếng đầy ý vị sâu xa: “Bây giờ đã bắt đầu quản lý chi tiêu rồi đấy.”
Người Sếp Của Tôi
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 5 | Lượt xem: 27,603