Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Nguyệt Ảnh Dạ Hành > Chương 1: Tiếng Sáo Trong Sương

Nguyệt Ảnh Dạ Hành

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 1 | Lượt xem: 795

Chương 1: Tiếng Sáo Trong Sương

Giọt sương đêm lấp lánh dưới ánh trăng thượng tuần, như những hạt ngọc rải trên lá cỏ ven đường mòn. Tần Lăng vội vã bước qua con dốc nhỏ dẫn về làng Vân Mộng, sau một ngày dài ôn tập kinh sử ở miếu thờ hoang vắng cuối núi. Trên vai chàng, chiếc hòm gỗ đựng sách vở nặng trĩu, mỗi bước chân lại khua lên âm thanh lọc cọc trong không gian tĩnh mịch.

Không hiểu sao đêm nay sương mù xuống sớm và dày đặc khác thường. Từng lớp trắng đục cuộn lên từ khe núi, quấn lấy những thân cây cổ thụ quanh co, khiến cảnh vật trở nên mờ ảo, hư hư thực thực. Gió thu thổi qua, mang theo hơi lạnh cắt da, khiến Tần Lăng rùng mình, siết chặt hơn chiếc áo bào mỏng đã cũ. Chàng là một học trò nghèo, cha mẹ mất sớm, sống nhờ vào sự đùm bọc của dân làng và sự tương trợ của vị trưởng lão họ Lý. Ước mơ đỗ đạt, thay đổi số phận cháy bỏng trong lòng chàng, thúc giục chàng ngày đêm đèn sách.

Đang miên man trong dòng suy nghĩ, bỗng một âm thanh lạ lùng văng vẳng vọng đến. Tần Lăng dừng bước, lắng tai nghe. Đó là tiếng sáo. Một khúc nhạc du dương, não nề, đầy ai oán, tựa như có người đang thổn thức, than vận mình giữa chốn u minh. Tiếng sáo ấy không rõ đến từ hướng nào, dường như từ khắp mọi phía, hòa vào làn sương, len lỏi vào tận xương tủy.

Lòng hiếu kỳ trỗi dậy. Ở vùng núi hoang vu này, giờ này còn ai dám ra ngoài? Lại còn thổi sáo? Tần Lăng do dự một chút, rồi quyết định rẽ lối, men theo con đường nhỏ dẫn vào rừng trúc, nơi tiếng sáo dường như phát ra.

Càng đi sâu, sương càng dày, trăng trên cao bị che khuất, chỉ còn le lói một vầng sáng mờ ảo. Không khí lạnh lẽo bao trùm, tiếng sáo nghe càng rõ, càng não nùng. Rồi đột nhiên, qua làn sương trắng đục, Tần Lăng trông thấy một bóng hình.

Đó là một thiếu nữ, mặc áo dài trắng muốt, đang ngồi trên tảng đá phủ rêu bên bờ suối cạn. Mái tóc nàng đen dài như suối, xõa ngang lưng. Đôi tay thon dài nâng cây sáo ngọc, những ngón tay búp măng đang nhẹ nhàng di chuyển. Gương mặt nàng thanh tú khó tả, làn da trắng trong như ngọc, đôi mắt to, sâu thẳm, ẩn chứa một nỗi buồn thăm thẳm. Ánh trăng mờ chiếu xuống, khiến nàng trông như một tiên nữ giáng trần, hay một hồn ma xinh đẹp hiện về từ cõi âm.

Tần Lăng đứng chôn chân, tim đập loạn nhịp. Chàng chưa từng thấy ai đẹp đến vậy, nhưng vẻ đẹp ấy lại mang một sự hư ảo khiến người ta sợ hãi.

Tiếng sáo ngừng bặt. Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Tần Lăng, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười, nhưng nụ cười ấy thoáng chút gì đó thật buồn.

"Cuối cùng cũng có người nghe thấy tiếng sáo của ta." Giọng nàng trong trẻo, êm ái, nhưng nghe thật xa vời.

Tần Lăng cố trấn tĩnh, chắp tay thi lễ: "Tại hạ Tần Lăng, vì nghe thấy tiếng sáo du dương nên mới mạo muội đến đây. Làm phiền cô nương, thật có lỗi."

"Ta tên là Bạch Dao." Nàng đứng dậy, áo trắng phất phơ trong gió. "Chàng không sợ sao? Giờ này, nơi này, gặp một kẻ không phải người trần như ta?"

Lời nói của nàng khiến Tần Lăng giật mình. "Không phải người trần? Cô nương nói sao?"

Bạch Dao không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Lăng, ánh mắt như xuyên thấu tâm can. Một lúc lâu, nàng mới khẽ nói: "Trăng sắp lặn rồi. Ta phải đi. Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại chàng vào đêm trăng tròn tới."

Nói rồi, nàng quay người, bước vào làn sương dày đặc. Chỉ vài bước chân, bóng hình áo trắng đã tan biến, như chưa từng tồn tại. Chỉ còn lại tiếng suối róc rách và làn sương lạnh lẽo.

Tần Lăng đứng như trời trồng giữa rừng, trong lòng dâng lên vô vàn nghi vấn. Bạch Dao là ai? Vì sao nàng lại xuất hiện giữa đêm khuya thanh vắng? Lời nói "không phải người trần" của nàng có ý gì?

Chàng vội vã quay trở về con đường cũ, lòng nặng trĩu những điều khó hiểu. Khi về đến đầu làng, tiếng gà gáy xa xa báo hiệu trời sắp sáng. Cổng làng Vân Mộng hiện ra trong màn sương, im lìm như một con thú khổng lồ đang ngủ.

Bỗng, một bóng người từ trong làng đi ra. Đó là trưởng làng Lý, một cụ già tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc khổ, dáng đi chậm chạp. Thấy Tần Lăng, ông dừng lại, ánh mắt sắc sảo nhìn chàng từ đầu đến chân.

"Tiểu Lăng, đêm khuya không ngủ, lại còn đi đâu về muộn thế này?" Giọng ông trầm đục, pha chút nghi ngờ.

Tần Lăng vội thi lễ: "Bẩm trưởng lão, học trò ôn bài khuya, trên đường về nghe thấy tiếng sáo lạ, nên tò mò đi tìm."

Vừa nghe đến "tiếng sáo", sắc mặt trưởng làng Lý đột nhiên biến đổi. Ông nắm chặt tay Tần Lăng, giọng run run: "Ngươi... ngươi nghe thấy tiếng sáo? Ở đâu? Có thấy gì không?"

Thái độ của trưởng làng khiến Tần Lăng càng thêm nghi hoặc. Chàng do dự, không biết có nên kể về Bạch Dao hay không. Nhưng trước ánh mắt dò xét của ông, chàng đành nói thật: "Học trò... có thấy một cô gái áo trắng, tự xưng là Bạch Dao."

"Bạch Dao!" Trưởng làng Lý thốt lên, buông tay Tần Lăng ra, sắc mặt tái mét. "Lại là nó! Sáu mươi năm... vòng tuần hoàn lại bắt đầu!"

"Trưởng lão, ý của ngài là..." Tần Lăng hỏi gấp.

Nhưng trưởng làng Lý đã lắc đầu, vẻ mặt đầy lo lắng: "Thôi, ngươi về đi. Nhớ cho ta, từ nay về sau, khi trăng lên, đóng chặt cửa, tuyệt đối không được ra ngoài. Và... đừng bao giờ nhắc đến cái tên đó nữa!"

Nói rồi, ông quay người bước đi nhanh chóng, để mặc Tần Lăng đứng đó, trong lòng đầy những câu hỏi không lời giải đáp.

Về đến căn nhà nhỏ cuối làng, Tần Lăng không tài nào chợp mắt được. Hình ảnh Bạch Dao cùng những lời nói kỳ lạ của nàng và thái độ của trưởng làng cứ ám ảnh chàng. Chàng lục tìm trong đống sách vở cũ kỹ của mình, hy vọng tìm thấy manh mối nào đó.

Rồi chàng chợt nhớ đến một cuốn sách cổ mà cha chàng để lại, ghi chép về những truyền thuyết và dị sử trong vùng. Sau một hồi lục lọi, chàng tìm thấy nó dưới đáy rương. Trang sách đã ố vàng, mùi mốc meo xộc vào mũi.

Lật giở từng trang, Tần Lăng dừng lại ở một đoạn ghi chép ngắn ngủi: "Vân Mộng thôn, lục thập niên nhất kiếp. Nguyệt Ảnh xuất, hồn nữ hiện, dẫn hồn phách nhập U Minh. Kỳ nguyệt, dạ bất khẩn hộ, vong giả bất phục hoàn." (Làng Vân Mộng, sáu mươi năm một kiếp. Bóng trăng hiện, hồn nữ xuất, dẫn hồn phách vào cõi âm. Đêm trăng ấy, cửa không đóng kín, người ra đi không trở lại).

Câu chữ mơ hồ, nhưng khiến trái tim Tần Lăng đập loạn nhịp. Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng, sương tan dần, nhưng trong lòng chàng lại phủ đầy một lớp sương mù dày đặc hơn.

"Nguyệt Ảnh... Bạch Dao... Sáu mươi năm..." Tần Lăng lẩm bẩm. Có lẽ, cuộc gặp gỡ đêm nay không phải là tình cờ. Và có lẽ, số phận của chàng đã bị cuốn vào một vòng xoáy mà chàng không thể nào ngờ tới.

Chàng quyết định, phải tìm hiểu cho ra sự thật. Dù có nguy hiểm đến đâu, chàng cũng không thể làm ngơ trước những bí ẩn đang bao trùm lên ngôi làng nhỏ này.

Nhưng chàng không biết rằng, bánh xe định mệnh đã bắt đầu lăn. Và khi mặt trời lặn xuống, màn đêm lại buông, những bí mật đen tối nhất sẽ dần dần lộ diện.
Chương 2 👉
◀ Chương đầu
Chương 2 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt