Sau cuộc gặp gỡ thứ hai với Bạch Dao, Tần Lăng trở về nhà với tâm trí nặng trĩu những suy tư. Ánh bình minh đầu tiên ló rạng qua khe cửa, nhưng không mang lại sự ấm áp nào cho tâm hồn chàng. Những lời của Bạch Dao vẫn văng vẳng bên tai: "Kẻ đứng sau tất cả vẫn còn đó, và hắn sẽ không để chàng phá hỏng kế hoạch của hắn."
Chàng ngồi bên chiếc bàn gỗ cũ, lật giở lại cuốn sách cổ của gia đình. Lần này, chàng đọc kỹ hơn những dòng chữ mờ nhạt về "Nguyệt Ảnh" và "âm mạch". Có một đoạn ghi chép khiến chàng chú ý: "Âm mạch thông U Minh, duy hữu túc hồn giả phương năng tự do tiến thoái." (Âm mạch thông xuống cõi âm, chỉ có những linh hồn bị trói buộc mới có thể tự do ra vào).
Phải chăng Bạch Dao và những oan hồn khác chính là những "túc hồn" mà sách nhắc đến? Và "âm mạch" đó nằm ở đâu?
Cả ngày hôm đó, Tần Lăng âm thầm quan sát mọi người trong làng. Ai có thể là kẻ đứng sau vụ thảm sát sáu mươi năm trước? Trưởng làng Lý? Ông ta dường như biết quá nhiều, nhưng lại tỏ ra sợ hãi. Lão Diệp? Ông ta am hiểu phong thủy, có thể biết cách thao túng linh hồn. Hay còn ai khác?
Buổi chiều, chàng quyết định thăm dò khu vực xung quanh bờ suối - nơi xảy ra cái chết của Lý Huyền. Khu rừng trúc quanh suối rậm rạp hơn chàng tưởng. Những thân trúc cao vút, lá xào xạc trong gió như thì thầm những bí mật ngàn năm.
Sau một hồi tìm kiếm, Tần Lăng phát hiện một cái hang nhỏ bị che khuất sau bụi tre gai. Cửa hang chỉ đủ cho một người chui qua, bên trong tối om, tỏa ra hơi lạnh buốt.
Chàng do dự một lúc, rồi quyết định chui vào. Hang sâu hun hút, càng đi sâu càng tối. Tiếng nước nhỏ giọt đều đều vang lên từ phía xa. Khoảng vài chục bước chân, hang mở ra một khoảng không rộng hơn.
Ánh sáng yếu ớt từ cửa hang lọt vào, đủ để Tần Lăng nhìn thấy những bức vẽ kỳ lạ trên vách đá. Đó là những hình người kỳ dị, với đôi mắt to, tay chân dài ngoẵng, đang thực hiện các nghi lễ gì đó. Ở trung tâm, có hình một người đang thổi sáo, xung quanh là những linh hồn đang quỳ lạy.
"Đây là..." Tần Lăng lẩm bẩm. Có vẻ như nơi này từng được sử dụng cho các nghi lễ tâm linh.
Đột nhiên, một tiếng động lạ vang lên từ phía sau. Chàng quay phắt lại, nhưng chỉ thấy bóng tối dày đặc.
"Ai đó?" Chàng lên tiếng hỏi.
Không có trả lời. Chỉ có tiếng bước chân nhẹ như không, dần dần xa đi.
Tim Tần Lăng đập loạn nhịp. Có ai đó đang theo dõi chàng. Chàng vội vã rời khỏi hang, về nhà với nhiều câu hỏi hơn câu trả lời.
Đêm đó, trăng lại tròn và sáng. Tần Lăng quyết định không ra ngoài, muốn xem liệu Bạch Dao có tìm đến chàng không. Chàng ngồi trong phòng, đợi chờ.
Khoảng nửa đêm, tiếng sáo lại vang lên. Lần này, nó không đến từ xa, mà ngay bên ngoài cửa sổ.
Tần Lăng mở cửa. Bạch Dao đứng đó, khuôn mặt lo lắng.
"Chàng phải đi ngay," nàng nói gấp gáp. "Họ biết chàng đang tìm hiểu sự thật."
"Ai biết?" Tần Lăng hỏi.
"Ta không rõ, nhưng ta cảm nhận được sự nguy hiểm. Có ai đó đang tìm cách ngăn chặn chàng."
Đúng lúc đó, tiếng chó sủa vang lên từ phía xa. Rồi tiếng bước chân ồn ào, tiếng người gọi nhau.
"Tìm nó đi! Đừng để nó trốn!"
Bạch Dao kéo tay Tần Lăng: "Nhanh lên, theo ta!"
Hai người chạy vào rừng, bỏ lại ngôi làng đang dần náo động phía sau. Ánh trăng chiếu qua kẽ lá, tạo thành những vệt sáng kỳ ảo trên mặt đất.
Họ dừng lại ở một khu rừng già, nơi có một cây đa cổ thụ với bộ rễ chằng chịt như những con rắn khổng lồ.
"Đây là nơi an toàn tạm thời," Bạch Dao nói, thở hổn hển. "Nhưng ta không thể bảo vệ chàng mãi."
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Tần Lăng hỏi.
"Dân làng nghĩ rằng chàng đã bị ta mê hoặc. Họ sợ chàng sẽ mang lại vận rủi cho làng."
"Nhưng tại hạ chỉ muốn tìm sự thật!"
Bạch Dao nhìn chàng với ánh mắt thương cảm: "Đôi khi, sự thật còn đáng sợ hơn cả sự giả dối."
Họ ngồi dưới gốc cây đa, ánh trăng xuyên qua tán lá tạo thành những đốm sáng lấp lánh. Bạch Dao bắt đầu kể chi tiết hơn về quá khứ.
"Theo gia phả của gia đình ta, cây sáo cổ có tên là 'U Minh Chiếu'. Nó không chỉ có thể giao tiếp với linh hồn, mà còn có thể mở ra cánh cửa sang thế giới bên kia."
"Và Lý Huyền muốn dùng nó để giúp đỡ những oan hồn?"
"Đúng vậy. Anh ấy tin rằng nhiều linh hồn trong làng không thể siêu thoát vì những oán khí vướng lại. Anh muốn giúp họ."
"Vậy tại sao..."
"Bởi vì có người sợ rằng nếu những linh hồn đó được siêu thoát, bí mật của họ sẽ bị tiết lộ."
"Bí mật gì?"
Bạch Dao hạ giọng: "Nhiều cái chết trong làng không phải là tai nạn. Có kẻ đã dùng tà thuật để hút sinh khí của người khác, kéo dài tuổi thọ của mình."
Tần Lăng kinh ngạc: "Ý cô nương là..."
"Ta không biết chắc là ai. Nhưng ta nghi ngờ đó là lý do thực sự khiến gia đình ta bị giết. Chúng ta đã vô tình phát hiện ra bí mật đó."
Đột nhiên, gió nổi lên, lá cây xào xạc dữ dội. Bạch Dao đứng phắt dậy, mặt mày tái mét.
"Họ đến rồi. Những kẻ đó."
Từ trong bóng tối, ba bóng người xuất hiện. Họ mặc áo choàng đen, khuôn mặt bị che khuất. Một trong số đó bước lên phía trước.
"Bạch Dao, ngươi vẫn chưu chịu đầu hàng sao?" Giọng nói the thé, lạnh lùng.
"Ta sẽ không để các người tiếp tục tội ác," Bạch Dao đáp lại, giọng đầy thách thức.
Tên kia cười gằn: "Ngươi chỉ là một linh hồn yếu ớt. Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản chúng ta?"
Hắn giơ tay lên, trong tay cầm một cái bùa màu đen. Bùa tỏa ra ánh sáng âm u, khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.
Bạch Dao đẩy Tần Lăng ra sau: "Chạy đi! Đừng quay lại!"
Nhưng Tần Lăng không chịu bỏ đi. Chàng đứng cạnh Bạch Dao, dù biết mình không có khả năng chống lại những kẻ kia.
"Thằng nhóc này cũng muốn chết theo à?" Tên áo đen cười nhạo.
Đúng lúc đó, một tiếng hét vang lên từ phía xa. Một đoàn người làng cầm đuốc tiến đến, dẫn đầu là trưởng làng Lý.
"Dừng tay lại!" Trưởng làng hét lên.
Ba tên áo đen do dự một chút, rồi lùi vào bóng tối, biến mất.
Trưởng làng Lý tiến đến, nhìn Tần Lăng và Bạch Dao với ánh mắt phức tạp.
"Ta đã nói với ngươi đừng nhúng tay vào chuyện này," ông nói với Tần Lăng.
"Nhưng họ là ai?" Tần Lăng hỏi.
"Ta không biết. Nhưng họ đã xuất hiện từ lâu, và luôn tìm cách khống chế Nguyệt Ảnh."
Bạch Dao lắc đầu: "Ông nói dối. Ông biết rõ họ là ai."
Trưởng làng Lý thở dài: "Bạch Dao, chuyện đã qua rồi. Ngươi hãy siêu thoát đi."
"Không, cho đến khi sự thật được phơi bày."
Đám đông dân làng đứng xa xa, nhìn Bạch Dao với ánh mắt sợ hãi xen lẫn căm ghét.
"Mời trưởng lão diệt trừ yêu quái đi!" Một người hô lên.
Những người khác hưởng ứng. Không khí trở nên căng thẳng.
Tần Lăng đứng ra bảo vệ Bạch Dao: "Mọi người nhầm rồi! Bạch Dao không phải yêu quái. Nàng là nạn nhân!"
"Nó đã mê hoặc hắn ta rồi!" Ai đó hét lên.
Đám đông bắt đầu xô đẩy, tiến về phía trước. Trưởng làng Lý cố gắng giữ trật tự, nhưng không được.
Trong lúc hỗn loạn, Bạch Dao nắm tay Tần Lăng: "Đi theo ta!"
Nàng kéo chàng chạy về phía khu rừng sâu. Đám đông đuổi theo sau, tiếng hò hét vang dội cả khu rừng.
Họ chạy đến một vách đá dựng đứng. Bạch Dao ấn vào một tảng đá có hình thù kỳ lạ, và một cánh cửa bí mật mở ra.
"Vào đây!" Nàng kéo Tần Lăng vào bên trong.
Cánh cửa đóng lại, để lại đám đông gào thét bên ngoài.
Bên trong là một hành lang tối om, chỉ có ánh sáng nhạt nhòa từ những viên đá phát quang trên trần.
"Đây là đâu?" Tần Lăng hỏi.
"Đây là lối vào âm mạch," Bạch Dao giải thích. "Nơi duy nhất ta có thể trốn thoát."
Họ đi sâu vào lòng đất. Không khí lạnh lẽo, ẩm ướt. Tiếng nước chảy róc rách vang lên từ đâu đó.
Sau một hồi, họ đến một căn phòng rộng. Ở giữa phòng có một cái hồ nước trong vắt, phản chiếu ánh trăng từ một khe hở trên trần.
"Đây là nơi ta trú ẩn những khi Nguyệt Ảnh không xuất hiện," Bạch Dao nói.
Tần Lăng nhìn quanh. Trên tường có khắc những hình vẽ giống trong hang động chàng phát hiện trước đó.
"Bạch Dao, cô nương có biết những hình vẽ này có ý nghĩa gì không?"
Bạch Dao tiến đến gần: "Đây là ghi chép về lịch sử của làng Vân Mộng. Về một thời khi con người và linh hồn chung sống hòa thuận."
Nàng chỉ vào một bức vẽ: "Nhưng rồi có kẻ phát hiện ra cách thao túng linh hồn, sử dụng sức mạnh của họ cho mục đích xấu."
"Và đó là nguồn gốc của mọi chuyện?"
"Đúng vậy. Và bây giờ, kẻ đó vẫn còn sống, vẫn tiếp tục tội ác."
Tần Lăng chợt nhớ đến điều gì đó: "Cô nương nói rằng kẻ đó dùng tà thuật để kéo dài tuổi thọ. Vậy hắn phải rất già."
Bạch Dao gật đầu: "Ít nhất cũng trên trăm tuổi."
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Lăng. Trong làng, chỉ có một người sống lâu như vậy - lão Diệp.
Nhưng trước khi chàng kịp nói ra, một tiếng cười quái dị vang lên từ phía sau.
"Thông minh lắm, tiểu tử."
Lão Diệp bước ra từ bóng tối, khuôn mặt không còn vẻ hiền lành như trước, mà biến thành gian xảo.
"Chính ta là người đã giết Lý Huyền và gia đình ngươi, Bạch Dao."
Bạch Dao bước lên phía trước, mắt đỏ ngầu: "Tại sao? Tại sao ngươi làm vậy?"
"Bởi vì ta muốn sống mãi mãi," lão Diệp cười gằn. "Và cây sáo U Minh Chiếu có thể giúp ta làm điều đó."
Hắn giơ tay lên, trong tay cầm một cây sáo bằng ngọc màu đen.
"Chính cây sáo này. Nó không chỉ giúp giao tiếp với linh hồn, mà còn có thể hút sinh khí của họ để kéo dài tuổi thọ."
Tần Lăng kinh hãi: "Vậy những cái chết trong làng..."
"Đều là để phục vụ cho sự bất tử của ta," lão Diệp thừa nhận. "Và bây giờ, đến lượt hai ngươi."
Hắn đưa cây sáo lên miệng, chuẩn bị thổi.
Nhưng Bạch Dao nhanh hơn. Nàng hát lên một giai điệu kỳ lạ, khiến cây sáo trong tay lão Diệp rung lên dữ dội.
"Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản ta?" Lão Diệp gầm lên.
Một cuộc chiến kỳ lạ diễn ra giữa hai thế lực âm dương. Ánh sáng và bóng tối xung đột, tạo thành những luồng gió cuồng phong.
Tần Lăng biết mình phải làm gì đó. Chàng nhìn thấy một cây gậy bằng đồng rơi trên nền đất, có lẽ là một phần của nghi lễ nào đó.
Chàng nhặt lên và lao về phía lão Diệp.
Nhưng hắn quá nhanh. Một cú đánh từ cây sáo khiến Tần Lăng văng ra xa, đập vào tường.
"Chàng!" Bạch Dao kêu lên.
Nàng phân tâm, và đó là cơ hội cho lão Diệp. Hắn thổi một hơi dài vào cây sáo.
Âm thanh chói tai vang lên. Bạch Dao kêu thét lên đau đớn, hình dạng của nàng bắt đầu nhòe đi.
"Ta sẽ hút cạn sinh khí của ngươi, Bạch Dao. Và lần này, ngươi sẽ biến mất vĩnh viễn."
Tần Lăng cố gắng đứng dậy, nhưng cơ thể đau đớn. Chàng nhìn thấy Bạch Dao đang dần tan biến, mắt nàng nhìn chàng đầy tuyệt vọng.
"Chàng... hãy sống..." Đó là những lời cuối cùng của nàng trước khi hoàn toàn biến mất.
Lão Diệp cười to: "Cuối cùng ta cũng đã tiêu diệt được nó!"
Nhưng đúng lúc đó, mặt đất rung chuyển. Những bức tường bắt đầu nứt vỡ. Từ khe nứt, vô số bàn tay của các oan hồn vươn ra.
"Không thể nào!" Lão Diệp hoảng hốt. "Các ngươi không thể ngăn cản ta!"
Nhưng đã quá muộn. Các oan hồn kéo lão Diệp xuống dưới lòng đất. Tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên rồi tắt lịm.
Tần Lăng nằm đó, kiệt sức. Trước mắt chàng, Bạch Dao đã biến mất, để lại chỉ là sự im lặng và nỗi đau.
Khi chàng tỉnh dậy, chàng thấy mình đang nằm ở bờ suối. Trời đã sáng. Mọi chuyện như một cơn ác mộng.
Nhưng chàng biết đó là sự thật. Bạch Dao đã hy sinh để cứu chàng.
Chàng đứng dậy, lòng đầy quyết tâm. Dù Bạch Dao không còn, chàng vẫn phải tiếp tục sứ mệnh - giải oan cho nàng và những oan hồn khác.
Và chàng biết, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc.
Nguyệt Ảnh Dạ Hành
Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 3 | Lượt xem: 796