Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Người Sếp Của Tôi > Chương 6: .

Người Sếp Của Tôi

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 6 | Lượt xem: 27,602

Chương 6: .

Từ trung tâm thương mại quay lại xe, sếp đưa thẻ cho tôi.

Vẻ mặt tôi ngu ngơ.

Anh ấy nghiêm túc nói: “Từ hôm nay trở đi, vì để tránh cho tôi tiêu xài phung phí, thẻ này em giữ giúp tôi.”

Tay tôi run lẩy bẩy: “Sếp, anh làm thật sao, không sợ em ôm tiền bỏ trốn à?”

Sao anh ấy tin tôi vô điều kiện thế được?

Dường như nhìn ra suy nghĩ của tôi, sếp nhàn nhạt nói: “Với cái lá gan chim cút của em, tôi có đặt thỏi vàng ngay trước mặt, em cũng không dám lấy.”

Sếp cứ xát muối vào tim.

72.

“Sếp, anh thích quà sinh nhật gì, em nói trước, em không có tiền mua quà đắt tiền đâu.”

Sếp sờ cổ: “Gần đây cổ bị lạnh.”

Hiểu rồi.

Tôi đan một chiếc khăn ngay trong đêm.

Sau khi sinh nhật kết thúc, anh ấy giữ tôi lại: “Trợ lý Hứa, em tặng tôi khăn quàng hay là tặng tôi dây th.ắt cổ đấy?”

Tôi cúi đầu im lặng.

Cái khăn quàng này không cẩn thận đan quá tay, dài đến 3 mét.

73.

Cuối cùng, dưới sự uy h.iếp của sếp, tôi sửa khăn quàng ngắn lại.

Sau đó, mấy ngày liên tục, đồng nghiệp trong công ty phát hiện ngày nào anh ấy cũng quàng một cái khăn như nhau, ngay cả việc phối đồ cũng mặc kệ.


Đồng nghiệp tò mò hỏi tôi: “Có phải khăn của crush sếp tặng không, sắp sờn luôn rồi.”

Tôi là “crush” đó lẳng lặng bỏ chạy.

74.

Con người tôi ấy mà, chẳng giấu được chuyện gì trong lòng, có chuyện là hỏi liền.

Nhân lúc rảnh rỗi, tôi hỏi sếp: “Sếp à, anh quàng khăn này cũng được thời gian rồi, có muốn giặt nó không?”

Anh ấy cởi khăn ra, rất thuận tay ném vào tay tôi: “Thế cảm ơn nhé.”

Mặt tôi đen thui.

Ai nói là giặt cho anh chứ.

“Sếp, ý của em là, anh có thể đổi cái khăn khác không, cái khăn này em đan cũng chẳng ra làm sao cả.”

Khiêm tốn khiến cho người ta tiến bộ.

Sếp nhìn tôi: “Khăn quàng tuy giống nhau nhưng tôi đeo quen rồi, muốn đổi phiền phức lắm.”

Hey, sao lại cảm giác trong lời nói của sếp có hàm ý khác.

75.

Cháu ngoại của sếp tới công ty, sếp để tôi tạm thời trông nom thằng bé.

Kết quả thằng bé này vừa thấy tôi đã nói: “Chị gái này quá bình thường, cháu muốn đổi người khác.”

Tôi rất ngượng ngùng.

Sếp nghe được câu này, cười tủm tỉm nói với cháu mình: “Cậu cũng cảm thấy cháu quá bình thường, không thì cậu cũng đổi một người cháu ngoại khác?”

Tôi im lặng đứng sau lưng cho sếp 1 like.

76.

Người ta nói cháu ngoại giống cậu, câu này thật sự không lừa tôi.

Cháu của sếp quả thực là phiên bản mini của sếp, người kế thừa cái miệng độc của sếp.

Sau khi nói tôi trông rất bình thường, thằng bé lại có phát ngôn giật gân: “Chị, năm nay chị bao nhiêu tuổi?”

Tôi thành thật trả lời: “Năm nay chị 26 rồi.”

“Lớn hơn Tiểu Hoa nhà em.”

Đầu óc tôi mịt mù: “Tiểu Hoa nhà em là ai?”

“Là bé cún em nuôi, đổi thành tuổi người thì nó còn nhỏ hơn chị.”

Mặt tôi đen sì.

77.

Cháu trai muốn tôi kể cho nó nghe một câu truyện.

Tôi phục thù kể truyện “Chèo xong rồi” mà lần trước sếp kể tôi nghe.

Sau khi cháu trai nghe xong rất là bất mãn, sắc mặt nghiêm nghị: “Chị ơi, truyện của chị chán phèo, không thì em kể chị nghe một câu chuyện hay xuất sắc nha.”

Sau đó tôi vô tình mở ra những ân oán tình thù của giới nhà giàu.

Đang lúc tôi đang tràn trề hứng thú lắng nghe, sếp như âm hồn xuất hiện sau lưng tôi.

“Trợ lý Hứa, nghe chuyện về gia tộc tôi, có phải…”

Cháu ngoại hơi híp mắt: “Gi.et người diệt khẩu.”

Sếp cười nham hiểm.

Hai người diễn sâu đấy à?

78.

Cháu trai cuối cùng cũng vui đùa đủ rồi, nằm ngủ ngon lành trên sofa.

Sếp đi vào khẽ nói với tôi: “Trợ lý Hứa, vất vả rồi.”

Tôi trả lời theo bản năng: “Không vất vả, mệnh khổ, vốn dĩ phải phục vụ đứa lớn bây giờ còn phải phục vụ đứa nhỏ.”

Ngẩng đầu lên nhìn, sếp đứng ngay cạnh tôi, tôi đổi đề tài ngay: “Vất vả thì vất vả nhưng có thể chăm sóc cho hai người thật sự là phúc đã tu ba đời của em.”

Sếp nhìn tôi: “Trợ lý Hứa, phản ứng nhanh lắm nhé.”

79.

Để cảm ơn tôi đã chăm sóc con trai cô ấy trong một ngày, chị gái của sếp đã đặc biệt mởi tôi đến nhà ăn cơm.

Tôi muốn từ chối nhưng sếp nói: “Nếu như em từ chối, với tính cách của chị ấy, ngày nào cũng sẽ tặng em túi hiệu, đồ mỹ phẩm cao cấp, tặng em buổi trà chiều cao cấp, miễn phí đi du lịch nước ngoài…”

Sếp, anh nói như vậy, em càng không muốn đi.

Sếp nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, khẽ cười: “Nhưng mà, nếu em không đi, tôi sẽ sa thải em.”

Tôi:..

Xem như anh lợi hại.

80.

Chị gái của sếp rất nhiệt tình, tôi cảm thấy như mình đã cứu thế giới.

Chị ấy nhìn tôi, nét mặt dịu dàng, hiền hòa kéo tôi nói: “Thằng em này của chị rất khó sống chung, em bao dung nó nhiều hơn, nó độc mồm độc miệng, em đừng so đo với nó, cuộc sống mà, khó tránh khỏi những va chạm, đầu giường đánh nhau, cuối giường làm hòa…”

Mặt tôi đen sì.

Sao mấy câu này nghe quen tai thế chứ.

À, tôi nhớ ra rồi, lần trước mẹ sếp cũng nói thế với tôi.

Nhưng chị gái, rõ ràng là ở một đẳng cấp cao hơn.

Tôi nhìn sếp xin viện trợ.

Kết quả sếp nhìn tôi nháy mắt: “Nhìn gì mà nhìn, chị tôi nói chuyện với em chứ đâu có nói với tôi.”

Tôi:…

ZHIHU

81.

Sau khi ăn xong, sếp đưa tôi về nhà.

Thật ra, cuộc nói chuyện vừa rồi, người ngốc cũng biết chị gái sếp đang mai mối cho chúng tôi.

Nhưng mà, ngưỡng cửa nhà giàu chẳng phải rất cao sao?

Chẳng phải cháu trai anh nói dáng vẻ tôi vứt vào trong đám đông cũng không tìm ra được sao?

Thế sao bọn họ lại ngầm thừa nhận tôi là vợ tương lai của sếp chứ?

Bởi vì tôi lương thiện, hào phóng sao?

Hay là mấy cuốn tiểu thuyết tôi đọc đều là lừa dối.

Trước khi xuống xe, tôi uyển chuyển hỏi sếp, “Vừa nãy chị hiểu lầm chúng ta, sao anh không giải thích?”

Sếp nhìn tôi: “Có hơi hiểu lầm, lầm thì lầm, làm thành thật luôn.”

Tim tôi đập thình thịch.

“Sếp, lời này của anh có ý gì?”

Sếp nói vong nói vo: “Chính là ý mà em nghĩ?”

Tôi tiếp tục gặng hỏi: “Ý em nghĩ là gì?”

Sếp mất kiên nhẫn, nhíu mày: “Em có ý gì thì tôi có ý đó.”

Tôi cũng bắt đầu nóng nảy: “Vậy nên rốt cuộc anh có ý gì?”

82.

Người khác chia sẻ nỗi lòng với nhau, đó chính là tình sâu ý nặng, còn tôi và sếp suýt đánh nhau tới nơi.

Sếp oán giận trừng mắt nhìn tôi: “Gỗ mục không thể đẽo.”

Tôi không hề khách khí đáp trả: “Tường bằng phân và đất không thể khoét.”

(Hai câu này của Khổng Tử)

Vừa mới bắt đầu chúng tôi đều có thể trích dẫn điển cố, điển tích, về sau chúng tôi buông thả bản thân mắng nhau.

“Anh là đồ thần kinh.”

“Em mới là đồ thần kinh.”

Tôi nóng nảy: “Cả nhà anh đều là đồ thần kinh.”

Sếp đột nhiên dừng lại, cười híp mắt nhìn tôi, “Đúng thế, cả nhà tôi đều thần kinh.”

Tôi đỏ mặt.

83.

Sau khi bình tĩnh lại, sếp ở trong xe dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt trong trẻo, vẻ mặt chân thành dịu dàng: “Trợ lý Hứa, em có muốn thăng cấp thân phận lên một chút không?”

Trong lòng tôi phịch một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Thăng chức thế nào, em còn có thể phá thành làm sếp, đè anh xuống sao?”

Sếp khẽ nói: “Làm sếp thì không có khả năng, nhưng làm vợ sếp thì có cơ hội…”

Tôi:…

84.

Câu này của sếp đã không được xem như là ám hiệu nữa, mà là bày tỏ rõ ràng.

Tôi ném lại một câu: “Em suy nghĩ đã” rồi bỏ chạy.

Bởi vì cả đêm suy nghĩ đến cùng là vì sao sếp là vò mẻ đã sứt lại thích tôi, mà tôi, vì sao là một con ruồi tìm phân lại thích sếp dẫn đến một đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau tôi đi muộn.

Sếp gọi không biết bao nhiêu lần, một lần sau cùng rốt cuộc tôi cũng nghe máy.

Sếp gào lên: “Trợ lý Hứa, em đừng tưởng rằng tôi tỏ tình với em là em có thể nghỉ làm, trừ tiền.”

Tôi đang định xin tha thứ, anh ấy lại nói thêm một câu: “Trừ trong thẻ của tôi.”

85.

Khi tôi đến công ty, sếp viện cớ gọi tôi vào văn phòng.

Anh ấy lấy ra một tập tài liệu: “Trợ lý Hứa, em ký vào văn kiện này đi.”

Bình thường đều là tôi bảo anh ấy ký văn kiện, đâu có chuyện anh ấy bảo tôi ký văn kiện, chẳng lẽ là khế ước bán thân gì đó?

Cầm lên giở ra xem.

Mặt tôi đen thui.

Sếp đưa cho tôi một tập “Kế hoạch nuôi dưỡng bạn gái.”

Sếp khoanh tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Xem xem còn thiếu gì không, chúng ta bổ sung thêm.”

Bổ cái khỉ gì.

86.

Tôi nhớ sếp từng nói không được hẹn hò chốn công sở.

Vậy nên, cho dù mới bắt đầu thích sếp, tôi cũng sẽ bóp chết ngọn lửa tình yêu nhỏ bé này từ trong nôi.

Mặc dù nó thường xuyên tro tàn rực cháy.

Sếp ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Anh đã sửa lại quy định của công ty rồi.”

Tôi đăng nhập vào mạng nội bộ của công ty và xem qua.

Trong đó có điều không được yêu đương chốn công sở được sửa thành “Chỉ cần hai người có tình cảm với nhau, công ty không được can thiệp vào chuyện yêu đương của nhân viên.”

Tôi:…

Tôi tặng sếp một ngón tay cái.

Thật sự, tôi rất bái phục sếp.

(Đổi xưng hô từ đây nhé các fren ????)

87.

Tôi hỏi sếp: “Anh thích điểm gì ở em?”

Sếp vẫn đang suy tư.

Tôi hỏi: “Vấn đề này rất khó trả lời sao?”

Sếp thành thật gật đầu: “Không phải là khó, anh chỉ cảm thấy nghi ngờ, em vừa không xinh vừa không thông minh, IQ thì thường xuyên quanh quẩn dưới đáy thung lũng, ăn to nói lớn, dịu dàng, đức hạnh, mấy từ này không có tí liên quan gì với em.

Tôi mỉm cười: “Nếu em đã tệ như vậy, sếp còn thích em làm gì.”

Kết quả, sếp chốt câu tuyệt mọi đường sống: “Nhưng cho dù em toàn khuyết điểm, tôi vẫn chọn em, thật kỳ quái.”

Ch.ết tiệt, tôi lại bị dính quả thính sến súa này.

88.

Sau khi đồng ý làm bạn gái của sếp, tôi đưa ra yêu cầu.

Tạm thời không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi ở công ty.

Vậy nên mỗi ngày đi làm, khi sếp muốn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của tôi, tôi thấy có người tới bèn đẩy anh ấy ra ngay.

Lúc ăn cơm, anh ấy muốn ăn món trong khay của tôi, bị tôi đập tay trở về.

Tan làm ngồi xe về nhà, tôi lén lén lút lút, trang bị đầy đủ ngồi xe anh ấy.

Sếp khó chịu: “Anh đang yêu đương hay là đang vụng trộm đây?”

Tôi cười tít mắt: “Như này chẳng phải kích thích hơn sao?”

Anh ấy trưng cái mặt thối: “Kích thích con khỉ ấy.”

89.

Tôi và sếp chính thức hẹn hò được nửa tháng, ngoại trừ nắm tay ra thì không có tiếp xúc thân thể nào nữa.

Sếp cảm thấy tiến độ yêu đương của chúng tôi quá chậm, phải nhanh lên.

Tôi hỏi: “Nhanh thế nào?”

Sếp cũng không biết học được từ này ở đâu, đôi mắt đào hoa chớp chớp: “Đương nhiên là ôm, hôn, bế bổng lên rồi.”

Nói thật, nếu người khác nói câu này, tôi sẽ đánh vỡ cái đầu chó của hắn ta.

Nhưng, vì đây là sếp, tôi bị anh ấy mê hoặc.

90.

Sếp hẹn tôi đi xem phim, tôi cảm thấy đây là cơ hội tốt để xúc tiến tình cảm.

Tôi đặc biệt chọn một bộ phim kinh dị.

Tôi nghĩ rằng đàn ông sẽ thích xem thể loại phim kinh dị bom tấn hồi hộp này.

Kết quả vừa vào rạp chiếu phim, sếp nhìn thấy phần phụ đề giới thiệu phim, sắc mặt thay đổi: “Đây là phim kinh dị sao?”

“Đúng thế, anh không thích à?”

Sếp bất chấp nói thích.

Tôi che miệng cười trộm, nghĩ đến lát nữa chiếu đến cảnh kinh dị, tôi như chim nhỏ nép vào người anh ấy nói sợ hãi, anh ấy sẽ ra dáng đàn ông an ủi tôi.

Kết quả…

Chiếu đến cảnh kinh dị, sếp như con đà điểu nép vào người tôi, kéo tay áo tôi nói đáng sợ quá.

Thật t.ức ch.ết tôi rồi.

91.

Tháng thứ ba sau khi xác nhận mối quan hệ, tôi đưa sếp về ra mắt bố mẹ.

Vừa mở cửa, tay sếp đã xách túi lớn túi bé: “Cháu chào bác trai, chào bác gái ạ, cháu là Thẩm Hoài An, bạn trai của Hứa Đa ạ.”

Vẻ mặt của mẹ tôi mịt mờ nhìn sếp: “Là mẹ nhớ nhầm hay là thời gian được thiết lập lại, rõ ràng lần trước thằng bé này đã ra mắt bố mẹ rồi mà.”

Mặt sếp lúng túng.

Tôi cười lăn cười bò.

92.

Sau khi biết chúng tôi đóng giả thành thật, mẹ tôi rất vui, làm một bàn đồ ăn.

Mà bố tôi ở bên cạnh lại buồn bực không vui.

Sếp hỏi tôi: “Bố em sao thế?”

Tôi thở dài một hơi: “Lần trước sau khi anh về từ nhà em, bố em hỏi, em nói thật với ông ấy, chúng mình đang đóng kịch lừa mẹ em, nhưng lần này là thật.”

Sếp gật đầu thấu hiểu: “Vậy nên, chú đang chịu tổn thương lần thứ hai đúng không?”

Tôi che mặt.

93.

Sau khi cơm nước xong, bố tôi và sếp chơi cờ.

Bố tôi đánh cờ quả thật là bất khả chiến bại, không có đối thủ nhưng tôi nghe nói sếp cũng là cao thủ đánh cờ, hình như còn được giải thưởng các thứ.

Nhưng hôm nay, sếp đừng thua thảm quá.

Sau khi kết thúc, tôi hỏi sếp: “Có phải anh nhường bố em không?”

Sếp rất thành thật: “Anh cũng không dám không nhường, vốn dĩ đã cướp cải trắng của ông ấy, lại đánh mất mặt mũi của ông ấy, đời này của anh và em coi như xong.”

94.

Vừa về tới nhà, đã nghe thấy giọng nói ai oán của bố tôi: “Củ cải trắng tươi ngon mọng nước tôi nuôi lại bị heo ăn mất.”

Mẹ tôi ở bên cạnh an ủi ông ấy: “Coi như Tiểu Thẩm là heo (sếp tôi) cũng là thịt heo thượng hạng, con gái chúng ta không thiệt.”

Tôi:…

95.

Tôi và sếp hẹn hò, về cơ bản là trạng thái này.

Ở công ty: “Trợ lý Hứa, đầu của em để trông cao hơn à, lỗi sai cấp thấp như thế này cũng mắc phải, em chưa tốt nghiệp tiểu học sao?”

“Sếp à, em sai rồi.”

Sau khi tan làm.

“Thẩm Hoài An, anh nấu canh cho nhiều muối à, muối mặn chế.t em sao, lưỡi anh mọc cho đẹp hả?”

“Em yêu à, anh sai rồi.”

96.

Thông thường, sau khi sếp ở công ty mắng tôi, tan làm về sẽ lấy lòng tôi.

Có khi là một bó hoa, khi thì một hộp sô-cô-la nhập khẩu, dần dần anh ấy ngày càng khoa trương.

Từ túi hàng hiệu cho đến đồ mỹ phẩm cao cấp, rồi đến chìa khóa xe, cuối cùng đến sổ đỏ…

Khóe miệng tôi giật giật: “Sếp à, anh muốn đem hết tài sản của mình cho em sao?”

Sếp rất kiêu ngạo: “Anh chỉ có chút tài sản này thôi sao, em quá coi thường anh.

Cảm ơn, lại lên cơn “tự sướng” rồi.

97.

Ngoại trừ ăn uống, tôi thường không nhận quà đắt tiền từ anh ấy, với lại tôi cũng sẽ tặng quà đáp lễ.

Nhưng với khả năng thường thường của bản thân, tôi chỉ có thể đáp lễ anh ấy với mấy cái bánh ngọt, bánh quy, đồ tráng miệng và mấy món đồ thủ công, có lần, tôi còn ghép hình của sếp.

Sếp nhận lấy, còn đặc biệt treo trong thư phòng của anh ấy.

Sếp nói: “Món quà ngây thơ, đáng yêu như vậy, sau này chắc chắn sẽ không “xuất bản” nữa, nhất định phải cất thật kỹ.

98.

Vì tôi từ chối quà của sếp hết lần này tới lần khác, sếp tức giận.

“Hứa Đa, có phải em không muốn thế này thế nọ với anh không?”

Tôi suy nghĩ không đứng đắn, đỏ mặt gân cổ nhìn anh ấy: “Gì mà này nọ, sếp à anh thiếu đứng đắn quá đấy.”

Sếp càng tủi thân hơn: “Em nghĩ anh là người gì vậy, anh nói là, em vốn không xem anh là một người bạn trai hợp tiêu chuẩn(*).”

Tôi cười hì hì: “Sếp à, anh không đứng đắn sao(*)?”

正经: từ này vừa có nghĩa là đứng đắn, nghiêm túc, đoan trang; vừa có nghĩa là hợp tiêu chuẩn; đúng quy cách xác thực

99.

Có hôm, sếp trịnh trọng nói với tôi: “Hôm nay cháu anh muốn đến công ty.”

Tôi thoa dầu vào chân chuẩn bị té.

Kết quả giọng oang oang của cháu trai đã mở cửa: “Mợ không xinh đẹp của cháu ơi, mợ làm gì mà vừa thấy cháu đã chạy, cháu đáng sợ thế sao?”

Vẻ mặt đồng nghiệp mịt mờ.

Mợ, gọi ai đấy?

Cháu trai đi tới trước mặt tôi, kéo tay tôi, thản nhiên thừa nhận: “Em chào các anh các chị, hôm nay em xin trân trọng giới thiệu, cô Hứa Đa đây chính là mợ tương lai của em.”

Khoan đã…

Sao bọn họ là chị là anh, còn tôi là cô?

Em mau nói rõ ràng cho chị!

Đồng nghiệp đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi vô cùng ngại ngùng: “Thật ra thì tôi có thể giải thích.”

100.

Khi đến văn phòng của sếp, tôi giống như chàng thư sinh bị hồ ly tinh hút hết tinh khí.

Sếp quan tâm hỏi tôi: “Không sao chứ?”

Tôi trừng mắt nhìn hai cậu cháu bọn họ, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hai người này phối hợp diễn kịch.

Tôi hừ một tiếng: “Không sao, cũng muốn mời mọi người một bữa thịnh soạn coi như có lỗi vì đã giấu giếm họ.”

Tâm trạng sếp rất vui mừng: “Quẹt thẻ anh đi.”

Cháu trai ngẩng đầu nhìn sếp: “Cậu ơi, bây giờ cậu để mợ giữ tiền sao?”

Gì mà mợ chứ, gọi làm tôi đỏ mặt.

Sếp vỗ đầu thằng bé: “Đúng thế, mợ cháu giữ tiền, cậu rất yên tâm.”

101.

Quốc khánh, tôi và sếp đi đăng ký kết hôn.

Cầm giấy đăng ký kết hôn tôi vẫn không dám tin.

Tôi cứ thế mà kết hôn sao?

Còn là với sếp.

Tôi nhìn về phía sếp, ngược lại anh ấy rất bình tĩnh.

Tôi hơi buồn.

Hừ, quả nhiên đàn ông có được rồi thì bắt đầu không quý trọng nữa.

Buổi tối, sau khi tôi tắm xong, sếp đã ở trên giường.

Thấy tôi đi ra, vỗ vỗ giường, vẻ mặt sếp vừa háo hức vừa lo lắng: “Vợ ơi, chờ anh…”

Tôi:…

102.

Trước đây, tôi cho rằng cuộc sống nhà giàu sẽ như thế này.

Sau khi kết hôn, cô không thể đi làm, mỗi ngày phải ở nhà, chịu đủ các kiểu hoạnh họe của nhà chồng, mặc dù bề ngoài hào nhoáng đẹp đẽ nhưng sau lưng lại là những giọt nước mắt không ngừng rơi.

Nhưng thực tế thì…

“Hôm nay là ngày của Lưu Cảnh Hoành*.”

*blogger livestream tập thể dục.

“Con dâu à, con nhảy nhanh quá, mẹ theo không kịp.”

Mẹ chồng ở bên cạnh không chịu yếu thế.

Sau khi tập thể dục và tắm xong, tôi và mẹ chồng nằm dài trên ghế sofa.

“Ôi, mẹ muốn ăn tôm hùm đất.”

“Con cũng thế.”

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, mẹ chồng nói: “Đi, nhân dịp bố chồng con và chồng con không ở nhà, chúng ta đi chơi một bữa đã đời.”

“Đi đi đi.”

Đêm đó, sếp và bố chồng chia nhau đến quán ăn đón hai con ma men.

103.

Sau kết hôn, tôi không thay đổi nhiều ngoại trừ việc thêm một người làm ấm giường, chuyển đến căn nhà rộng hơn.

Tôi vẫn đi làm, vẫn làm trợ lý của sếp.

Nhưng, vẫn có một chút khác biệt.

Mỗi lần báo cáo xong lịch trình của sếp, anh ấy đặt bút xuống, than thở một tiếng: “Trời ơi, đau tay quá.”

“Em xoa cho anh.”

“Ôi, chân cũng đau quá.”

“Em cũng xoa cho anh nốt.”

Ánh mắt anh ấy long lanh: “Miệng cũng đau luôn.”

Tôi tặng ngay cái bạt tai.

104.

Bởi vì tôi và sếp ở công ty có hành vi ngược cẩu, dẫn đến sự bất mãn rất lớn của đồng nghiệp.

Bọn họ nhao nhao yêu cầu chúng tôi dừng lại các hành động ngược cẩu.

Đương nhiên là tôi giơ cả hai tay tán thành.

Nhưng sếp…

Anh ấy ngoài mặt thì đồng ý.

Nhưng đi chỗ nào cũng khoe mẽ.

Tôi tiễn đối tác của công ty, sếp đứng ở chỗ làm của tôi cười đầy nuông chiều: “Trợ lý Hứa tuyệt quá.”

Mọi người ngã ngửa.

Tôi xấu hổ đỏ bừng mặt.

Thật muốn đạp anh ấy bay về phòng làm việc.

105.

Thật ra thì tôi muốn đổi một vị trí khác, tục ngữ nói rằng, khoảng cách sinh cái đẹp.

Chúng tôi ở công ty, ở nhà 24 tiếng đều gặp nhau, lâu dần chắc chắn sẽ chán.

Tôi đề xuất vấn đề này.

Sếp suy tính hồi lâu: “Đúng, khoảng cách sinh cái đẹp.”

Tôi cảm thấy có dấu hiệu tốt.

“Vậy nên, từ hôm nay, em dời chỗ làm việc từ bên ngoài vào trong văn phòng đi, khoảng cách trước đây xa quá.”

Logic thần thánh gì thế.

106.

Sếp đặc biệt gác lại công việc, nói muốn đi tuần trăng mật với tôi.

Anh ấy hỏi tôi muốn đi đâu.

Tôi nói: “Em muốn đến Liễu Châu ăn bún ốc chính tông trước tiên, sau đó đến Tây An ăn bánh mì kẹp, rồi đến Bắc Kinh ăn vịt quay, đến Dương Châu ăn cơm chiên, ăn cá sóc Hàng Châu, ăn phật nhảy tường ở Phúc Kiến…”

Sếp nhíu mày: “Em đi hưởng tuần trăng mật hay là đi du lịch ẩm thực khắp các địa danh.”

Tôi cười ẩn ý.

107.

Cuối cùng sếp vẫn đưa tôi đến những nơi này, sau khi ăn từng món tôi muốn ăn, sếp tủi thân nói: “Lần này đến lượt anh.”

Tôi thỏa lòng thỏa dạ: “Đương nhiên.”

Sau đó, sếp đóng gói tôi dẫn tới một hòn đảo nhỏ trong cùng ngày. Hòn đảo này ở giữa biển chỉ có trực thăng mới đến được, hoàn toàn có thể xem như chốn bồng lai tiên cảnh, không ai làm phiền.

Tôi nói: “Sếp à, chỉ có hai đứa mình ở đảo, nếu như có hổ hay sư tử, chẳng phải chúng ta sẽ thành món ăn của chúng sao?”

Sếp nhìn tôi như đứa thiểu năng: “Hổ thì anh còn hiểu được, chứ sao sư tử từ châu Phi qua đây, bơi đến à?”

“Vả lại, ai nói với em chỉ có hai đứa mình ở đảo, em nghĩ chúng ta đang chơi pubg chắc?”

108.

Sau đó mới biết, hòn đảo này không chỉ có chúng tôi.

Còn có rất nhiều cư dân.

Nhưng nhà nào nhà nấy đều trồng nho, ủ rượu.

Sếp nói dẫn tôi tới đây uống rượu nho, tôi hứng chí vội vàng đi cùng anh.

Sếp biết thưởng rượu, không giống tôi, chỉ biết: “Ngon quá, uống ngon thật, cực kỳ ngon.”

Che mặt.

109.

Không để ý nên uống say, sếp ôm tôi về.

Tôi vừa chạm vào giường, sếp đã lăn lên, hai mắt sáng ngời nhìn tôi: ‘Nhóc sâu rượu.”

Tôi hừ một tiếng, “Em không chỉ là sâu rượu, còn là…”

Hôm sau tỉnh lại, sếp chống tay, cười khì khì, “hóa ra sau khi em uống say, anh được hời nhiều thế.”

Huhuhu, rượu dù ngon nhưng đừng uống quá chén.

110.

Kết hôn nửa năm, tôi tắm xong đi ra, gương mặt tuấn tú của sếp vẫn đỏ bừng, rất thẹn thùng.

Tôi chọc anh ấy: “Ô, chẳng phải có người từng nói, cho dù em không một mảnh vải che thân, hễ mà anh ấy quay đầu thì chính là lưu manh sao?”

Sếp một vẻ nghiêm túc: “Là ai thế, chắc chắn không phải anh nói.”

Tôi cười giễu: “Đúng thế, heo nói.”

111.

Tôi hỏi sếp, rốt cuộc anh thích em từ bao giờ?

Sếp đáp: “Cụ thể thì không rõ lắm, dù sao cũng là lâu ngày sinh tình.”

Tôi tha thiết mong chờ hỏi: “Thế sao không phải vừa gặp đã yêu chứ?”

Dù gì tôi đối với anh ấy là vừa gặp đã yêu.

Sếp rất thành thật: “Chuyện này phải nhìn mặt.”

Tôi mỉm cười đạp bay sếp.

112.

Một hôm tôi đang xem phim truyền hình, xem câu chuyện tình yêu mãnh liệt, kinh thiên động địa của nam nữ chính, tôi rất hâm mộ.

Tôi nói: “Sếp à, sao chuyện tình của bọn mình nhạt nhẽo như nước lọc nhỉ.”

Sếp liếc tôi một cái: “Có biết nói chuyện không hả, đấy gọi là nước chảy nhỏ thì chảy dài*.”

*ý nói tình cảm ổn định bền lâu

Nước chảy nhỏ thì chảy dài, bỗng chốc trở nên thật lãng mạn.

113.

Bởi vì quen miệng gọi là sếp, nên ở công ty tôi toàn gọi sếp.

Sếp rất không hài lòng: “Khi không có ai, em có thể gọi anh là chồng.”

Sau đó, khi thì tôi gọi sếp, khi thì gọi chồng.

Có lần khi tôi tiễn đối tác ra về, não tôi bị chập mạch nói với sếp: “Chồng ơi, lại đây một lát.”

Ánh mắt đối tác nhìn chúng tôi mang hàm ý sâu xa.

114

Một năm sau, tôi có thai.

Sếp rất vui mừng, nhưng vui mừng chưa đến một ngày, anh ấy bắt đầu lo lắng.

Cũng không nói chuyện với tôi, buổi tối tôi thấy anh ấy tra tài liệu trong phòng làm việc.

Khi anh ấy đi vệ sinh, tôi liếc nhìn lịch sử lướt web của anh ấy.

“Mười tháng mang thai rất vất vả phải làm sao, phụ nữ mang thai cảm xúc thất thường phải làm sao, sinh con đau đớn thế nào.”

Đêm đến khi đi ngủ, vẻ mặt sếp nghiêm túc nói: “Vợ à, hay là chúng mình không có con nữa.”

Tôi biết anh ấy đang lo lắng cho tôi, nhưng tôi vẫn hỏi, “Tại sao, anh không thích trẻ con à?”

Sếp rất xoắn xuýt: “Thích, nhưng anh sợ mất em hơn.”

Nói đến đây không biết trong đầu lại nghĩ thêm gì, nét mặt bắt đầu bi thương: “Không được, anh không thể mất em được.”

Cái tên ngốc này.

115.

Người ta nói rằng phụ nữ mang thai 10 tháng giống như một nàng công chúa, tôi thì giống lão phật gia hơn.

Tôi muốn uống nước.

Anh ấy bật người dậy, “Để anh, để anh, em đừng động.”

Bình thường công việc anh ấy rất vất vả, chủ yếu đặt lưng xuống giường là ngủ luôn, nhưng từ sau khi tôi mang thai, chỉ cần hơi động một tí, anh ấy sẽ tỉnh ngay.

Tôi khom người đi giày, anh ấy bước một bước dài chạy tới, “Để anh, để anh.”

Đường đường là một ông chủ lại quỳ nửa gối mang giày cho tôi.

Ngay cả mẹ tôi cũng ai oán nhìn bố tôi: “Nhìn con rể rồi nhìn lại ông xem.”

Bố tôi:..

116.

Mười tháng mang thai, tôi sinh được một bé gái dễ thương.

Khi mọi người đi xem em bé, chỉ có sếp đến cạnh tôi.

Tôi hỏi anh ấy: “Con thế nào rồi?”

Sếp nước mắt lưng tròng, giọng khàn khàn: “Vợ à, bọn mình không sinh nữa.”

Sau đó mẹ tôi kể với tôi, khi tôi ở trong này, sếp ở ngoài kia suýt chút nữa đã đi mòn giày.

Trước đây tôi nghe nói rất nhiều bà vợ khi sinh con, các ông chồng ở bên ngoài nhàn nhã chơi game.

Tôi cười rồi lại khóc.

Có người đàn ông yêu tôi như vậy, cuộc đời này đủ rồi.

117.

Tôi hỏi sếp, nếu như sau này cãi nhau, anh sẽ cúi đầu xin lỗi trước sao.

Sếp im lặng một lát: “Thế phải xem đó là chuyện gì?”

“Nhưng mà.” Anh ấy nói thêm: “Nếu có thể, anh sẽ không cãi nhau với em.”

Dường như trước đây anh ấy chẳng bao giờ mắng tôi.

Khi tôi làm trợ lý của anh ấy, ngày nào cũng bị mắng té tát.

Anh ấy nói: “Bây giờ khác rồi, bây giờ em có thể kiềm chế vua để điều khiển chư hầu*, ngộ nhỡ em không vui, ôm con về nhà mẹ đẻ, thế chẳng phải là anh xôi hỏng bỏng không à?”

Tôi đen mặt.

Câu này dùng thế sao?

*câu này trong Tam quốc diễn nghĩa, Hán Việt là hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, đọc cũng hơi khó hiểu mọi người gg để rõ hơn nha????????

118.

Tôi và sếp đang ngồi ngắm sao trên ban công.

Sếp hỏi tôi: “Điều đúng đắn nhất mà em đã làm trong đời là gì?”

Tôi thủ thỉ: “Hẳn là khi ấy nhận được lời mời nhận việc, đỗ cả hai công ty, nhưng em chọn công ty anh.”

Sếp nắm tay tôi hôn một cái: “Thế em biết chuyện đúng đắn nhất anh làm là gì không?”

Xàm, đương nhiên là cưới tôi làm vợ.

Anh ấy lắc đầu: “Chuyện đúng đắn nhất mà anh làm, chính là khiến bản thân trở nên mạnh mẽ xuất chúng như thế mới đủ năng lực bảo vệ em và con.”

Được rồi, tôi không so được với anh.

Lời âu yếm này cũng quá đẳng cấp rồi.

Nhưng tôi rất thoải mái.

Phần đời còn lại xin hãy chỉ giáo nhiều thêm.

Thật sự rất vui khi được gặp anh.
Chương 5
Chương cuối 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt