Sự thật chứng minh, người xui xẻo vĩnh viễn không có điểm cuối.
Vừa quay lại, tôi đã thấy Giang Tế đang sải bước về phía tôi.
“Chào buổi sáng, đêm qua ngủ không ngon à.”
“Hơi mất ngủ.”
Giang Tế nhìn quầng thâm dưới đôi mắt đầy oán hận của tôi, nhíu mày nói.
“Đi theo anh, vừa hay trong phòng làm việc của anh có cà phê.”
Tôi đi theo Giang Tế suốt cả đoạn đường, không dám nói gì, cúi đầu và cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
Sau đó “Ầm” một tiếng đụng vào người Giang Tế.
Tôi bị đau ngẩng đầu, nhìn thấy khóe mắt Giang Tế mang theo ý cười, cúi đầu nhìn tôi.
“Nhớ nhìn đường.”
“Ồ ồ.”
Tôi bị mê hoặc gật đầu trong mơ màng.
38.
Tôi phải nói rằng Giang Tế rất biết cách làm sếp.
Vừa đến đã nhanh chóng chiếm được cảm tình của phái nữ trong văn phòng, ngay cả Tiểu Lưu luôn luôn cảm thán với tôi Giang Tế đẹp trai thế nào.
“Cô không biết đâu, sáng nay tôi đi lấy nước nhìn thấy sếp Giang, anh ấy cứ đứng đó xỏ tay vào túi quần, giống như người ở hai thế giới.
Tôi nhìn dáng vẻ si mê của Tiểu Lưu, hận sắt không thể rèn thành thép nói.
Nên nói thế nào với mấy cô ấy rằng đóa hoa lạnh lùng không thể với tới trong miệng họ hôm qua còn hỏi tôi sao không trả lời tin nhắn.
Tôi sợ mình còn chưa mở miệng Giang Tế đã giết tôi diệt khẩu rồi.
39.
Bởi vì Giang Tế đến, cuộc sống đi làm khô khan, nhàm chán của tôi bỗng nhiên trở thành bộ phim điệp viên.
Tôi giống như gián điệp lẩn trốn Giang Tế nhưng anh ấy luôn có đủ loại lí do gọi tôi vào phòng làm việc.
“Tiểu Lục, phiền em đi đưa tài liệu này giúp tôi với.”
Giang Tế cười áy náy, tỏ vẻ vô hại.
Ai tới nói cho tôi biết, người trong công ty đi đâu hết rồi, tại sao lại để một nhân viên nhỏ phụ trách thiết kế quảng cáo như tôi đi gửi tài liệu! !
Trong lòng tôi thầm mắng Giang Tế 10 lần, sau đó mỉm cười nhận lấy tài liệu, “Vâng, sếp Giang.”
Nhịn một phút gió yên sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng, tôi hiểu mình mà.
Tiểu Lưu nhìn tôi chạy tới chạy lui mỗi ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi tôi.
“Có phải cô đắc tội với sếp không.”
Lòng tôi như tro tàn, có lẽ thế.
Đây nào phải người yêu qua mạng chứ, rõ ràng là kẻ thù kiếp trước của tôi.
“Đang bận à, sao không trả lời tin nhắn, huhu.jpg”
Tôi nhìn tin nhắn của Giang Tế, tức giận trừng mắt.
Còn không phải do anh ban tặng sao.
“Giám đốc Giang, công ty mình không còn ai nữa sao?”
Cuối cùng, lần thứ n tôi đến phòng làm việc, không nhịn được hỏi.
Giang Tế đang sắp xếp tài liệu, ngẩng đầu nhìn tôi, nói một cách bình thản, “Có.”
“Thế sao lúc nào sếp cũng bảo em chạy tới chạy lui vậy?” Tôi cau mày, mang theo sự hờn giận hỏi.
“Bởi vì anh tin em.” Giang Tế nhìn tôi, giọng nói dịu dàng, nụ cười giữa mày và mắt anh có thể nhấn chìm tôi ở đây.
Không phải chứ, lại dùng chiêu này, tôi bất ngờ không kịp đề phòng đối mặt với Giang Tế, tim đập thình thịch.
“Ồ.”
Đi về phòng làm việc trong cơn mơ hồ, tôi mới phản ứng lại được.
Khoan đã, không phải tôi đang đi kháng nghị à?
41.
Trở lại chỗ ngồi, Tiểu Lưu lại gần vỗ vai tôi.
“An Kỳ, cô nói thật cho tôi đi, có phải cô có quan hệ gì với sếp không.
Tôi sợ run cả người, kiên quyết lắc đầu.
“Chắc chắn không rồi, Giang Tế có bạn gái rồi mà.
Tiểu Lưu trừng mắt, ánh mắt không thể tin nổi.
“Không phải chứ, thế sao anh ấy còn tìm cô, tôi còn tưởng anh ấy có ý với cô chứ.”
“Không đúng, sao cô biết anh ấy có bạn gái?”
Tôi nở nụ cười rực rỡ, hơi chột dạ, “Chuyện này…Giang Tế nói với tôi.”
Tôi dùng sức gật đầu một cái, tiếp tục phát huy năng lực bịa chuyện tuyệt vời của mình.
“Sắp đến sinh nhật của bạn gái anh ấy, Giang Tế bảo tôi chọn quà giúp, cùng là con gái với nhau mà hahaha.”
Ngay tại lúc tôi đang nghĩ mình bịa được một lý do không chê vào đâu được, lừa gạt Tiểu Lưu.
Giang Tế đột nhiên lên tiếng, “Sao anh không biết sắp đến sinh nhật bạn gái mình nhỉ?”
Bạn à, bạn biết cảm giác đột tử thế nào không, phút chốc, tôi suýt chút nữa nghĩ rằng mình sẽ ch.ết ngay tại chỗ vì kinh hãi tột độ.
42.
Tôi vừa bước qua quỷ môn quan, oán hận trong lòng còn lớn hơn cả quỷ, “Sao anh lại nghe lén người khác nói chuyện.”
Giang Tế vô tôi quơ quơ sữa đậu nành trong tay.
“Em quên cầm bữa sáng này.”
“À”. Tôi tức giận cầm lấy sữa đậu nành trong tay anh, quay người gõ mạnh lên bàn phím.
Giang Tế bị cơn tức giận của tôi chọc cười, “Bàn phím đắc tội em à?”
Tôi không lên tiếng.
Ít nhất một nửa số tế bào não của tôi vừa rồi đã sợ chế.t khiếp.
Nếu không, tôi đã không chú ý đến hành động của Giang Tế mà tiếp tục giận dỗi không nói gì.
“Là anh sai rồi, anh không nên ngắt lời em, anh nói xin lỗi với em được không nào?”
Giang Tế dùng giọng dỗ trẻ con dỗ tôi, còn hơi ngồi xổm xuống nhìn vào mắt tôi.
Tôi nhìn đi chỗ khác trước, “Vốn dĩ là anh nghe lén bọn em.”
Đuôi mắt Giang Tế cong lên, đứng lên khẽ lấy tay vỗ nhẹ đầu tôi.
Lại xoay người nói chuyện với Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu nhìn tôi, trợn tròn hai mắt.
43.
“Anh ấy nói gì thế?”
Đợi sau khi Giang Tế đi xa, tôi chuyển qua chỗ Tiểu Lưu hỏi.
Tiểu Lưu lắc đầu, không nói cho tôi.
“Sếp Giang bảo tôi giữ bí mật.”
“Rốt cuộc cô phe ai thế? Sao mới có mấy câu mà trong lòng đã trung thành với Giang Tế thế?”
Tôi thật sự không hiểu nổi, sức hấp dẫn của Giang Tế lớn vậy sao.
Tôi nói bóng nói nói hỏi Tiểu Lưu suốt buổi chiều nhưng miệng cô ấy kín như bưng.
44.
Sau khi tan làm về nhà, tôi nằm vật ra giường, nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Mở điện thoại lên vẫn dừng lại ở tin nhắn hồi sáng Giang Tế gửi tôi.
Tôi suy nghĩ linh tinh, lần này hay rồi, cả công việc lẫn tình yêu tôi đều không nắm được gì hết.
Tâm trạng tôi sa sút.
“Giang Tế, chúng ta chia tay đi.”
Ngay khi tin nhắn được gửi đi, tôi đã hối hận, luống cuống thu hồi nhưng lại vô tình bấm xóa.
Quả nhiên, ông trời muốn hại tôi mà.
45.
Ngày hôm sau đi làm, Giang Tế đứng trước mặt tôi.
Tôi chột dạ chào, “Chào sếp *ạ.”
(*Nihao: Bạn khỏe => chào)
Giang Tế nhìn chằm chằm tôi: “Rất không khỏe.”
Anh ấy khom người, nhìn vào mắt tôi, “Anh vừa chia tay với bạn gái và tâm trạng anh rất tệ.”
“À à.” Tôi gật đầu một cách máy móc, không lẽ nhận ra tôi rồi sao.
“Với tư cách là nhân viên công ty, có phải nên giúp anh nghĩ cách không.”
Giang Tế rất hiếm khi nhỏ giọng với tôi, mỗi lần như vậy, đều cảm thấy bị áp bức.
Tôi gắng sức lùi về phía sau, cố gắng tránh xa Giang Tế và thoát khỏi bầu không khí kỳ lạ này.
“Hay…hay là tìm bạn gái mới?” Tôi hỏi một cách thăm dò, ngẩng đầu nhìn Giang Tế.
Khuôn mặt anh ấy tối sầm, cả người bị bao phủ bởi tầng khí lạnh.
Tình huống gì thế này, tôi không dám di chuyển, không dám lên tiếng.
Sao không ai nói với tôi Giang Tế cũng trở nên xấu xa chứ.
Huhuhu. Tôi sợ quá, tôi muốn về nhà.
46.
Thấy tôi mãi không chịu nói chuyện, Giang Tế nhíu mày, ngồi xổm xuống kéo ghế của tôi lại gần, “Sao lại chia tay?”
Tôi sững sờ, đây là tình huống gì vậy.
Cả người tôi như bị sét đánh trúng, phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi bỗng sụp đổ.
Ngày nào tôi còn run sợ bị bại lộ, hóa ra Giang Tế đã biết hết từ lâu, tôi cứ như vai hề, bị Giang Tế đùa giỡn xoay vòng vòng.
Mắt tôi cay xè, cố gắng kìm nén nỗi xúc động muốn khóc, quay đầu đi không nhìn Giang Tế.
Nhưng những giọt nước mắt đã chống lại tôi, tôi càng nghĩ càng tủi thân, không kìm được chất vấn Giang Tế.
“Hay lắm à? Anh xem em là gì?”
Giang Tế thấy tôi rơi nước mắt, sững sờ mấy giây.
Rồi anh thở dài và kéo tôi vào lòng.
“Là lỗi của anh, anh xin lỗi em.”
Thấy tôi khóc càng lúc càng dữ dội, Giang Tế vỗ nhẹ vào lưng tôi, dịu dàng giải thích:
“Từ khi đến công ty anh vẫn luôn không có cơ hội thẳng thắn với em, vừa sợ mình không phải kiểu em thích, nên em vẫn luôn tránh mặt anh.”
“Xin lỗi, là anh chưa cân nhắc kỹ càng đã tùy tiện xông vào cuộc sống của em.”
Tôi biết, thật ra mình và Giang Tế giống nhau, sợ mình không phải kiểu người mà đối phương thích, vì thế không dám tùy tiện xé đi tầng giấy mỏng kia xuống.
“Còn tha thứ hay không, quyết định là ở em.” Giang Tế nuốt xuống sự chua xót, khó khăn nói ra câu cuối cùng.
Nơi tôi không thể nhìn thấy, mắt anh ấy đỏ hoe và nhịp tim của anh ấy còn nhanh hơn tôi.
48.
“Em không trách anh.”
Với đôi mắt đỏ hoe, tôi nghiêm túc nhìn Giang Tế, nghẹn ngào nói.
“Em chỉ không biết phải đối mặt với anh như thế nào, em cũng sợ, sợ em không đủ tốt, sợ anh thích em ở trên mạng.”
“Ngốc quá.”
Giang Tế dường như đã đọc được suy nghĩ của tôi, trái tim đang treo lơ lửng của anh dần thả lỏng và ôm tôi chặt hơn.
Tôi không phản bác nhưng tôi biết.
Cả Giang Tế và tôi là những kẻ ngốc không biết bày tỏ tình yêu, nhưng cả hai chúng tôi đều yêu nhau nhiều hơn mình nghĩ.
49.
Một thời gian sau, tôi vẫn nghĩ không thông được.
Rõ ràng Giang Tế thỉnh thoảng chia sẻ với tôi một số vấn đề công việc, nhưng tại sao tôi lại không nhận ra điều đó.
Cuối cùng, tôi rút ra kết luận rằng, quả thực tình yêu khiến con người ta trở nên mù quáng.
HẾT-KẾT NGANG NHƯ CUA
Người Yêu Trên Mạng Lại Chính Là Sếp Tôi
Tác giả: 多吃点苹果 | Chương: 5 | Lượt xem: 10,472