Truyện Xu Hướng
Trang chủ > Nguyệt Ảnh Dạ Hành > Chương 4: Âm Mạch Thâm Cung

Nguyệt Ảnh Dạ Hành

Tác giả: Viết bằng chân | Chương: 4 | Lượt xem: 792

Chương 4: Âm Mạch Thâm Cung

Tần Lăng tỉnh dậy bên bờ suối, toàn thân đau nhức như bị giẫm đạp. Ánh bình minh ló rạng qua những tán cây, xua tan dần màn sương đêm nhưng không thể xua tan nỗi đau trong lòng chàng. Hình ảnh Bạch Dao biến mất trước mắt vẫn in hằn trong tâm trí như một vết dao cứa.

"Bạch Dao..." Chàng thều thào gọi tên nàng, giọng khản đặc.

Xung quanh chỉ còn tiếng suối chảy róc rách và tiếng chim hót buổi sớm. Tất cả dấu vết của trận chiến đêm qua dường như đã bị xóa sạch. Nhưng Tần Lăng biết rõ, những gì chàng trải qua không phải là ác mộng.

Chàng cố gắng đứng dậy, chân tay run rẩy. Trong người không còn chút sức lực nào, nhưng ý chí thì vẫn sắt đá. Chàng phải tìm cách chứng minh sự thật, cho dù Bạch Dao không còn nữa.

Khi chàng lê bước về làng, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra. Dân làng đang tụ tập trước nhà trưởng làng Lý, khuôn mặt ai nấy đều hoảng hốt.

"Lão Diệp... lão Diệp mất tích rồi!" Một người đàn ông hốt hoảng kêu lên.

Tần Lăng lắng ngnghe. Hóa ra sáng nay, khi con trai lão Diệp mang cơm sang, phát hiện cửa phòng mở toang, đồ đạc lộn xộn, nhưng không thấy bóng dáng lão đâu cả.

"Chắc là bị Nguyệt Ảnh bắt đi rồi!" Một bà lão run rẩy nói.

Tần Lăng biết sự thật không phải vậy. Lão Diệp đã bị những oan hồn kéo xuống âm phủ. Nhưng chàng không thể nói ra điều này.

Trưởng làng Lý bước ra, khuôn mặt đầy lo âu: "Mọi người bình tĩnh. Có lẽ lão Diệp chỉ đi dạo sớm thôi."

Nhưng trong mắt ông, Tần Lăng nhìn thấy sự hoài nghi và sợ hãi. Có lẽ ông cũng cảm nhận được có điều gì đó bất thường đã xảy ra.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, trưởng làng Lý gật đầu ra hiệu cho Tần Lăng theo ông vào nhà.

Bên trong, ông đóng chặt cửa lại, giọng trầm hẳn xuống: "Đêm qua, chuyện gì đã xảy ra? Ta nghe nói ngươi và Bạch Dao bị đuổi vào rừng."

Tần Lăng do dự một lúc, rồi quyết định kể lại mọi chuyện, từ việc gặp ba kẻ áo đen, đến việc phát hiện lão Diệp chính là thủ phạm.

Nghe xong, trưởng làng Lý ngồi phịch xuống ghế, mặt mày tái mét: "Lão Diệp... sao có thể? Ông ấy là người hiền lành nhất làng mà."

"Đôi khi, bộ mặt hiền lành chỉ là lớp vỏ ngụy trang," Tần Lăng nói. "Và bây giờ, cháu cần tìm ra bằng chứng."

"Bằng chứng gì?"

"Bằng chứng về tội ác của hắn, và về sự vô tội của Bạch Dao."

Trưởng làng Lý thở dài: "Nhưng làm sao chứng minh được? Tất cả chỉ là lời nói của một linh hồn."

"Cháu tin rằng trong nhà lão Diệp phải có manh mối."

Đêm đó, khi cả làng chìm trong giấc ngủ, Tần Lăng lẻn vào nhà lão Diệp. Căn nhà tỏa ra mùi ẩm mốc kỳ lạ, khác hẳn với vẻ ngoài đơn sơ.

Sau một hồi tìm kiếm, chàng phát hiện một cánh cửa bí mật sau giá sách. Phía sau là một cầu thang dẫn xuống tầng hầm.

Dưới tầng hầm, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra. Đó là một phòng thí nghiệm kỳ quái, với đầy đủ các loại bình lọ đựng những chất lỏng màu sắc kỳ lạ. Trên tường treo đầy những tờ giấy ghi chép các công thức tà thuật.

Tần Lăng lục lọi các tài liệu, và tìm thấy một cuốn nhật ký cũ kỹ. Trang đầu tiên ghi ngày tháng từ sáu mươi năm trước.

"Hôm nay ta gặp Bạch Dao. Nàng thật xinh đẹp, nhưng ta biết nàng không đơn giản. Cây sáo của nàng ẩn chứa sức mạnh to lớn. Ta phải có được nó."

Tần Lăng tiếp tục đọc. Những dòng nhật ký tiết lộ sự thật đáng sợ: Lão Diệp đã dùng tà thuật để hút sinh khí của người khác từ rất lâu. Mỗi lần Nguyệt Ảnh xuất hiện, thực ra là lúc hắn thực hiện nghi lễ hút sinh khí mạnh nhất.

"Lý Huyền phát hiện ra bí mật của ta. Hắn định báo cho dân làng. Ta không còn lựa chọn nào khác."

Đến đoạn này, chữ viết trở nên loạn xạ, như thể được viết trong cơn phấn khích.

"Ta đã giết hắn, và đổ tội cho Bạch Dao. Thật hoàn hảo! Giờ ta có thể yên tâm tiếp tục công việc của mình."

Tần Lăng run rẩy đặt cuốn nhật ký xuống. Sự thật còn đáng sợ hơn những gì chàng tưởng tượng.

Nhưng điều khiến chàng sửng sốt nhất là ở những trang cuối. Lão Diệp ghi chép về một âm mưu lớn hơn: hắn không phải là kẻ chủ mưu duy nhất.

"Hắn ta vẫn chưa biết sự thật. Nhưng không sao, khi thời cơ đến, ta sẽ tiêu diệt cả hai."

"Hắn ta" là ai? Phải chăng còn có một kẻ đồng lõa khác?

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên từ phía trên. Tần Lăng vội giấu cuốn nhật ký vào người, tắt đèn và ẩn mình trong góc tối.

Một bóng người bước xuống. Ánh đèn lồng chiếu rõ khuôn mặt của người đó.

Trưởng làng Lý!

Ông ta đi thẳng đến một góc phòng, ấn vào một viên gạch bí mật. Một ngăn kéo nhỏ bật ra, bên trong là một cây sáo bằng ngọc đen nhánh - chính là U Minh Chiếu mà lão Diệp đã sử dụng.

"Lão Diệp, ngươi tưởng ta không biết ngươi định phản bội ta sao?" Trưởng làng Lý lẩm bẩm. "Nhưng giờ ngươi đã biến mất, mọi thứ thuộc về ta rồi."

Tần Lăng kinh hãi nhận ra sự thật: Trưởng làng Lý chính là kẻ đồng lõng! Ông ta và lão Diệp đã cùng nhau thực hiện những tội ác này.

"Ta biết ngươi ở đó, Tần Lăng," trưởng làng Lý đột nhiên quay lại. "Bước ra đi."

Tần Lăng do dự, rồi từ từ bước ra ánh sáng.

"Ta đã nghi ngờ từ lâu," trưởng làng Lý nói. "Ngươi quá tò mò về những chuyện không nên biết."

"Tại sao? Tại sao ngài làm vậy?" Tần Lăng hỏi.

"Tại sao ư?" Trưởng làng Lý cười lạnh. "Vì quyền lực. Vì sự bất tử. Ta và lão Diệp đã phát hiện ra bí mật của cây sáo này từ lâu. Nhưng hắn ta muốn chiếm hết cho riêng mình."

"Vậy ngài cũng có dính dáng đến cái chết của Bạch Dao và Lý Huyền?"

"Lý Huyền là con trai ta," trưởng làng Lý nói, giọng đầy đau khổ. "Nhưng hắn đã phản bội ta, muốn tiết lộ bí mật cho mọi người."

Tần Lăng sửng sốt: "Ngài... ngài đã giết chính con trai mình?"

"Ta không còn lựa chọn nào khác!" Trưởng làng Lý gào lên. "Và giờ, ngươi cũng sẽ chung số phận."

Ông ta giơ cây sáo lên, chuẩn bị thổi.

Nhưng Tần Lăng nhanh hơn. Chàng ném một bình thủy tinh về phía trưởng làng Lý. Bình vỡ tan, chất lỏng màu đỏ bên trong bắn ra khắp nơi.

Trong lúc hỗn loạn, Tần Lăng lao lên cầu thang, chạy ra khỏi nhà. Chàng biết mình phải tìm nơi trốn an toàn.

Nhưng cả làng giờ đây không còn an toàn nữa. Trưởng làng Lý đã nắm quyền kiểm soát, và chàng là kẻ duy nhất biết sự thật.

Chàng chạy vào rừng sâu, nơi Bạch Dao đã dẫn chàng đến âm mạch. Có lẽ chỉ có nơi đó mới an toàn.

Khi đến vách đá, chàng tìm cách mở cánh cửa bí mật. Nhưng lần này, cửa không mở.

"Không thể nào!" Chàng tự nhủ.

Đúng lúc đó, tiếng chân người và tiếng chó sủa vang lên từ phía sau. Dân làng đang đuổi theo chàng, dẫn đầu là trưởng làng Lý.

"Bắt lấy nó! Nó đã giết lão Diệp!" Trưởng làng Lý hét lên.

Tần Lăng bị dồn vào đường cùng. Phía trước là vách đá, phía sau là đám đông giận dữ.

Chàng nhìn xuống vực sâu dưới chân. Có lẽ đây là kết thúc của chàng.

Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay lạnh giá nắm lấy tay chàng. Một giọng nói quen thuộc vang lên:

"Theo ta."

Đó là Bạch Dao! Nhưng làm sao nàng có thể còn sống?

Không kịp suy nghĩ, Tần Lăng để cho nàng kéo mình nhảy xuống vực thẳm.

Họ rơi vào bóng tối, nhưng thay vì đập xuống đá, họ lại trôi nổi trong một không gian kỳ lạ. Xung quanh là những ánh sáng màu xanh lơ, và vô số bóng ma đang di chuyển.

"Đây là âm mạch," Bạch Dao giải thích. "Nơi giao thoa giữa âm và dương."

"Nhưng... làm sao cô nương còn sống?"

"Ta không sống, cũng không chết. Ta tồn tại ở trạng thái giữa. Khi lão Diệp định hút sinh khí của ta, ta đã kịp phân tán linh hồn mình vào âm mạch."

Nàng dẫn Tần Lăng đi qua một con đường đầy sương mù. Hai bên đường, những linh hồn đang lang thang, khuôn mặt đầy đau khổ.

"Đây là những nạn nhân của lão Diệp và trưởng làng Lý," Bạch Dao nói. "Họ không thể siêu thoát vì oán khí quá nặng."

Tần Lăng nhìn thấy khuôn mặt của nhiều người quen trong làng, những người được cho là đã chết vì tai nạn hoặc bệnh tật.

"Chúng ta phải giúp họ."

"Đúng vậy. Nhưng trước hết, chúng ta cần tìm ra cách đóng cửa âm mạch. Nếu không, oán khí sẽ tràn ra ngoài, nhấn chìm cả làng."

Họ đi đến một căn phòng lớn, ở giữa có một cây cầu bằng ánh sáng bắc qua một dòng sông đen ngòm.

"Đây là Vong Xuyên," Bạch Dao nói. "Bên kia cầu là cõi âm. Nhưng cây cầu đã bị phá vỡ từ lâu."

Tần Lăng nhìn thấy một vết nứt lớn trên cầu, từ đó tỏa ra một luồng khí đen ngòm.

"Đó là nơi oán khí thoát ra. Chúng ta phải sửa chữa nó."

"Nhưng bằng cách nào?"

Bạch Dao chỉ về phía một tảng đá phát sáng ở gần đó: "Bằng U Minh Chiếu. Nhưng cây sáo đó giờ đã rơi vào tay trưởng làng Lý."

Đột nhiên, không gian rung chuyển. Những bóng ma xung quanh bắt đầu kêu thét.

"Chuyện gì vậy?" Tần Lăng hỏi.

"Có ai đó đang cố mở rộng âm mạch!" Bạch Dao kêu lên.

Họ chạy về phía nguồn gốc của sự rung chuyển. Đó là một căn phòng nơi trưởng làng Lý đang đứng, tay cầm U Minh Chiếu.

"Ta đã tìm ra cách!" Hắn ta cười to. "Giờ ta sẽ mở cửa âm phủ, và trở thành chúa tể của cả hai thế giới!"

"Ngươi điên rồi!" Bạch Dao hét lên. "Ngươi không biết mình đang làm gì đâu!"

"Im đi, đồ ma nữ!" Trưởng làng Lý vung cây sáo lên. "Ta sẽ hút cạn sinh khí của tất cả linh hồn ở đây!"

Một trận chiến ác liệt nổ ra. Bạch Dao và các oan hồn cố gắng ngăn cản trưởng làng Lý, nhưng hắn ta quá mạnh với sức mạnh của cây sáo.

Tần Lăng biết mình phải làm gì đó. Chàng nhớ lại những gì đọc được trong nhật ký của lão Diệp. Có một cách để phá hủy cây sáo - dùng máu của người có tâm hồn thuần khiết.

Không do dự, chàng rút một con dao nhỏ luôn mang theo người, cắt vào lòng bàn tay. Máu chảy ra, đỏ tươi.

"Bạch Dao, đưa ta đến gần hắn!" Chàng hét lên.

Bạch Dao hiểu ý, dùng sức mạnh cuối cùng của mình đẩy Tần Lăng về phía trưởng làng Lý.

Khi máu của Tần Lăng chạm vào cây sáo, một tiếng nổ lớn vang lên. U Minh Chiếu vỡ tan thành ngàn mảnh.

"Không!" Trưởng làng Lý gào thét.

Nhưng đã quá muộn. Sức mạnh phản hồi từ cây sáo vỡ đã hút hắn ta vào trong vết nứt trên cầu Vong Xuyên.

Mọi thứ dần trở lại yên tĩnh. Oán khí tan biến, những linh hồn bắt đầu sáng lên, và từ từ biến mất - họ cuối cùng đã được siêu thoát.

Bạch Dao quay lại nhìn Tần Lăng, nụ cười trên môi.

"Cảm ơn chàng. Cuối cùng chúng tôi cũng được tự do."

"Nhưng còn cô nương?" Tần Lăng hỏi.

"Ta cũng phải đi rồi. Nhưng trước khi đi, ta muốn tặng chàng một thứ."

Nàng đưa cho Tần Lăng một viên ngọc nhỏ màu xanh.

"Đây là ký ức của ta. Khi chàng cần, nó sẽ chỉ cho chàng đường đi."

Tần Lăng cầm lấy viên ngọc, cảm thấy ấm áp lạ thường.

"Vĩnh biệt, Tần Lăng. Hãy sống thật tốt."

Nói rồi, Bạch Dao tan biến trong ánh sáng, để lại Tần Lăng một mình trong âm mạch.

Khi chàng tỉnh dậy, chàng thấy mình đang nằm ở bờ suối. Trời đã sáng, và mọi thứ thật yên bình.

Chàng đứng dậy, hít một hơi thật sâu. Cuộc chiến đã kết thúc, nhưng những ký ức sẽ còn mãi.

Và chàng biết, dù Bạch Dao đã đi xa, tình cảm của chàng dành cho nàng sẽ không bao giờ phai nhạt.
Chương 5 👉
Chương 3
Chương 5 👉
Popup Quảng cáo Đặc biệt