Ánh nắng ban mai lọc qua khe cửa gỗ, rải những vệt sáng vàng óng lên nền đất. Tần Lăng trằn trọc suốt đêm, cuối cùng cũng chợp mắt được một lúc trong lúc trời gần sáng. Giấc ngủ chập chờn, đầy những hình ảnh kỳ lạ: một người con gái áo trắng đứng dưới trăng, tiếng sáo não nề, và đôi mắt buồn thăm thẳm như muốn nói điều gì đó.
Chàng choàng tỉnh dậy, đầu óc còn nặng trĩu. Ký ức về đêm qua ùa về như một cơn lũ. Bạch Dao, tiếng sáo, và nhất là thái độ kỳ lạ của trưởng làng Lý. Tần Lăng ngồi dậy, xoa mặt, cố gắng sắp xếp lại mớ hỗn độn trong đầu.
Chàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Làng Vân Mộng dần tỉnh giấc trong làn sương sớm. Khói bếp từ những mái nhà tỏa ra, quyện vào sương tạo thành một lớp mờ ảo. Tiếng gà gáy, tiếng trẻ con khóc, tiếng người gọi nhau đi làm đồng... Tất cả tạo nên một khung cảnh yên bình, trái ngược hoàn toàn với những gì chàng trải qua đêm qua.
Nhưng Tần Lăng biết, sự yên bình ấy chỉ là bề ngoài. Dưới lớp vỏ bình yên đó, có điều gì đó u ác đang ẩn náu.
Chàng quyết định phải tìm hiểu cho ra sự thật. Trước tiên, chàng cần gặp lại trưởng làng Lý. Ông ta rõ ràng biết nhiều hơn những gì đã nói.
Sau khi ăn sáng qua loa, Tần Lăng bước ra khỏi nhà. Không khí buổi sáng mát lạnh, nhưng ánh nắng mặt trời đã bắt đầu xua tan sương mù. Chàng hướng về phía nhà trưởng làng, nằm ở trung tâm làng.
Trên đường đi, Tần Lăng chú ý thấy một điều kỳ lạ. Người dân trong làng nhìn chàng với ánh mắt khác thường. Có người vội vã quay đi, có người thì thì thầm sau lưng chàng. Không khí trong làng dường như căng thẳng hơn mọi ngày.
Khi đến gần giếng nước đầu làng, Tần Lăng thấy một nhóm phụ nữ đang gánh nước. Thấy chàng, họ im bặt, chỉ trao đổi với nhau bằng ánh mắt đầy lo lắng.
"Chào các cô," Tần Lăng lên tiếng chào.
Một người phụ nữ lớn tuổi, bà Lý Thị, gật đầu với vẻ miễn cưỡng: "Tiểu Lăng, đêm qua... đêm qua ngươi có nghe thấy gì lạ không?"
Tần Lăng giật mình: "Bẩm bà, tại hạ..."
"Thôi, không cần nói," bà Lý Thị ngắt lời, mắt nhìn xung quanh như sợ ai nghe thấy. "Ngươi hãy cẩn thận. Đêm nay trăng tròn, nhớ đóng cửa sớm."
Nói rồi, bà vội vã quay đi, để lại Tần Lăng đứng đó với nhiều thắc mắc hơn.
Rõ ràng, không chỉ trưởng làng, mà cả dân làng đều biết điều gì đó. Và họ đều sợ hãi.
Tần Lăng tiếp tục bước đi, lòng đầy quyết tâm. Chàng phải biết sự thật.
Nhà trưởng làng Lý là một ngôi nhà gỗ lớn nhất làng, nằm dưới bóng cây bách cổ thụ. Khi Tần Lăng đến nơi, cửa đang đóng. Chàng gõ cửa vài lần.
Một lúc sau, cửa mở. Trưởng làng Lý đứng đó, khuôn mặt đầy mệt mỏi, như thể ông cũng không ngủ được cả đêm.
"Tiểu Lăng, ngươi đến làm gì?" Giọng ông khàn đục.
"Bẩm trưởng lão, học trò muốn hỏi về chuyện đêm qua," Tần Lăng nói thẳng. "Bạch Dao là ai? Nguyệt Ảnh là gì? Tại sao mọi người đều sợ hãi như vậy?"
Trưởng làng Lý thở dài, mắt nhìn xa xăm: "Vào đi. Chuyện này không thể nói ở ngoài."
Bên trong nhà, ánh sáng lờ mờ. Trưởng làng Lý mời Tần Lăng ngồi xuống chiếc ghế gỗ, rồi ông cũng ngồi đối diện.
"Chuyện này phải nói từ sáu mươi năm trước," ông bắt đầu, giọng trầm thấp. "Khi đó, ta còn là một thanh niên. Làng Vân Mộng khi ấy cũng giống như bây giờ, yên bình nhưng nghèo khó."
Ông dừng lại, uống một ngụm trà, như để lấy can đảm.
"Vào một đêm trăng tròn, có một gia đình họ Bạch chuyển đến làng. Họ là những người xa lạ, không ai biết từ đâu đến. Gia đình đó có một cô con gái tên là Bạch Dao, xinh đẹp tuyệt trần."
Tần Lăng chăm chú lắng nghe, tim đập nhanh hơn.
"Bạch Dao không chỉ xinh đẹp, mà còn có tài thổi sáo. Tiếng sáo của nàng có thể khiến chim ngừng hót, gió ngừng thổi. Nhưng..." trưởng làng Lý hạ giọng, "người ta đồn rằng, nàng không phải là người thường."
"Không phải người thường?" Tần Lăng nhắc lại.
"Phải. Có người nói nàng là tiên nữ giáng trần, có kẻ lại bảo nàng là yêu tinh. Dù là gì, thì Bạch Dao cũng thu hút sự chú ý của nhiều chàng trai trong làng, trong đó có... Lý Huyền, con trai độc nhất của gia tộc họ Lý khi đó."
Tần Lăng im lặng, để ông tiếp tục.
"Lý Huyền say mê Bạch Dao, và hai người yêu nhau. Nhưng gia đình họ Lý, vốn là dòng dõi trưởng làng, phản đối kịch liệt. Họ cho rằng Bạch Dao là kẻ không trong sạch, sẽ mang đến vận rủi cho làng."
"Rồi chuyện gì đã xảy ra?" Tần Lăng hỏi.
Trưởng làng Lý nhắm mắt, như thể cố xua đuổi ký ức đau buồn. "Vào một đêm trăng tròn, dân làng phát hiện Lý Huyền chết bên bờ suối. Cạnh đó là cây sáo của Bạch Dao. Mọi người đổ lỗi cho Bạch Dao, cho rằng nàng là yêu tinh đã hút hồn Lý Huyền."
"Thế rồi?"
"Dân làng trở nên điên cuồng. Họ bao vây nhà họ Bạch, bắt Bạch Dao và gia đình. Trong cơn thịnh nộ, họ... họ đã thiêu sống cả gia đình nàng."
Tần Lăng kinh hãi: "Thiêu sống?"
"Phải," giọng trưởng làng Lý run rẩy. "Trước khi chết, Bạch Dao đã thề rằng, nàng sẽ quay lại. Cứ mỗi sáu mươi năm, khi trăng tròn nhất, nàng sẽ hiện về, tìm kiếm linh hồn của người yêu, và... báo thù."
"Và đó là Nguyệt Ảnh?" Tần Lăng hỏi.
"Không hẳn," trưởng làng Lý lắc đầu. "Nguyệt Ảnh không chỉ là Bạch Dao. Nó là sự kết hợp của oán khí, của lời nguyền, và của chính nỗi sợ hãi trong lòng chúng ta. Mỗi lần Nguyệt Ảnh xuất hiện, sẽ có một người trong làng biến mất. Không bao giờ tìm thấy xác."
"Và lần cuối cùng là sáu mươi năm trước?"
"Đúng vậy. Sáu mươi năm trước, đúng vào đêm trăng tròn sau khi Bạch Dao chết, con trai của trưởng làng khi đó đã biến mất. Chỉ để lại một cây sáo trên bờ suối."
Tần Lăng im lặng, cố tiêu hóa những gì vừa nghe. Câu chuyện thật bi thảm, nhưng liệu có phải là sự thật? Hay chỉ là một truyền thuyết bị thổi phồng?
"Thưa trưởng lão, tại sao ngài lại kể cho học trò nghe chuyện này?" Tần Lăng hỏi.
Trưởng làng Lý nhìn chàng chằm chằm: "Bởi vì đêm qua, ngươi đã thấy Bạch Dao. Và theo lời nguyền, kẻ nào thấy nàng trong đêm trăng tròn, sẽ là mục tiêu tiếp theo."
Tần Lăng cảm thấy lạnh gáy. "Nhưng tại hạ chỉ vô tình..."
"Không có gì là vô tình trong chuyện này," trưởng làng Lý ngắt lời. "Bạch Dao đã chọn ngươi. Có lẽ bởi vì ngươi giống Lý Huyền ngày xưa."
"Giống như thế nào?"
"Ta không biết. Nhưng ta biết rằng, nếu ngươi không cẩn thận, đêm nay có thể là đêm cuối cùng của ngươi."
Tần Lăng đứng dậy, lòng đầy hỗn loạn. Chàng cảm ơn trưởng làng và bước ra ngoài. Ánh nắng ban mai giờ đây không còn ấm áp nữa, mà mang theo một sự lạnh lẽo kỳ lạ.
Cả ngày hôm đó, Tần Lăng không thể tập trung vào việc học. Chàng lang thang quanh làng, cố gắng tìm thêm manh mối. Chàng đến bờ suối nơi chàng gặp Bạch Dao, nhưng không tìm thấy gì khác thường. Chàng hỏi thăm một số người lớn tuổi trong làng, nhưng ai cũng tránh né khi nhắc đến chuyện này.
Duy chỉ có một người - lão Diệp, một thầy đồ già sống ở rìa làng - có vẻ sẵn sàng nói nhiều hơn.
Lão Diệp đã hơn bảy mươi tuổi, là người am hiểu về phong thủy, tướng số. Khi Tần Lăng tìm đến, ông đang ngồi đọc sách dưới gốc cây.
"Tiểu Lăng, ta biết ngươi sẽ đến," lão Diệp nói mà không ngẩng đầu lên.
Tần Lăng kinh ngạc: "Lão tiên sinh biết trước?"
"Không cần biết trước cũng đoán được," lão Diệp cười khẽ. "Chuyện đêm qua đã lan khắp làng rồi."
Ông chỉ vào chiếc ghế đá đối diện: "Ngồi xuống đi. Ta sẽ kể cho ngươi nghe một phiên bản khác của câu chuyện."
Tần Lăng vội ngồi xuống, háo hức lắng nghe.
"Theo những gì ta biết, Bạch Dao không phải là yêu tinh, mà là một người bình thường. Nhưng nàng có một khả năng đặc biệt - nàng có thể nhìn thấy và giao tiếp với linh hồn."
"Linh hồn?"
"Đúng vậy. Và đó là lý do tại sao dân làng sợ nàng. Họ cho rằng nàng mang đến vận rủi." Lão Diệp dừng lại, nhìn Tần Lăng chằm chằm. "Nhưng cái chết của Lý Huyền không đơn giản như mọi người nghĩ."
"Ý lão tiên sinh là..."
"Ta không biết chắc, nhưng ta nghi ngờ rằng Lý Huyền không chết vì Bạch Dao. Có thể có một âm mưu đen tối nào đó."
Tần Lăng cảm thấy đầu óc quay cuồng. Càng tìm hiểu, chàng càng thấy câu chuyện phức tạp hơn.
"Vậy Nguyệt Ảnh thực sự là gì?" chàng hỏi.
Lão Diệp thở dài: "Nguyệt Ảnh là hiện thân của oán khí. Khi một linh hồn oan khuất không thể siêu thoát, oán khí của họ sẽ tích tụ lại, tạo thành một thực thể. Thực thể đó tồn tại trong không gian giữa âm và dương, và chỉ xuất hiện khi điều kiện cho phép."
"Và điều kiện đó là cứ sáu mươi năm một lần?"
"Không hẳn. Sáu mươi năm chỉ là một chu kỳ trong phong thủy. Nhưng quan trọng hơn, đó là khi ranh giới giữa âm và dương trở nên mỏng manh nhất."
Tần Lăng suy nghĩ một lúc: "Vậy làm thế nào để phá vỡ lời nguyền?"
Lão Diệp lắc đầu: "Không dễ. Để phá vỡ một lời nguyền, cần phải giải tỏa được oán khí. Mà để làm được điều đó, cần phải biết được sự thật đằng sau cái chết của Bạch Dao và Lý Huyền."
"Nhưng làm sao có thể biết được sự thật sau sáu mươi năm?"
"Bạch Dao có thể nói cho ngươi biết," lão Diệp nói. "Nhưng ngươi phải thật cẩn thận. Linh hồn oan khuất thường không còn tỉnh táo. Họ có thể dẫn ngươi đến cái chết."
Cuộc trò chuyện với lão Diệp khiến Tần Lăng càng thêm quyết tâm. Chàng biết rằng mình phải gặp lại Bạch Dao vào đêm nay. Nhưng lần này, chàng sẽ chủ động tìm hiểu sự thật.
Khi màn đêm buông xuống, Tần Lăng chuẩn bị kỹ càng. Chàng mang theo một ngọn đèn lồng, một ít muối (theo lời khuyên của lão Diệp, muối có thể xua đuổi tà ma), và quan trọng nhất là lòng can đảm.
Trăng tròn đêm nay lớn hơn và sáng hơn đêm trước. Ánh trăng bạc chiếu xuống làng Vân Mộng, tạo nên một khung cảnh huyền ảo nhưng cũng đầy ma mị.
Tần Lăng đợi đến khi cả làng chìm vào giấc ngủ, rồi lặng lẽ rời khỏi nhà. Chàng hướng về phía bờ suối, nơi chàng gặp Bạch Dao lần đầu.
Không khí đêm nay lạnh hơn, và sương mù dày đặc hơn. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió thổi qua lá cây xào xạc. Mỗi bước chân của Tần Lăng đều vang lên trong đêm tĩnh mịch.
Khi đến bờ suối, chàng thấy Bạch Dao đã đợi sẵn ở đó. Nàng vẫn mặc áo trắng, đứng dưới ánh trăng, trông thật hư ảo.
"Ta biết chàng sẽ đến," Bạch Dao nói, giọng nàng nhẹ nhàng như gió.
"Tại hạ có nhiều điều muốn hỏi cô nương," Tần Lăng nói, cố gắng giữ bình tĩnh.
Bạch Dao mỉm cười, nhưng nụ cười đầy vẻ buồn bã: "Chàng muốn biết sự thật về cái chết của ta và Lý Huyền phải không?"
Tần Lăng gật đầu: "Phải. Tại hạ tin rằng cô nương không phải là kẻ xấu."
Ánh mắt Bạch Dao sáng lên một chút: "Cảm ơn chàng. Nhưng sự thật có thể khiến chàng gặp nguy hiểm."
"Tại hạ không sợ."
Bạch Dao nhìn chằm chằm vào Tần Lăng một lúc, rồi khẽ thở dài: "Được thôi. Nhưng trước khi kể, ta muốn chàng biết rằng, không phải ai trong làng này cũng đáng tin. Kể cả trưởng làng Lý."
"Ý cô nương là..."
"Chuyện xảy ra sáu mươi năm trước không đơn giản như những gì họ kể." Bạch Dao bắt đầu kể, giọng nàng đầy xúc động.
"Theo lời nàng, gia đình nàng chuyển đến làng Vân Mộng để trốn tránh một tai họa. Họ mang theo một bí mật - một bảo vật gia truyền có thể giúp liên lạc với thế giới bên kia."
"Bảo vật?" Tần Lăng hỏi.
"Đó là một cây sáo cổ. Khi thổi lên, nó có thể mở ra cánh cửa giữa âm và dương." Bạch Dao dừng lại, mắt nhìn xa xăm. "Lý Huyền biết được bí mật này, và anh ấy muốn dùng nó để giúp đỡ những linh hồn oan khuất."
"Vậy tại sao..."
"Bởi vì có người khác cũng biết chuyện này. Một người muốn chiếm đoạt bảo vật để phục vụ mục đích xấu."
"Ai vậy?"
Bạch Dao lắc đầu: "Ta không biết chắc. Nhưng đêm đó, khi ta và Lý Huyền hẹn nhau ở bờ suối, có kẻ đã theo dõi. Kẻ đó đã giết Lý Huyền và đổ tội cho ta."
Tần Lăng kinh ngạc: "Vậy cái chết của gia đình cô nương..."
"Là một vụ thảm sát có chủ ý," giọng Bạch Dao đầy phẫn nộ. "Họ không chỉ giết chúng ta, mà còn phong ấn linh hồn chúng ta lại, để chúng ta không thể siêu thoát."
"Và Nguyệt Ảnh?"
"Nguyệt Ảnh là hậu quả của sự phong ấn đó. Oán khí của chúng ta kết hợp lại, tạo thành một thực thể. Mỗi sáu mươi năm, khi phong ấn yếu đi, chúng ta lại có thể hiện về."
Tần Lăng im lặng, cố tiêu hóa những gì vừa nghe. Nếu Bạch Dao nói thật, thì toàn bộ câu chuyện mà dân làng biết chỉ là một sự dối trá.
"Vậy làm thế nào để phá vỡ lời nguyền?" chàng hỏi.
"Chàng phải tìm ra sự thật," Bạch Dao nói. "Tìm ra kẻ đã gây ra tội ác đó, và giải phóng linh hồn chúng ta."
"Nhưng làm sao tại hạ có thể làm được điều đó?"
Bạch Dao tiến lại gần Tần Lăng. Ánh trăng chiếu qua người nàng, khiến nàng trông càng hư ảo.
"Ta sẽ giúp chàng. Nhưng chàng phải hứa với ta một điều."
"Điều gì?"
"Dù có chuyện gì xảy ra, chàng cũng không được từ bỏ. Và... chàng phải thật cẩn thận. Kẻ đứng sau tất cả vẫn còn đó, và hắn sẽ không để chàng phá hỏng kế hoạch của hắn."
Tần Lăng gật đầu: "Tại hạ hứa."
Bạch Dao mỉm cười, lần này nụ cười có chút ấm áp: "Cảm ơn chàng. Bây giờ trời sắp sáng, chàng nên về đi. Ta sẽ tìm gặp chàng lại vào đêm trăng tới."
Nói rồi, nàng quay người, tan biến trong làn sương.
Tần Lăng đứng đó rất lâu, lòng đầy suy nghĩ. Chàng biết rằng mình đã bước vào một thế giới đầy nguy hiểm, nhưng chàng không thể lùi bước.
Khi chàng quay về làng, bình minh đang ló dạng. Nhưng thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, chàng chỉ thấy nặng nề hơn. Bởi vì chàng biết, cuộc hành trình thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.
Và kẻ thù có thể đang ẩn náu ngay trong làng này.
Nguyệt Ảnh Dạ Hành
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 2 | Lượt xem: 791